Ca Nhược
Chương 2
3.
Ngày phát tang Cố lão Hầu gia hôm đó, Cố Cẩm Tín bị người ta ném vào người vô số rau thiu, trứng thối. Ban đầu Cố Hầu gia đã lo lót cho hắn một chức quan thất phẩm, bây giờ cũng bởi vì hắn mang danh bất hiếu mà bị loại bỏ.
Thảm hại hơn nữa chính là Mạnh Thanh La hối thúc hôn sự. Nghe nói lúc đầu Mạnh gia muốn năm trăm lượng tiền sính lễ.
Nhưng từ khi Cố Cẩm Tín mang danh bất hiếu khắc chet phụ thân, Mạnh gia sợ bị liên lụy, tăng tiền sính lễ lên một ngàn lượng, còn không có của hồi môn.
Cố Cẩm Tín nghe xong hai mắt như muốn nổ tung, giận dữ mắng mỏ Mạnh gia bội bạc.Tất nhiên là hắn không biết, Mạnh gia vẫn luôn như thế.
Năm đó Cố Cẩm Tín cứu được Mạnh Thanh La, đem nàng ta về nhà nạp làm tiểu thiếp. Mạnh gia không phải dễ đối phó, là ta đã cầm tiền đến ngăn chặn bọn họ, để bọn họ thành thật làm người.
Ở sau lưng, Mạnh Thanh La cũng thường lén lút trợ cấp cho họ, Mạnh gia sống một cuộc sống thoải mái, mới tỏ ra biến tiến lùi, biết lễ nghi. Bây giờ không có ai dạy bảo, không có người áp chế, tất nhiên bọn họ sẽ bộc lộ bản chất vốn có.
Cho nên trong thời gian diễn ra tang lễ của Cố Hầu gia mới có thể làm ra loại chuyện dậu đổ bìm leo, đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương.
Khi Cố Cẩm Tín nghe xong, gân xanh trên trán nổi hết lên, suýt chút nữa không nhịn được đ ánh nhau ngay tại chỗ.
Tận đến khi Mạnh Thanh La được người nhà họ Mạnh đưa tới. Nàng ta mặc một thân áo tang, đôi mắt đẫm lệ, điềm đạm dịu dàng nhìn Cố Cẩm Tín.
Cố Cẩm Tín bất lực không thể làm gì, hắn chán nản đồng ý với nhà họ Mạnh, yêu cầu phải thành thân trong vòng ba ngày. Người nhà họ Mạnh đắc ý rời đi. Cố lão phu nhân không nhịn được tát Cố Cẩm Tín một cái.
“Đều là do tin vào mấy lời ngớ ngẩn của ngươi nên mới dẫn đến việc phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?”
4.
Hẳn là Cố Cẩm Tín nên hài lòng. Ở kiếp trước, điều làm hắn đau khổ nhất chính là nữ nhân mà hắn vô cùng yêu thương lại chỉ có thể làm thiếp. Mà ta, chính thê lại nổi danh kinh thành, gia thế hiển hách khiến hắn phải cúi đầu.
Bây giờ hắn đã được như mong ước, cũng nên mãn nguyện đi. Mà ta, cũng đã chọn một con đường khác.
Tháng ba, đầu mùa xuân, trong cung hạ thánh chỉ. Ta – Tống Giả Nhược – sẽ là Thái tử phi tương lai. Thân phận của ta đã cao hơn một bậc.
Các loại bái thiếp mời đi tham dự yến hội xếp hết chồng này đến chồng khác. Đa số đều bị ta từ chối, nhưng ta không thể tùy tiện từ chối một số bữa tiệc trong cung.
Ta đi tham dự bữa tiệc ngắm hoa của Trưởng Công chúa. Trong bữa tiệc, Trưởng Công chúa đột nhiên phát bệnh tim. Trong lúc đám người xung quanh đều bất lực, ta lấy ra viên thuốc chữa bệnh tim nhét vào miệng Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa từ từ hồi tỉnh. Công chúa nhìn ta bằng đôi mắt mơ hồ, siết tay ta thật chặt: “Hôm nay may mà có ngươi, nếu không mạng của ta đã kết thúc tại đây rồi.”
Nàng ban cho ta rất nhiều lễ vật để tạ ơn. Ta tạ ơn, sau đó từ biệt hồi phủ. Nhưng lúc đi trên đường, xe ngựa lại bị người khác chặn lại: “Rõ ràng là ngươi có thuốc chữa khỏi bệnh tim, vì sao lại giấu diếm? Tống Giả Nhược, ngươi hại chet phụ thân ta, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”
Nhìn xem, hắn chính là cái loại hèn hạ vô liêm sỉ như vậy, không những vậy hắn còn là kẻ vô trách nhiệm, luôn muốn đổ tội lên đầu người khác.
Tự bản thân hắn không gánh nổi cái danh khắc chet phụ thân, bèn nghĩ trăm phương ngàn kế tìm một con dê thế tội là ta.
