Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cả Nhà Anh Ăn Trên Đầu Tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

Lúc nhìn thấy Kỷ Thần, tôi vừa mới đến dưới chung cư của anh ta.

 

Bên cạnh anh là một cô gái.

 

Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, tay Kỷ Thần còn xách túi đồ siêu thị.

 

Đến khi họ tới gần mới nhận ra tôi.

 

Vị hôn phu của tôi sững người vài giây, sau đó dù đã phản ứng kịp nhưng cũng không hề có biểu cảm bất ngờ hay vui mừng.

 

Ngược lại, anh ta còn kín đáo giữ khoảng cách với cô gái kia, ngạc nhiên hỏi tôi:


“Tống Gia Gia? Em đến đây làm gì vậy?”

 

Tôi giơ điện thoại lên:


“Ông nội bảo em qua đây để bồi dưỡng tình cảm với anh.”

 

Cô gái đi bên cạnh anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:


“Chị là...?”

 

Tôi liếc qua cô ta một cái rồi đáp:


“Tôi là vị hôn thê của Kỷ Thần.”

 

Cô gái thoáng khựng lại, sau đó khẽ mỉm cười, vẻ trong sáng như đóa sen vừa nở.

 

“Không ngờ học trưởng lại có vị hôn thê!”

 

Cô ta trách yêu, nhẹ nhàng đấm vào tay Kỷ Thần:


“Sao anh chưa từng nhắc gì với em vậy? Hơn nữa chị dâu lại còn xinh đẹp thế này! Anh thật quá đáng!”

 

Cô ta còn chưa nói hết câu, Kỷ Thần đã nhíu mày nhìn tôi:


“Em ở khách sạn nào? Khu này ban đêm gọi xe không tiện lắm.”

 

Tôi bật cười thành tiếng.

 

“Em nhớ căn hộ này có hai phòng ngủ mà? Còn là em nhờ trợ lý tìm hộ nữa. Vậy mà em không được ở à? Em cũng không ngại gọi cho chủ nhà xin thêm một chìa khóa.”

 

Nói xong, tôi kéo vali bước vào thang máy.

 

Kỷ Thần và cô gái kia lặng lẽ theo sau.

 

Lên đến nơi, chính cô ta là người dùng chìa khóa mở cửa.

 

Tôi kéo vali vào trong, ngồi thẳng xuống ghế sofa phòng khách.

 

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai người họ.

 

“Hồi nãy chưa kịp hỏi, cô là ai? Tại sao lại có thể ở trong nhà vị hôn phu của tôi?”

 

Kỷ Thần vội giành lời trước đáp lại tôi.


“Cô ấy là đàn em cùng ngành với anh, tên La Dung Dung. Ký túc xá trường cô ấy bị bắt nạt, không có chỗ ở. Anh nghĩ đều là người Trung Quốc với nhau, nên mới cho cô ấy tạm ở đây. Dù sao cũng còn một phòng trống.”

 

Đôi khi người ta cạn lời đến mức chỉ biết cười.

 

Tôi chính là kiểu đó lúc này.

 

“Ồ... thế là hai người sống chung luôn rồi hả?”

 

La Dung Dung vẫn còn ngại ngùng đứng ở cửa, vội vàng xua tay phủ nhận:


“Không phải đâu chị dâu, em chỉ ở tạm thôi ạ. Nhà thuê bên này mắc lắm, với lại em mới sang, con gái một mình cũng sợ ở riêng...”

 

Tôi nhìn về phía cái túi cô ta đang cầm, hất nhẹ cằm:


“Cái túi đó đủ thuê nhà nửa năm rồi đấy.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đỏ ửng, giọng run run:


“Em... em mai sẽ bắt đầu tìm nhà, có nhà là em dọn đi ngay. Chị dâu đừng giận mà...”

 

Kỷ Thần cuối cùng cũng không nhịn được, quát lên với tôi:


“Gia Gia! Em đừng có nhạy cảm quá!”

 

Đây là lần đầu tiên anh ta lớn tiếng với tôi như vậy.

