Cái Giá Của Thể Diện - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Khi tôi đứng dậy rời đi, phía sau vẫn còn văng vẳng những lời chế nhạo:
"Cô ta mà cũng dám nói là không tha á? Cười muốn rớt hàm luôn đấy!"
"Đúng rồi, một đứa mồ côi chưa học hết đại học, cưới vào nhà họ Lục, bụng trống trơn suốt 5 năm mà còn dám nói không chừa đường sống cho tổng giám đốc Lục à?"
"Giờ cũng đâu khác gì bị đuổi khỏi nhà? Lục Tổng ra ngoài có bao giờ giữ mặt mũi cho cô ta đâu. Nếu không vì cụ ông nhà họ Lục còn coi trọng thể diện, cô ta sớm đã bị đá ra khỏi cửa rồi!"
"Người như cô ta sống sót được tới giờ là nhờ khép nép mà sống, không thế thì sao gọi là tượng đất chứ?"
Họ chẳng buồn kiêng dè việc tôi có nghe thấy không.
Dù đây là tiệc nhà họ Lục.
Dù tôi là dâu trưởng nhà họ Lục.
Dù chồng họ còn phải khép nép xem sắc mặt chồng tôi.
Thế mà họ vẫn tự tin rằng so với tôi, họ vẫn trên cơ một bậc.
Bởi ai mà chẳng biết: chồng tôi, Lục Dĩ Triều, chưa bao giờ yêu tôi.
Tôi vờ như không nghe thấy, vẫn giữ lễ nghi, mỉm cười thân thiện với từng vị khách, đúng mực của một dâu trưởng.
Hôm nay là ngày động thổ nhà máy mới của Lục Thị Dược Nghiệp, có rất nhiều đối tác và khách hàng lớn đến dự.
Ba chồng tôi, ông Lục Chính, đã dặn từ trước:
Điều quan trọng nhất của nhà họ Lục là thể diện, ai khiến nhà họ Lục mất mặt, người đó phải chịu phạt theo gia quy.
Phải, ở thế kỷ 21 này, nhà họ Lục tại Sương Thành vẫn giữ nề nếp và hệ thống vận hành nội bộ nghiêm khắc quy củ đến mức đáng sợ.
Lúc này, những tiếng chào hỏi vang lên từ cửa vào.
Chồng tôi, Lục Dĩ Triều, xuất hiện.
Bên cạnh anh là trợ lý của anh. Nam Hy Lạc.
Hai người mặc đồ đồng bộ màu trắng, còn cài cả hoa lễ kỷ niệm, sóng đôi bước vào, giống hệt như một cặp đôi đang bước vào lễ đường.
"Chào Lục Tổng."
"Chào trợ lý Nam."
Mọi người thi nhau chào hỏi, giọng điệu đầy nhiệt tình và cung kính.
"Trợ lý Nam, lâu rồi không gặp!"
Mấy bà vợ đang ngồi gần đó cũng vội vàng đứng dậy vẫy tay gọi cô ta, mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Nam Hy Lạc tao nhã mỉm cười, gật đầu nhẹ.
Khi đi ngang tôi, cô ta đột nhiên dừng lại, lễ độ nói:
"Lục phu nhân, ngại quá, Lục Tổng phải tiếp lãnh đạo thành phố nên tới trễ, là lỗi của tôi, làm trợ lý mà không nhắc nhở kịp, để chị phải vất vả rồi."
Tôi vội xua tay, mỉm cười:
"Không không, hai người bận việc quan trọng mà, cực nhất vẫn là hai người, có đói không? Tôi kêu người mang chút đồ ăn tới nhé?"
"Tôi ăn rồi, không cần phiền chị đâu."
Nam Hy Lạc từ chối khéo léo, rồi như sực nhớ ra điều gì:
"À đúng rồi, lúc nãy tôi đỗ xe hơi vội nên chặn mất lối ra, mấy người giúp việc tôi không yên tâm giao xe cho họ… phiền chị giúp tôi dời xe một chút được không?"
Cô ta nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi.
2
Không khí xung quanh bỗng chốc yên lặng, mọi người liếc mắt về phía này, gương mặt đầy ẩn ý.
Giữa những ánh nhìn như đang xem kịch hay, tôi vẫn bình thản gật đầu:
"Không sao, để tôi."