Thị vệ giận dữ, đang muốn chạy đến đánh cho hắn một trận. Ta vén rèm lên, thản nhiên nói: “Đợi chút!”
Đám người dừng lại. Cố Cẩm Tín hung hăng tránh khỏi đám thị vệ, dùng tay áo lau khóe môi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Ta gọi tên sai vặt lần trước đến: “Ngươi đến giải thích cho rõ ràng mọi chuyện, là ta thấy chet không cứu, hay là do Cố lang quân tự cho mình là đúng, hại chet phụ thân hắn?”
Tên sai vặt đó đã kìm nén tức giận từ lâu. Hắn lấy ra hộp thuốc chứa viên thuốc trị bệnh lần trước, cất cao giọng nói: “Cố công tử có còn nhận ra cái hộp này không? Ngày đó Cố Hầu gia bị ngươi làm cho tức giận đến mức ngã ngựa, tiểu thư nhà ta lệnh cho ta đem viên thuốc này tới cửa, kết quả là Cố công tử đây…”
Hắn thuật lại mọi chuyện rõ ràng rành mạch, Cố Cẩm Tín đã ném chiếc hộp đi như thế nào. Thuật lại chính xác câu mà Cố Cẩm Tín đã từng nói, bất kể hoàn cảnh là gì cũng sẽ không bao giờ dùng những thứ mà Tống gia đưa tới.
Lại dùng những lời lẽ chỉ cây dâu mắng cây hòe như thế nào để đuổi hắn ra ngoài. Mọi người xung quanh nghe xong lòng đầy căm phẫn, càng nghe càng tức giận, hận không thể tự tay đ ánh cho Cố Cẩm Tín một trận.
Mà lúc này sắc mặt của Cố Cẩm Tín tái nhợt, đứng ở đó giống như một con chim Hàn Hảo Điểu sắp bị đông cứng trong ánh nắng ấm áp của mùa xuân. “Không thể nào… sao ngươi có thể có lòng tốt như vậy…”
Ta cười nhạo một tiếng: “Người tâm tư hẹp hòi là ngươi, lại cho rằng ai cũng giống mình. Chậc chậc, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, người có tầm nhìn hạn hẹp thì nhìn đâu cũng thấy người khác là lũ chuột nhắt, đây chính là lí do vì sao Tống gia ta không dám kết giao với ngươi đấy.”
Bên trong xe, một người khác cũng vén rèm lên để lộ ra khuôn mặt – chính là Thái tử điện hạ Sở Chinh. Mọi người nhìn thấy đều đồng loạt quỳ xuống, Cố Cẩm Tín cũng không cam lòng mà quỳ theo.
Khóe môi Sở Chinh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Cố Cẩm Tín, thản nhiên nói: “Cố Cẩm Tín vô lễ, dĩ hạ phạm thượng, vu khống Thái tử phi, phạt đ ánh ba mươi trượng để răn đe.”
Hộ vệ giống như lang sói, không đợi cho Cố Cẩm Tín kịp nói gì đã bịt miệng hắn lại, ép người xuống mặt đất, trước mặt tất cả mọi người chứng kiến đ ánh đủ ba mươi trượng.
Khuôn mặt như ngọc của Cố Cẩm Tín đỏ bừng, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống mặt đất. Ta lặng lẽ thưởng thức tất cả mọi chuyện.
Ánh mắt của Cố Cẩm Tín từ không thể tin được, đến không cam lòng, rồi chuyển sang hối hận. Không thể không nói, khao khát trả thù của ta đã được thỏa mãn vô cùng.
Trong kiếp trước, một cuộc thảm sát diễn ra đã khiến cho nhiều gia tộc nhanh chóng suy tàn. Nhân tài thưa thớt tàn lụi, trăm công nghìn việc đang chờ được xử lý. Giai đoạn đó, chỉ cần ngươi biết được vài chữ thì đã có thể được trọng dụng làm một viên quan nhỏ.
Cố Cẩm Tín có gia thế hậu thuẫn, bản thân hắn cũng có mấy phần tài hoa, rất nhanh liền thăng cấp từ một viên quan nhỏ thất phẩm lên tới chức quan ngũ phẩm. Về sau một đường thăng tiến đi lên.
Hắn chưa phải trải qua quá nhiều thất bại, tất nhiên sẽ không biết sợ hãi là gì. Đời này, hắn đứng ở phía đối lập với những thế gia hào môn, chỉ cần đụng phải một góc của tảng băng trôi thôi cũng có thể khiến cho hắn ta thương tích đầy mình.
Ta tin là từ đây về sau, hắn sẽ thu lại tính tình kiêu ngạo, thành thành thật thật mà quản lý tốt cuộc đời của mình.
Nếu không, sẽ quá đáng tiếc khi được sống lại một lần. Ta ngây người suy nghĩ, bỗng nhiên trên cánh tay truyền đến cảm giác.
