Cả Nhà Anh Ăn Trên Đầu Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
...
Được rồi, được rồi...
Cuối cùng cũng được gặp "trà xanh chính hiệu" ngoài đời thật.
Kỷ Thần không nói gì, chỉ nhìn tôi cười gượng.
Buổi trưa, Kỷ Thần dẫn tôi đi ăn ở một nhà hàng Pháp.
Vừa ngồi xuống chưa lâu, đã gặp một cặp đôi là bạn học người Pháp của anh ta.
Cậu bạn trai chào anh ta bằng tiếng Pháp: “Kỷ! Không ngờ cậu đang hẹn hò đấy! La Dung Dung đăng bài tìm nhà trên mạng xã hội rồi mà, hai người cãi nhau à?”
Kỷ Thần cau mày, phủ nhận.
Nhưng cậu bạn đó như thể đang thay La Dung Dung bênh vực, tiếp tục hỏi:
“Vậy cô gái xinh đẹp đang đi cùng cậu là người theo đuổi cậu à? Cô ấy không biết cậu và Dung Dung mới là một cặp sao?”
Cô bạn gái người Pháp bên cạnh cũng lầm bầm:
“Biết rõ đã có bạn gái mà vẫn đi hẹn hò với người khác, đúng là tiểu tam phá hoại người ta...”
Kỷ Thần cuối cùng cũng lên tiếng, trả lời bằng tiếng Pháp:
“Không phải như các cậu nghĩ đâu, mọi chuyện phức tạp lắm, đừng nói bậy nữa.”
Anh ta lảng tránh, không hề trả lời thẳng.
Tôi là người rất xem trọng thể diện. Tiểu tam? Tốt lắm.
“Kỷ Thần và La Dung Dung ở trường là người yêu à?”
Tôi quay sang hỏi cậu bạn kia bằng tiếng Pháp.
“À... chắc là vậy...”
Cả ba người bên kia đều sững người vì không ngờ tôi cũng biết nói tiếng Pháp.
“Tôi là vị hôn thê của Kỷ Thần, đã tổ chức lễ đính hôn rồi. Nếu phải nói ai là tiểu tam, thì chắc là bạn học La Dung Dung của các người.”
Nói xong tôi đứng lên, tiện tay hắt thẳng ly rượu vang lên mặt Kỷ Thần.
“Kỷ Thần, tôi chưa từng bị làm nhục như thế này! Con rể của Tống gia, không nhất thiết phải là anh!”
Kỷ Thần mặc kệ bộ dạng thảm hại, vội vàng giải thích thân phận của tôi với bạn bè.
Tôi chợt nhận ra, tôi đã không còn hiểu nổi con người anh ta nữa.
Dù tôi không yêu đến mức chế t đi sống lại, nhưng đúng là từng thích anh ta.
Tôi luôn nghĩ anh sẽ là chồng tương lai của tôi.
Nhưng mấy ngày tiếp xúc vừa qua khiến tôi bắt đầu nghi ngờ.
Không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, tôi đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
5
Từ nhỏ tôi đã bị ảnh hưởng bởi gia đình, trong tiềm thức luôn nghĩ rằng sau này mình chắc chắn sẽ kết hôn với Kỷ Thần.
Tôi và anh ta đều không phải kiểu người nổi loạn, hôn nhân thương mại giữa các gia tộc trong giới của chúng tôi vốn là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng lần này, anh ta đã chạm đến giới hạn của tôi.
Trước kia từng có chuyện cậu cả nhà họ Trần vì một minh tinh nhỏ mà bỏ trốn hôn lễ, khiến tiểu thư nhà họ Mạnh trở thành trò cười.
Cổ phiếu Mạnh thị lao dốc không phanh, đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Trong kinh tế học có một thuật ngữ gọi là "né tránh rủi ro", tuy tôi đã đầu tư không ít vào mối quan hệ này, nhưng nếu tái đánh giá giá trị và rủi ro của cuộc hôn nhân này, thì rõ ràng không cân xứng.
Tôi hoàn toàn có thể chọn một đối tượng kết hôn có độ an toàn cao hơn.
Tôi vừa mới nắm quyền kiểm soát Tống thị, lúc này không thể để xảy ra sai sót nào.
Thậm chí nói thẳng ra, tôi và Kỷ Thần cũng chẳng được coi là hôn nhân thương mại thực sự.
