Cả nhà đều là đại lão, chỉ riêng tôi là phế vật - 8 + 9 + 10
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:40:49
8.
Từ đó, Đỗ Nhược Tình bắt đầu một cuộc sống mới:
Sáng 5 giờ thức dậy, rửa mặt, ăn sáng xong thì luyện đàn tranh một tiếng. Sau đó học tiếng Đức một tiếng, dành cả ngày tham gia các khóa đào tạo chuyên ngành về tài chính. Giữa buổi luyện piano một tiếng nữa. Cứ thế liên tục cho đến 10 giờ 30 tối mới kết thúc.
Ngày hôm tiếp tục…
Thế là xong.
Trước đây, Đỗ Nhược Tình còn phàn nàn rằng mỗi ngày ở nhà chỉ thấy một .
Bây giờ thì .
Cô thấy nhiều mỗi ngày, nhưng riêng là thấy cả.
Cũng chẳng còn thời gian để nũng nịu mè nheo nữa.
Bởi vì cô gần như quỳ gối xuống luôn …
9.
Cuối cùng, chuyện kết thúc bằng việc Đỗ Nhược Tình kiệt sức ngã xuống đất, khiến xương sườn gãy của cô tổn thương hai.
Cô giường, sắc mặt trắng bệch, thở yếu ớt.
bên giường, bụng an ủi:
“Trên đời chuyện gì khó, chỉ cần từ bỏ mà thôi.”
Cô trừng mắt , ánh mắt xanh lè.
bẻ một miếng snack cay đưa qua.
Cô cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ là thể nên lời.
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội một lúc lâu, chỉ tiếng “hớ hớ” yếu ớt phát từ cổ họng cô .
Tay giơ mỏi.
Đang suy nghĩ nên rút tay thì ông mặt liệt của về.
“Anh…”
Vừa thấy , Đỗ Nhược Tình lập tức lóc.
Hoa lê đái vũ.
Một đứa gái thẳng như mà cũng chút cảm động. thì cứ như thấy gì, hai tay đút túi quần, dùng giọng điệu lạnh lùng nhất một câu “trẻ trâu huyền thoại”:
“Muốn đội vương miện, chịu sức nặng của nó.”
Đỗ Nhược Tình sụp đổ .
Nhìn cô giường với vẻ mặt như mất hết ý chí sống, nỡ, liền ho nhẹ một tiếng để xoa dịu khí.
“Anh về gì ?”
“Online.”
Anh ngắn gọn.
May mà hiểu ý ngay, nhưng mặt vẫn lộ vẻ từ chối.
Vừa định ôm bụng giả vờ đau để chuồn, thì chặn họng ngay:
“Nhanh.”
Khóe miệng giật giật.
Hết cách , em gái sinh là để phục vụ trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nha-deu-la-dai-lao-chi-rieng-toi-la-phe-vat/8-9-10.html.]
cũng ngoại lệ.
Thế là, ánh mắt lạnh lẽo đến mức thể đóng băng khác của , đành cam chịu, đặt bịch snack cay xuống, rút điện thoại , run rẩy mở app “Vương Giả Vinh Diệu”.
“Chơi với quen đánh với lạ? Cày hòa bình càn quét não?”
chấp nhận phận.
Chỉ là, ngay lúc mở game và tiếng “Timi”, một giọng vang lên:
“Anh, chơi game ? Em cũng chơi, cho em với!”
dám tin mà ngẩng đầu lên, về phía Đỗ Nhược Tình.
Nếu thể, nhất định sẽ giơ tay kiểu “dừng ” mà hét lên bảo cô đừng loạn.
Hạt Dẻ Rang Đường
cô nhanh tay mở game, và theo tiếng “Timi” vang lên giòn tan, mặt còn hiện vẻ đắc ý.
“Anh, thành tích của em , chơi Yêu Yêu cấp bậc Vương Giả, đảm bảo gánh team. Cái đầu của em còn hơn ai đó nhiều!”
Ngón tay đang giữ viền điện thoại run lên.
Thấy và trai đều gì.
Mắt Đỗ Nhược Tình lập tức đỏ hoe, giọng cũng nghẹn .
“Anh, em cũng là em gái mà… Dù chúng lớn lên cùng , nhưng m.á.u mủ tình thâm…”
“Em chia rẽ gia đình , em chỉ trở thành một phần của nó.”
“Có thể nào… đừng đẩy em ngoài …”
Nghe những lời , trong lòng cực kỳ phức tạp, nên gì cho .
10.
Thua mười trận liên tiếp.
Trong lòng chẳng gợn sóng, vì quá quen với điều .
Bao năm chung sống khiến hiểu đến tận xương tủy.
Anh , bề ngoài lạnh lùng, khó gần, nhưng thực chất là một kẻ m.á.u lạnh, thể nào hòa hợp nổi.
Lúc nào cũng bật full buff độc mồm độc miệng, còn một khuyết điểm chí mạng:
Xui xẻo.
Rất, xui xẻo.
Không ai thể kỹ năng của , cũng chẳng thể bảo di chuyển sai, nhưng chỉ cần xếp đội cùng , kết quả chắc chắn là… chuỗi mười trận thua.
Cuối cùng, chỉ thể đổ cho cái miệng như lắp động cơ phản lực của .
Trận nào cũng chửi đồng đội đến mức họ AFK, còn team địch thì lên cơn cuồng sát.
“Cô thiếu tình mẫu tử ? Nếu cần thể cho cô, cần cung phụng team địch như thế .”
“Trợ thủ lên đồ gì ? Đồ tang lễ ?”
“Rắc một nắm gạo lên điện thoại, ngay cả gà cũng di chuyển hơn cô.”
“Cô liệt nửa thế? Chơi con Yêu Yêu mà nhảy nhót như đang mở tiệc mộ đồng đội?”
Nhân vật Yêu Yêu trong màn hình chửi đến mức chạy loạn khắp bản đồ, tìm đường về nhà.
Anh lạnh lùng quét mắt sang đầu giường.
Đỗ Nhược Tình mặt mày xám ngoét.
vội vàng ôm điện thoại chạy thẳng cửa.
Hôm nay chửi cô , chắc sẽ đến lượt nữa nhỉ…?