Sở Chinh đang nắm lấy cánh tay của ta, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng ý cười lại không đọng lại trong đáy mắt: “Suy nghĩ chuyện gì mà ngây người ra thế?”
“Thần nữ đang suy nghĩ, nếu như có một cơ hội quay trở lại quá khứ, liệu có thể nắm chắc được vận mệnh cả đời này một lần nữa hay không…”
Lời này nói về Cố Cẩm Tín, cũng là đang nói chính ta. Sau tất cả, ta cũng không dám chắc mình có đạt được như ý nguyện hay không.
5.
Nụ cười của Sở Chinh nhạt đi: “Con đường phía trước cứ chầm chậm mà đi, nếu có thêm một hai người tri kỷ đi cùng, điều đó đã đủ để an ủi tâm hồn. Cho dù cuộc đời có ngắn ngủi, cũng tốt hơn so với một đời dài đằng đẵng nhưng chẳng đọng lại được chút gì sau lưng.”
Ta choáng váng một lúc. Một đời của Sở Chinh quả thực là vô cùng rực rỡ. Ba năm sau hắn sẽ xuất chinh, tử chiến sa trường, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản phản tặc tiến vào kinh thành.
Cuối cùng bị Nhị Hoàng tử thừa cơ đục nước béo cò lên làm Hoàng đế. Nhị Hoàng tử là một người vô cùng bình thường. Mẫu phi của hắn không hề được sủng ái, hắn sớm đã được phong làm một Vương gia nhàn tản.
Nổi tiếng là người thích chơi chim, vẽ tranh và làm mộc trong kinh thành. Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể lên làm Hoàng đế. Cho nên, khi leo lên ngôi vị tối cao kia, hắn vô cùng bối rối.
Cả đời bị đại thần chi phối, suốt một đời không có chủ kiến của riêng mình. Sau khi chet được truy phong thụy hiệu “Hoài”, nhân từ có thừa nhưng công trạng không có, chỉ đáng để tưởng nhớ mà thôi.
Ta nghĩ, ta đã được sống lại. Nhưng lại vẫn như cũ chỉ đứng ở phía sau hậu viện nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, thật sự là có lỗi với đất nước đã nuôi dưỡng nên ta.
Ta cụp mắt, che đi nỗi buồn trong lòng, khẽ nói: “Giống như điện hạ nói, rực rỡ trong một khoảnh khắc mặc dù rất tốt, nhưng thần nữ càng thích mười năm mài một thanh k iếm, khi vung kiếm lại phụ thân n động Cửu Châu.”
“Xét cho cùng, không phải ai cũng có thể giống như điện hạ, sinh ra đã có vô số tài nguyên để hưởng dụng, phần lớn những người trên đời này, đều là dành cả cuộc đời để tích lũy sức mạnh mài giũa nên một thanh k iếm tốt, bằng cách này họ mới có tư cách đứng vững trước mặt điện hạ.”
Ta có thể cảm nhận ánh mắt của Sở Chinh đang dán chặt trên người ta. Hắn có hứng thú đối với ta. Trước kia, hắn quan tâm đến ta vì thân phận của ta là con gái của Tống gia, và cũng bởi thói quen chiếm hữu của mọi nam nhân.
Hiên tại, hắn mới thực sự có cái nhìn khác về ta, hắn cười nói: “Lời này nàng cũng không có tư cách để nói, Tống tiểu thư, nàng sinh ra cũng đã có vô số tài nguyên, nhưng những lời nàng vừa nói ta cảm thấy cũng rất có đạo lý, đa tạ đã chỉ giáo.”
Ta thi lễ một cái, im lặng nhìn Cố Cẩm Tín bị hành hình. Nhìn thấy trên mông của hắn m áu th ịt be bét, đại khái cũng phải dưỡng thương mất ba bốn tháng, trong lòng cũng thấy yên tâm.
Thật sự ta cũng sợ hắn ỷ vào việc hắn cũng trùng sinh, làm hỏng việc của ta. Về đến nhà, phụ thân đã nghe được sự tình xảy ra ngày hôm nay. Người hỏi ta: “Hôm nay đã thu hoạch được những gì?”
Ta cung kính trả lời: “Trưởng Công chúa nợ con một ân tình. Thái tử đối với con cũng có lòng coi trọng.”
Phụ thân nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta sẽ dâng tấu lên bệ hạ xin tiến đánh nước Nam Lý, có thể nắm bắt thời cơ này hay không, phải trông cậy vào con rồi.”
“Phụ thân!” Ta kinh ngạc nhìn ông. Rồi bất chợt lui lại một bước, trịnh trọng thi lễ với phụ thân một cái: “Con gái nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ thân.”
Ta nhất định sẽ đem hết toàn lực, xoay chuyển càn khôn, nghịch thiên cải mệnh!