Chỉ là vì bà nội của Kỷ Thần từng là mối tình khắc cốt ghi tâm của ông nội tôi.
Ông nội hồi trẻ nổi tiếng đào hoa, bà nội Kỷ không chịu nổi nên đã lấy một giáo viên bình thường.
Sau khi bà mất, ông nội hối hận không thôi, đành tìm cách bù đắp cho thế hệ sau của bà ấy.
Kỷ Thần rất giống bà nội mình, từ khuôn mặt đến tài năng nghệ thuật đều y hệt.
Cho nên dù nhà họ Kỷ chỉ là một gia đình bình thường có hai người làm công chức, ông nội vẫn ưu ái hết mức, bên ngoài còn tuyên bố đây là hôn sự giữa hai gia tộc.
...
Ban đầu tôi định thu dọn hành lý chuyển sang khách sạn.
Nhưng có lẽ do trước đó quá bận rộn, đột nhiên được nghỉ ngơi lại thêm phần lạ nước lạ cái nên tôi cảm thấy choáng váng.
Vào phòng ngủ định nghỉ một lát rồi đi, ai ngờ ngủ thiếp đi luôn.
Phải đến tối mới có người trở về căn hộ.
Tôi lờ mờ nghe thấy ngoài cửa có tiếng nam nữ trò chuyện.
Ngay sau đó, Kỷ Thần mở cửa phòng ngủ ra.
“Gia Gia, buổi chiều anh đưa Dung Dung đi xem nhà, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ nào phù hợp... Gia Gia?”
Tôi lồm cồm ngồi dậy hỏi anh ta:
“Nhà anh có thuốc hạ sốt không?”
Tôi chắc là đang sốt.
Còn chưa kịp nghe anh ta trả lời, từ phòng khách vang lên tiếng la hét chói tai.
Hình như La Dung Dung bị kẹp tay khi đóng cửa.
Kỷ Thần chẳng chần chừ lấy một giây, chạy thẳng ra ngoài.
Tiếng bước chân lộn xộn, tiếng cửa mở rồi đóng lại, sau đó là im ắng.
Tôi nghe loáng thoáng tiếng La Dung Dung khóc nói tay không chơi đàn piano được nữa, phải đến bệnh viện.
Tôi gọi yếu ớt vài tiếng, quả nhiên, cả hai người họ đã đi mất.
Bình thường kiểu sốt thế này chỉ cần uống thuốc, ngủ một giấc là ổn.
Nhưng hiện tại tôi chẳng còn sức mà xuống giường, nói gì đến việc đi mua thuốc.
Tôi không muốn làm phiền người khác.
Nhưng ở nước ngoài, ngoài Kỷ Thần thì chỉ có một đối tác làm ăn là người có thể giúp tôi.
Thư ký bên phía đối tác vừa nhận được cuộc gọi đã lập tức sắp xếp xe cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện tư nhân.
Bác sĩ nói nếu chậm thêm chút nữa thì tôi đã bị viêm phổi.
Tôi nằm viện hai ngày.
Trong suốt thời gian đó, Kỷ Thần chỉ gọi cho tôi đúng một cuộc, mà lúc đó tôi đang kiểm tra nên không nhận được.
Chiều ngày thứ ba, tôi được xuất viện. Đối tác sắp xếp xe đưa tôi về lại căn hộ.
Hôm đó tôi vốn định cùng Kỷ Thần đến tham dự buổi triển lãm cá nhân của ông Chris. Thiệp mời là tôi đã hứa sẽ đưa cho anh ta.
Nhưng tôi phải lấy lại một tấm, tôi sẽ đi một mình.
Vợ của ông Chris là bạn tôi, tôi cũng muốn đến thăm cô ấy.
Chỉ là, tôi không ngờ khi trở về căn hộ của Kỷ Thần...
Không thấy Kỷ Thần, cũng chẳng thấy cô học muội kia. Mà cả tấm thiệp mời cũng biến mất.
6
Trong phòng ngủ, vali của tôi bị mở tung, mọi thứ bên trong bị lục lọi bừa bộn.
Nếu không phải máy tính vẫn còn nguyên trên bàn, tôi còn tưởng nhà bị trộm.
Tôi lập tức gọi cho ông Chris.
