Cả nhà đều là đại lão, chỉ riêng tôi là phế vật - 5 + 6 + 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:40:47
5.
Khi Đỗ Nhược Tình từ bệnh viện trở về, bố cũng về đến nhà.
lặng lẽ theo cô , băng bó kín mít như một xác ướp, bố cẩn thận dìu lên lầu. Sau đó, ngẩng đầu lên, 45 độ trời, chìm trầm tư.
“Tiểu thư, cô đừng nghĩ nhiều. Dù cô cũng sống ở nhà họ Tô suốt 18 năm .”
Má Vương bước đến bên cạnh, khoác lên một tấm chăn, giọng điệu phần an ủi.
đầu , ánh mắt từ từ dịch chuyển về phía bà, nghiêm túc :
“Má Vương, nghĩ thông suốt .”
“Năm đó, cô y tá tráo đổi và Đỗ Nhược Tình… chắc chắn là cao nhân!”
Má Vương sững sờ, ánh mắt đầy phức tạp.
nâng tay, đặt lên vai bà, tiếp tục phân tích:
“Cô y tá tính rằng bát tự của Đỗ Nhược Tình và nhà họ Tô hợp .”
Má Vương há hốc miệng.
“Cô mới về đây hai mà thành thế . Nếu ở đây suốt 18 năm qua, liệu thể sống sót lớn lên ? Chắc chắn là cao nhân đổi đây để cô gánh hạn!”
6.
Đỗ Nhược Tình ở nhà mấy ngày, cuối cùng cũng phát hiện điều gì đó .
Trong bữa ăn, cô chất vấn .
“Tại ngày nào cũng chỉ thấy mỗi cô?”
“Vì đến cuối tuần.”
tự múc cho một bát canh, ngẩng đầu lên: “Cuối tuần, cô sẽ thấy thêm một nữa.”
“Bố ?”
Cô phục.
uống một ngụm canh, nghĩ ngợi đáp: “Thổ Nhĩ Kỳ, Pháp, Tokyo, hoặc…”
Mặt cô đen một nửa, mắng bệnh, cái gì mà lời bài hát.
nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
thật mà.
Dù thì, cá mập tài chính cũng bay khắp nơi, ảnh hậu quốc tế cũng xuyên quốc gia mà chạy.
Đỗ Nhược Tình chấp nhận , cô trừng mắt , mắt đỏ lên.
Bộ dạng ấm ức đó giống hệt Tiểu Hắc hồi nhỏ.
Lúc nhặt nó, nó cũng cái vẻ đáng thương tội nghiệp như . chỉ cần cho một quả bóng đồ chơi, nó lập tức hí hửng đuổi khắp sân mà vui đùa.
Chỉ là quả bóng đó Tiểu Hắc chơi mấy năm . Nếu đưa nó cho cô …
Tiểu Hắc chắc sẽ để ý nhỉ?
mím môi, thử thăm dò:
“Hay là, cô theo ?”
Đỗ Nhược Tình lập tức bật …
7.
Đỗ Nhược Tình dùng cách gì.
Tối hôm đó, bố và trai đều trở về.
Năm trong nhà, hai nhân viên cùng hai con ch.ó chật kín phòng khách, mở cuộc họp gia đình đầu tiên trong đời mà từng chứng kiến.
Đỗ Nhược Tình là mở đầu.
“Bố, , con hy vọng thể trở thành con gái thực sự của hai !”
Bố liếc một cái.
“Bản giám định ?”
Mẹ hỏi, còn tiện tay lật lật cuốn lịch: “Nhanh ? Mẹ cứ tưởng mới rời nhà hôm qua thôi…”
Ông bố lạnh lùng của nhíu mày, cúi đầu lướt email máy tính: “Dự án ở phía Nam thành phố ba tháng còn lấy xuống ? Đám ở phòng kế hoạch đúng là vô dụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nha-deu-la-dai-lao-chi-rieng-toi-la-phe-vat/5-6-7.html.]