 

Từ nhỏ, anh ta đã được dạy dỗ nề nếp, lại học nghệ thuật nên càng nho nhã, rất ít khi nổi nóng.

 

Tôi khẽ bật cười, một lần nữa hỏi lại.


“Em nhạy cảm? Kỷ Thần, bây giờ là anh tự ý sống chung với một cô gái mà không hề cho vị hôn thê của mình biết. Anh định để cô La đây bị người ta gọi là tiểu tam, hay muốn người ta hiểu lầm em mới là tiểu tam?”

 

Kỷ Thần nghẹn họng, không biết phải đáp thế nào.

 

Tôi đảo mắt.

 

“Thôi, cũng khuya rồi.” Tôi quay sang La Dung Dung


“Tôi cũng không phải người không hiểu chuyện. Nếu như đúng như cô nói, chỉ là giúp đỡ nhau giữa bạn học, vậy thì phiền cô như cô vừa hứa, sớm tìm nhà rồi dọn đi.”

 

Tôi kéo vali vào phòng Kỷ Thần, để anh ta tự ra sofa mà ngủ.

 

2

Tôi tắm xong trong phòng của Kỷ Thần.

 

Vừa mở cửa ra đã thấy hai người họ đang ở trong bếp.

 

Cô gái nhỏ dùng đũa gắp thức ăn trong nồi, đưa cho chàng trai bên cạnh đang cắt rau. Một hỏi một đáp trông chẳng khác nào một đôi tình nhân trẻ.

 

“Học trưởng, lần này em nấu có ngon không?”


“Ừm... có tiến bộ rồi đấy.”


“Là do anh dạy giỏi mà. Có giống vị nhà không?”

 

Tôi tựa vào khung cửa nhìn.

 

Hai người mặc tạp dề đôi, đứng sát bên nhau, ánh mắt trao qua lại mờ ám đến mức như muốn kéo thành sợi tơ.

 

Cạch

 

Tiếng động khiến hai người họ lập tức tách ra, mặt đỏ bừng.

 

Ồ, ngay trước mắt tôi mà diễn cảnh yêu đương vụng trộm à?

 

Đúng là ếch ghẻ bò lên chân, không cắn người cũng khiến người ta phát tởm.

 

“Kỷ Thần, lát nữa chúng ta phải gọi video cho ông nội, mai ông lên bàn mổ đấy.”

 

3

Tôi làm việc không ngừng nghỉ suốt hơn ba tháng chỉ để kịp ra nước ngoài trước ca phẫu thuật tim của ông nội.

 

Bác sĩ nói tỷ lệ thành công của ca mổ không cao, nếu ông còn điều ước gì thì nên cố gắng hoàn thành trước khi lên bàn mổ.

 

Tôi biết ông đang cố ép tôi nhanh chóng kết hôn.

 

Dù tôi rất có năng lực, đã đưa tập đoàn Tống thị phát triển vượt bậc, nhưng trong mắt ông, phụ nữ thì không thể thừa kế gia nghiệp.

 

Ông cần một người cháu rể dễ kiểm soát, lại có vẻ ngoài tử tế.

 

Và Kỷ Thần chính là người ông hài lòng nhất.

 

Ông luôn nói, chỉ cần tôi sinh con trai thì sẽ được mang họ Tống, như thế mới được coi là người thừa kế thực sự của Tống gia.

 

...

 

Ban đầu tôi định lần này ra nước ngoài sẽ đăng ký kết hôn luôn, rồi chụp hình gửi về cho ông.

 

Nhưng với tình hình của Kỷ Thần bây giờ, kết hôn chỉ khiến tôi tự làm bản thân ghê tởm.

 

Sau bữa tối, chúng tôi trở về phòng anh ta để bàn chuyện.

 

“Kỷ Thần, anh lo liệu chuyện cô La của anh cho ổn vào, em không muốn có chuyện gì trục trặc khi gọi video cho ông nội.” 

 

Cuộc gọi này sẽ quyết định liệu tôi có thể hoàn toàn nắm giữ quyền kiểm soát tập đoàn hay không. 

 

Phần cổ phần trong tay ông, tôi nhất định phải có được.