Từ đầu tới cuối, Lục Dĩ Triều chỉ đứng một bên, vẻ mặt thờ ơ, như chuyện chẳng liên quan.
Tất nhiên anh ta sẽ không nói gì rồi.
Bởi vì, họ quen nhau trước tôi, hiểu nhau sâu sắc hơn tôi.
Nam Hy Lạc năm nay 32 tuổi, lớn hơn Lục Dĩ Triều hai tuổi, là bạn học cũ thời đại học ở London.
Là trợ lý, cô ta thông minh, chín chắn, có tiếng nói trong công ty còn hơn cả phó tổng.
Là tình nhân, cô ta khéo léo, kín đáo, biết cách khiến Lục Dĩ Triều si mê không dứt.
Một người như cô ta, so với tôi, một đứa con gái học chưa hết cấp 3, lại ngốc nghếch vô dụng, chỉ là bình hoa di động. quả thật là một sự hiện diện mang tính nghiền nát.
Khi tôi quay lại sau khi dời xe, đưa chìa khóa cho Nam Hy Lạc, cô ta đang ngồi trên sofa trò chuyện vui vẻ với mẹ chồng tôi.
Cao Lam, mẹ chồng tôi, bà từng là giáo viên dạy piano, luôn tự nhận mình thanh cao, ghét việc bếp núc hay tề gia nội trợ, cho tầm thường, chưa từng tự tay làm việc gì trong nhà.
Tôi trước nay là người thay mặt bà xử lý mọi việc trong ngoài, vậy mà trong mắt bà, tôi cũng là “tầm thường” như cái mớ việc ấy, chẳng mấy khi được bà đối đãi ôn hoà.
"Làm phiền Lục phu nhân rồi."
Nam Hy Lạc nhàn nhạt nói, không thèm nhìn tôi, giọng điệu chẳng khác gì gọi phục vụ.
Lục Dĩ Triều ngồi một bên, khoanh chân, chau mày nói:
"Sao lâu thế? Khách nữ đều ở đó, em để họ chờ là phép lịch sự gì vậy?"
Anh ta tiếp quản vị trí của ba đã một năm, khí chất kẻ đứng đầu rõ rệt.
Tôi cắn môi, khẽ đáp:
"Lúc nãy có gặp khách ngoài sảnh, nên em nán lại vài câu chào hỏi, em nghĩ có anh ở đó nên…"
"Bớt lời!"
Mẹ chồng hừ lạnh, khó chịu cắt ngang:
"Dĩ Triều đã bận rộn công việc công ty, chút chuyện này cũng phải tự tay lo sao? Đúng là đồ con gái nhà tầm thường, chẳng bao giờ ra được mặt mũi gì!"
Bà vừa nói vừa vung tay, làm đổ rượu vang đỏ lên đôi giày cao gót da dê trắng của mình.
Người giúp việc vội vàng mang khăn đến, bà liếc qua rồi nhìn tôi, nổi cáu:
"Cô làm đi!"
Tôi cúi người quỳ xuống, cẩn thận từng chút một lau sạch đôi giày cho bà.
Lục Dĩ Triều không lên tiếng.
Nam Hy Lạc ngồi đó, khẽ cong môi cười.
Xung quanh là vô số ánh mắt đầy ẩn ý và mỉa mai.
"Phu nhân nhà họ Lục này đúng là mềm yếu quá mức, ngoài thì bị tình nhân chồng cưỡi lên đầu, trong thì bị cả nhà chồng đè bẹp. Làm dâu hào môn đúng là không phải việc của người bình thường!"
"Đúng rồi, bảo lau giày là lau, bảo sao ai cũng nói cô ta là tượng đất để ai muốn nhào nặn thế nào cũng được!"
"Suỵt! Cẩn thận tai vách mạch rừng, lần trước có người bàn tán, bị ông Lục đuổi khỏi thành phố đó!"
3
Buổi tối, tôi đang sắp xếp lại danh sách quà tặng khách mời trong thư phòng, thì người giúp việc tới báo, ông Lục gọi tôi xuống họp gia đình.
Tôi cất đồ vào trong tủ, khoá kỹ rồi đi xuống dưới nhà.
Mọi người đều đã có mặt.