Sau vài câu chào hỏi xã giao, tôi nói rõ hai tấm thiệp mời của mình đã bị người khác lấy cắp.
Nếu có ai mang theo nó đến dự triển lãm, mong ông báo cảnh sát giúp tôi.
Thiệp mời của buổi triển lãm đều có ghi tên và số thứ tự. Chỉ cần kiểm tra ai dùng tên của tôi là biết.
Ông Chris nghe xong rất tức giận, gửi cho tôi đoạn ghi hình trực tiếp từ camera ở cổng triển lãm.
Quả nhiên là Kỷ Thần và La Dung Dung.
Bên ngoài trời còn đang mưa, hai người bị bảo vệ ném ra ngoài làm tôi cười đến đau bụng.
Cả hai mặc đồ trắng, lúc bò dậy khỏi đất trông còn thảm hại hơn cả chó hoang.
Sau đó, cặp đôi này bị cảnh sát dẫn đi.
Tôi lăn lộn trên thương trường bao năm, chưa bao giờ là người tử tế.
Được sự đồng ý của ông Chris, tôi đem đoạn video gửi thẳng lên diễn đàn trường của Kỷ Thần và La Dung Dung.
Tiện thể đăng thêm một bài nặc danh, kể chuyện Kỷ Thần đã có hôn thê mà còn dây dưa mập mờ với nữ sinh khác.
Tôi tin rằng từ nay về sau, cuộc sống ở trường của họ sẽ rất thú vị.
...
Gặp gỡ xong phu nhân Chris, tôi lập tức về nước.
Ca phẫu thuật của ông nội không thành công, sau đó được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhiều ngày vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại từ ba.
Chỉ vài tiếng trước, ông nội đột ngột ngừng tim, qua đời.
Tâm trạng tôi hoàn toàn phẳng lặng.
Thậm chí còn cảm thấy như trút được gánh nặng.
Cả nửa đời sau ông chỉ mong có cháu trai, người thừa kế nam.
Nhưng con người mà, càng muốn thứ gì thì lại càng không có được thứ đó.
Ông nội hồi trẻ trăng hoa lăng nhăng, bà nội cũng chẳng phải người dễ chịu gì.
Sau khi sinh ba tôi, bà phải giải quyết vô số tiểu tam, con ngoài giá thú chưa ra đời.
Đến lúc không chịu nổi nữa, bà nội ép ông đi triệt sản.
Mà ba tôi lại là người si tình, yêu mẹ tôi sâu đậm đến ch ết đi sống lại.
Mẹ tôi chỉ sinh mình tôi rồi mất.
Sau khi mẹ mất, ông nội nhiều lần đưa tôi đi nơi khác, nói rằng chỉ cần tôi còn ở đây thì ba sẽ không quên được mẹ.
Ông ép ba tái hôn, vì muốn có cháu trai.
Nhưng ba tôi thừa hưởng sự quyết đoán và lạnh lùng của bà nội, cũng đi triệt sản.
Thế là dòng dõi nhà họ Tống đời này chỉ còn lại mình tôi.
Ông nội chẳng còn cách nào, đành đón tôi từ trại trẻ mồ côi về lại nhà.
Trước khi tôi thể hiện được năng lực kinh doanh, ông chỉ xem tôi như cái bình sinh con cho đời sau.
Vì ba không muốn tiếp quản công ty, nên tôi đã dốc hết sức trong thời đại học, đem về cho công ty hàng trăm triệu tiền lãi.
Cuối cùng mới được ông công nhận, xem tôi là người nhà họ Tống thật sự.
7
Sau tang lễ của ông nội, tôi nhận được tin từ thám tử tư.
Kỷ Thần và La Dung Dung đã lên giường với nhau sau một bữa tiệc rượu.
Đoán chừng là do La Dung Dung cảm nhận được nguy cơ nên cố tình giăng bẫy, nhưng Kỷ Thần cũng chẳng phải người bị ép buộc, chỉ là nửa muốn nửa không mà thôi.
Họ tưởng rằng ở nơi đất khách quê người, dù mang tiếng xấu cũng chẳng sao, chỉ cần cầm được bằng tốt nghiệp về nước thì sẽ chẳng ai biết.
“Hủy hôn? Ông nội mày vừa mất mà mày dám đối xử với nhà tao thế này à?”