 

“Gia Gia, cái gì mà cô La của anh? Anh với La Dung Dung không phải loại quan hệ đó đâu, em đừng hiểu lầm.”

 

Giọng Kỷ Thần dịu hơn hẳn lúc tôi mới đến.

 

Đàn ông đúng là sinh ra đã giỏi đóng kịch.

 

Tôi mặc kệ, nói tiếp:


“Phải rồi, bức họa cổ mà anh luôn muốn, em đã đấu giá được rồi. Còn nữa, thư mời tham gia triển lãm cá nhân của ông Chris mấy hôm nữa, cũng đang ở chỗ em.”

 

Đối với mấy người học nghệ thuật như họ, được gặp ông Chris là cơ hội ngàn năm có một.

 

Chỉ cần được ông ấy công nhận, bước lên hàng bậc thầy quốc tế cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

 

Đây chính là điều kiện để tôi thuyết phục Kỷ Thần phối hợp diễn trò trước mặt ông nội.

 

“Được rồi, khi nào gọi cho ông Tống?”

 

“Bây giờ.”

 

4

Cuộc gọi video xuyên quốc gia kéo dài nửa tiếng.

 

Có vẻ bên kia ông nội đang chuẩn bị vào phòng mổ.

 

Kết thúc cuộc gọi, Kỷ Thần vẫn chưa buông tay khỏi vai tôi.

 

Tôi vừa xem tài liệu chuyển nhượng cổ phần mà ông nội gửi qua, vừa nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh ta.

 

Nhưng anh ta lại ôm chặt hơn.

 

“Gia Gia, em chịu đến tìm anh, anh thật sự rất vui...”

 

Kỷ Thần từ từ tựa cằm lên vai tôi, mũi anh ta khẽ cọ nhẹ lên cổ tôi.

 

Nếu là trước khi anh ta ra nước ngoài mà như thế này, có lẽ tôi còn thấy rung động.

 

Dù sao chúng tôi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, Kỷ Thần từ nhỏ đã rất đẹp trai, bên cạnh cũng chỉ có mình tôi là con gái.

 

Chỉ là anh ta luôn tỏ ra lạnh nhạt với tôi.

 

Không biết bây giờ là vì lý do gì mà muốn tiến thêm bước nữa với tôi.

 

Nếu tôi chưa từng thấy cảnh anh ta đỏ mặt trước La Dung Dung, có lẽ tôi còn chấp nhận cho qua.

 

Nhưng giờ thì... chuyện còn chưa cưới mà đã lùm xùm như vậy, rõ ràng không phải người đáng để đặt cược cả đời.

 

Tôi lạnh mặt đuổi anh ta ra khỏi phòng ngủ.

 

Từ lúc xuống máy bay đến giờ tôi vẫn chưa nghỉ ngơi tử tế, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.

 

Sáng hôm sau.

 

Tôi bị tiếng chó sủa đánh thức, vừa dụi mắt vừa mở cửa phòng.

 

La Dung Dung mặc đồ thể thao, bên cạnh còn có một con chó Golden to đùng.

 

Hôm qua tôi thậm chí không phát hiện trong nhà còn nuôi cả chó.

 

“Chị Tống dậy rồi à! Em đi chạy bộ một chút, trưa nay em sẽ đi xem nhà nhé!”

 

La Dung Dung vui vẻ chào tôi, như thể chuyện ngại ngùng hôm qua chưa từng tồn tại.

 

Cô ta đeo dây dắt lên cổ con Golden, cười nói:


“Lanla ngoan lắm! Mẹ dẫn con đi chạy bộ nè!”

 

Sau đó quay vào nhà bếp, nói vọng với Kỷ Thần đang chuẩn bị bữa sáng.


“Học trưởng, hôm nay là cuối tuần đấy, nhớ chuẩn bị đồ hộp cho con trai nha!”

 

“Đi nào Lanla, vẫy tay chào ba đi con!”

 

La Dung Dung còn cầm chân con chó vẫy vẫy với Kỷ Thần, rồi tung tăng dắt nó ra khỏi cửa.

Loading...