Ca Nhược
Chương 3
6.
Trong mắt của ta, phụ thân luôn là một người thông thái. Trong trận th ảm s át các thế gia đại tộc kia, ông là người đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn, sau khi dâng tấu lên bệ hạ không có kết quả, chỉ có thể từ quan, chuyển gia đình về phía nam. Lúc đó, rất nhiều người nói phụ thân không có tiết khí.
Đáng tiếc! Những người mắng ông lúc đó đều đã chet hết. Những người sống sót thì quay lại nói ông có trí tuệ và con mắt tinh tường. Nhưng ông cũng không hề cảm thấy vui vẻ.
Người chán nản suốt quãng đời còn lại, gần như bị chôn vùi trong cảm giác áy náy và tội lỗi. Bởi vì những người đã chet đi kia, trong đó có họ hàng, ân sư, kẻ thù trong triều và cả những người tri kỷ.
Ông rất hối hận vì lúc đó đã không liều chet can gián, cũng hận mình còn sống. Ta cũng trở nên trầm mặc, bởi vì tất cả những người bạn cũ của ta cũng theo sự việc đó mà ra đi.
Không có những ngôi sao vây quanh, cho dù có lớn và sáng đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là một vầng trăng cô độc.
Ta vẫn thích thế gian này sống động, náo nhiệt, rộn ràng. Sống lại một đời này, ta và phụ thân vừa hay lại có cùng một ý niệm.
Nhất là chứng bệnh tim đập nhanh của Trưởng Công chúa là một bí mật mà người ngoài rất khó biết được. Nhưng phụ thân lại tin ta, nguyện lấy thân mình làm chỗ dựa cho ta. Tất nhiên ta cũng không thể phụ sự kỳ vọng của người.
Ba năm, đủ để đào tạo ra một nhóm thần tử tài hoa, tướng lĩnh tài giỏi. Quan trọng là, ta không thể để cho ba năm sau khi phản tặc đến, triều đình vừa phải chống lại phản loạn vừa phải giao chiến với vương quốc Nam Lý.
Bệ hạ không muốn giao chiến, nhưng Trưởng Công chúa vừa phẫn nộ vừa đau buồn nói mười tám năm trước, suýt chút nữa nàng đã bị đưa đến Nam Lý hòa thân.
Nếu không phải lúc ấy chứng bệnh tim đập nhanh của nàng phát tác, chỉ sợ tránh không được số mệnh một đi không trở lại.
Đúng lúc này, Thượng Thư đại nhân tấu lên, nói nữ nhi trong tông thất được đưa đi hòa thân đã chet bất đắc kỳ tử, không rõ nguyên nhân.
Đây vốn dĩ là chuyện nhỏ. Trong lịch sử, việc Công chúa đi hòa thân rồi chet không rõ lí do xảy ra rất nhiều. Nhưng người chet cũng đã chet, không đợi được tương lai có người vì họ báo thù.
Nhưng nhân cơ hội này, việc nữ nhi trong tông thất đột nhiên chet không rõ nguyên nhân lộ ra khiến cho người ta chú ý. Khi một gián điệp của Nam Lý bị bắt trong phủ Thái tử, sự tức giận của bệ hạ đã đạt tới đỉnh điểm.
Một chữ “chiến” vang vọng trên Kim Loan điện, cũng truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Bên trong trà lâu. Ta cùng Sở Chinh nâng chén chúc mừng, ánh mắt Sở Chinh thản nhiên: “Ta không thể nào ngờ được A Nhiên lại là gian tế, từ nhỏ ta và hắn đã cùng nhau lớn lên.”
Ta lặng lẽ uống trà, cũng không nói gì. Khi Thái tử xuất chinh vào ba năm sau, rõ ràng trong tay có lính giỏi tướng tài nhưng vẫn bị thất bại thảm hại, chet trận trên chiến trường. Nếu như nói không có gian tế thì khó mà tin được.
Kiếp nạn của ba năm sau, bên được lợi nhiều nhất chính là nước Nam Lý. Cho nên, chỉ có thể thử một lần.
Sở Chinh vờ như nghiêng về phe chủ chiến, tích cực thảo luận cùng các tướng quân kế hoạch tác chiến. Kế hoạch là giả, dùng cách này để dụ địch là thật. Quả nhiên đã câu ra một con cá lớn…
A Nhiên được chọn từ một trong những thế gia để làm thư đồng của Thái tử, nhưng trên thực tế lại là người của nước Nam Lý. Thuận theo manh mối này, tiếp tục tra ra được gian tế mà năm đó Nam Lý đưa tới cũng không ít.
Khoảng thời gian này, trong kinh thành người người cảm thấy lo lắng bất an, chỉ sợ ở trong nhà của mình điều tra ra được gian tế. Sở Chinh rất đau lòng, nhưng so với tính mạng của bản thân và an nguy của đất nước, thì việc đau lòng chỉ là chuyện nhỏ.
Sở Chinh lại nói tiếp: “Dường như nàng không có một chút đồng cảm nào với nỗi đau của ta.”
Ta suy nghĩ một lúc nói: “Nếu như điện hạ cần một người đồng cảm, thần nữ cũng không phải không thể diễn…”
Sở Chinh: “…”
Hắn cong ngón tay búng nhẹ vào trán ta: “Tống Giả Nhược, nàng đúng là đồ đầu gỗ.”
7.