Anh trai mặt đơ: “Ba ngày, mười tám tiếng, ba mươi bảy phút.”
Bố cùng đặt thứ xuống, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Biểu cảm của Đỗ Nhược Tình càng thêm ấm ức.
“Bố, ý con là, con khó khăn lắm mới về, con hy vọng thể gánh vác trách nhiệm của một con nhà họ Tô, chứ giống cô …”
Cô chỉ .
“Còn trẻ mà chỉ ăn , sống mơ màng đến hết đời…”
Anh trai hiểu: “Em thừa kế?”
Giọng lạnh băng, đôi mắt dài hẹp chằm chằm Đỗ Nhược Tình. Ánh mắt sắc bén như thấu thứ khiến cô chút chột .
Đỗ Nhược Tình nghiêm túc :
“Con cái nhà họ Tô đều như . Em chỉ san sẻ, trở thành niềm tự hào của bố , giống như !”
“Bố , hãy tin con một ! Từ đến nay, con luôn xem bố là hình mẫu, quyết tâm trở thành một giống như bố! Xin hãy cho con một cơ hội để chứng minh bản !”
“Phụt—”
nhịn , vội vàng đưa tay bịt miệng.
“Khụ khụ.”
Má Vương và chú Trần ở phía nhắc nhở .
lập tức giấu nụ còn kịp tắt, ngoan ngoãn giảm bớt cảm giác tồn tại.
Đỗ Nhược Tình vẫn tiếp tục , kể về những năm tháng cô độc lẻ loi, khao khát một chốn để thuộc về.
Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa.
Mẹ cảm động.
“Lão Tô, con bé chỉ công nhận, là…”
Bố vẫn cau mày, khí thế cường giả bức .
Lúc , trai lên tiếng.
“Con ý kiến.”
Nghe , bố cuối cùng cũng gật đầu.
“Được, chú Trần, ngày mai sắp xếp khóa huấn luyện cho con bé.”
Đỗ Nhược Tình mừng rỡ như điên.
Cô với vẻ cao ngạo.
cúi đầu, thở dài thật sâu.
Cô gái trẻ , cô sắp đối mặt với cái gì …
Ngày đầu tiên sắp xếp khóa học
Đỗ Nhược Tình .
Nhìn đống sách vở và bài tập chất cao đến mức ngay cả kiễng chân cũng thấy đỉnh, cô cảm thấy não bộ sắp teo .
Chú Trần bên cạnh, sắc mặt vẫn bình thản:
“Tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay, sẽ mời các giáo viên hàng đầu trong từng lĩnh vực để dạy kèm riêng cho cô. Tất cả sẽ tuân theo quy tắc của thiếu gia. Chỉ là, thiếu gia học từ nhỏ nên tiến độ chắc chắn nhanh hơn cô…”
“ cô cần lo lắng, sắp xếp một kế hoạch học tập hệ thống, đảm bảo cô thể nhanh chóng theo kịp.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nội dung hôm nay bao gồm tài chính, quản lý, phân tích thị trường, lập kế hoạch, piano, đàn tranh, tiếng Đức, tiếng Ả Rập, tiếng Tây Ban Nha, thiên văn học…”
“Khoan !”
Đỗ Nhược Tình chịu nổi nữa, đôi môi run rẩy, nước mắt như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô vẫn cố giữ chút hy vọng mong manh, hỏi:
“Tại học thiên văn học?”
Chú Trần: “Không chỉ , cô còn học quản gia. Con cháu nhà họ Tô đều thông thạo lĩnh vực, gì là giỏi.”
Đỗ Nhược Tình: “ cô rảnh rỗi mà!”
Đỗ Nhược Tình kích động chỉ thẳng .
, đang ôm túi khoai tây chiên xem phim, ngơ ngác ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Đỗ Nhược Tình, thản nhiên đáp một cách đầy lý lẽ:
“ sống để ăn chơi mà.”
Khuôn mặt Đỗ Nhược Tình lập tức đỏ bừng như gan heo.