Văn Hương kích động thì thầm: “Chúc mừng tiểu thư, trong lòng của điện hạ có người.”
“Suỵt!” Ta đặt ngón trỏ lên đầu môi: “Những lời như vậy về sau không nên nói nữa, sẽ không có ai thích nghe đâu.”
Văn Hương ngạc nhiên, ta cũng không giải thích nhiều. Ta mất một đời, đi qua con mắt của thế nhân giúp chồng dạy con, lo lắng việc nhà, phát hiện mọi chuyện cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trong cuộc sống mới này, tình yêu đối với ta cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Nhưng trước tiên, ta muốn chính mình phải là một bông hoa được thêu ở trên gấm kia. Chứ không phải là một mảnh vải thô ráp, không có bất kì giá trị gì để có thể được thêm hoa.
Lúc xuống lầu, ta gặp Cố Cẩm Tín. Chắc hẳn hắn đã đứng đợi ở đây rất lâu, bước từng bước từ dưới đi lên, hai đầu lông mày dựng lên đầy tức giận: “Là ngươi đã xúi giục bệ hạ khai chiến với nước Nam Lý? Ngươi có biết làm như vậy sẽ khiến cho rất nhiều người phải chet hay không?”
“Ngươi có biết đánh trận sẽ hao tổn bao nhiêu tiền của hay không?”
“Khi quốc khố trống rỗng, làm sao ứng phó được kiếp nạn của ba năm sau?”
“Ngươi muốn đem giang sơn tốt đẹp này hai tay tay dâng cho bọn phản tặc đúng không? Đây chính là gia giáo của Tống gia các ngươi đấy à?”
“Tống Giả Nhược, đừng nghĩ rằng ngươi biết một chút chuyện nhỏ nhặt thì có thể chi phối cục diện triều đình.”
“Triều đình là thiên hạ của nam nhân, không phải là nơi để cho một nữ nhân ở trong hậu trạch như ngươi múa may quyền lực.”
Hắn lấy mặt mũi ở đâu mà dám chỉ trích ta? Ta giơ chân đạp vào chính giữa ngực của hắn. Hắn đứng không vững, liên tục lùi lại, đụng vào vách tường rồi lăn xuống mặt đất, đau đớn ôm lấy ngực, không ngừng ho khan.
Ta bước từng bước xuống dưới lầu, trịch thượng từ bên trên nhìn xuống hắn: “Để ta nghĩ lại xem, Cố công tử yêu nước thương dân trong thời gian này đã làm được chuyện gì. Đầu tiên là bỏ ra ba tháng để điều dưỡng thân thể, thân thể vừa khôi phục ổn định, ngay lập tức chạy đi lo lót xin làm một tiểu quan thất phẩm.”
Khi phát hiện không có cách nào để luồn lách, liền ngày ngày chạy tới chờ ở ngã tư chợ buôn ngựa, hi vọng ngẫu nhiên gặp được Nhị Hoàng tử. Cũng coi như đã chờ được cơ hội, thay Nhị Hoàng tử giải quyết một vài chuyện phiền phức. Bây giờ Cố công tử đây đã trở thành môn khách ở Đông Đình của Nhị Hoàng tử, có thể nói là nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng.”
“Vạn nhất tương lai có ngày đó, tất nhiên Nhị Hoàng tử sẽ không quên ngươi, người một mực đồng hành ở bên cạnh hắn. Cố công tử gặp được minh chủ, đắc chí vừa lòng, bên cạnh cũng không thể thiếu hồng nhan làm bạn. Hiện tại đang tình cảm mặn nồng với một vị cô nương, có ý định nạp nàng làm thiếp. Đây chính là những chuyện Cố công tử đã làm để tỏ lòng yêu nước thương dân, mỗi bước đi đều là vì tính toán cho bản thân mình. Dám hỏi một người ích kỷ chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân như ngươi, có tư cách gì để mà chỉ trích ta?”
Cố Cẩm Tín đỏ bừng mặt. Hắn vịn tường đứng dậy, giận tái mặt chửi mắng ta: “Ta thì làm sao? Ta chỉ thuận theo xu hướng thiên hạ, không giống như ngươi, là hại nước hại dân.”
“Ha ha ha ha ha!” Ta ngửa mặt lên trời cười to, cất lời châm chọc: “Cố Cẩm Tín, rốt cục ngươi cũng lộ ra cái đuôi của mình. Là ngươi sợ ta hại nước hại dân, hay suy cho cùng là sợ ta thay đổi thời cuộc, khiến cho ngươi không thể hưởng được quan to lộc hậu?”
Hắn tức giận, đè nén giọng hung ác nói: “Cho dù ngươi cố gắng cũng sẽ không thay đổi được gì, Tống Giả Nhược, ngươi nên ngoan ngoãn quay về hậu trạch làm một hiền thê lương mẫu, thiên hạ này không phải ngươi muốn là có thể chi phối.”
Hắn quay người lạch bạch bước xuống lầu. Ta đứng yên lặng nhìn bóng dáng hắn, nhếch miệng cười một tiếng. Có vẻ như ta đã quá nhân từ, để cho ngày tháng của hắn trôi qua quá dễ chịu, đến mức hắn quên mất những thủ đoạn của ta. Ta phân phó Văn Hương: “Đi tìm giúp cho ta một bà mối.”
“Hả? Tiểu thư tìm bà mối làm gì?”
“Để làm mai cho một cô nương.”