Ba chồng tôi, ông Lục Chính, ngồi ở ghế chính giữa, vẻ mặt nghiêm nghị, không vui.
Bên trái là Lục Dĩ Triều và em chồng tôi Lục Nhất Phàm.
Lục Nhất Phàm là giảng viên đại học, ban ngày bận rộn, chỉ tối mới về. Vừa thấy tôi, ánh mắt cậu ấy lập tức sáng lên, nở nụ cười nhẹ.
Bên phải là mẹ chồng tôi, mắt đỏ hoe như vừa khóc xong, mặt đầy uất ức.
Ông Lục khẽ gật đầu với tôi:
"Tố Tố, con ngồi đi."
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bầu không khí nặng nề bao trùm, ông Lục bắt đầu nói:
"Ngày xưa, khi ta đến Sương Thành, đến chỗ trú thân cũng không có. Hôm nay dựng được cơ nghiệp lớn thế này, dựa vào điều gì?"
"Là thể diện làm người, là cẩn trọng làm việc!"
"Đó là gia phong nhà họ Lục! Là gia quy ta luôn nhắc nhở từng đứa một!"
Ông quay sang mẹ chồng, giọng nghiêm khắc:
"Hôm nay ở nơi đông người, sao bà lại đối xử với Tố Tố như vậy? Dù có là trưởng bối thì cũng không thể khiến người ta mất mặt trước công chúng. Sau này con bé làm sao bước ra ngoài gặp ai?"
Ba chồng tôi là người có tiếng nói tuyệt đối trong nhà.
Một khi ông đã nổi giận, ai nấy đều nín thở.
Mẹ chồng chẳng còn vẻ cao quý như mọi khi, lí nhí nói:
"Tôi cũng chỉ là lúc đó tức giận, đâu có nghĩ con bé sẽ lập tức cúi xuống lau thật..."
"Vô lý!"
Ông đập bàn một cái rõ to.
"Năm đó tôi đến Sương Thành tay trắng, nếu không nhờ ông nội Tố Tố cưu mang và dẫn dắt, thì các người có được như ngày hôm nay không?"
"Phạm lỗi thì phải chịu phạt, không ai được ngoại lệ, bà cũng thế!"
Mẹ chồng run lên, tủi thân sụt sịt khóc.
Nhà họ Lục làm giàu từ ngành dược cổ truyền, dưới hầm vẫn giữ nguyên bộ dụng cụ nghiền thuốc thời xưa.
Mỗi lần ai trong nhà mắc lỗi, sẽ bị phạt xuống đó giã thuốc mấy tiếng liền, tay đau đến hôm sau cầm bát còn run.
Ba chồng coi đó là bài học nhớ nguồn.
Lục Dĩ Triều dựa lưng vào ghế, mở lời:
"Ba, chuyện này Tố Tố cũng đâu có để bụng. Mẹ lớn tuổi rồi, làm vậy có quá không?"
Ông vẫn nghiêm mặt:
"Không được!"
Mẹ chồng nói nhỏ, nước mắt lưng tròng:
"Tôi còn phải đi biểu diễn piano từ thiện ở trại trẻ mồ côi, giã thuốc xong tay đau thì đánh đàn sao được? Tôi làm việc này cũng vì danh tiếng công ty thôi mà..."
Ông Lục im lặng.
"Thôi mà ba…"
Lục Nhất Phàm cũng nói đỡ.
Tôi không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối khép chặt của mình.
Quả nhiên, ba chồng đổi giọng, chậm rãi nói:
"Phá lệ là không thể."
"Tố Tố, hay là con thay mẹ nhận hình phạt này được không?"
Ông dịu dàng quay sang nhìn tôi.
4
“Ba!”
Lục Nhất Phàm đột ngột đứng bật dậy, lớn tiếng phản đối:
“Làm sao mà để chị dâu chịu phạt thay được chứ?!”
Ba chồng tôi thở dài, vẻ khó xử:
“Ba đã từng thề, gia quy tuyệt đối không thể phá. Dĩ Triều ngày mai phải tiếp khách chơi golf, Nhất Phàm con thì bận thí nghiệm cả ngày, trong nhà chỉ còn một người trẻ như Tố Tố có thể thay thế. Tố Tố, con thấy sao?”
Tôi từ từ ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười với ông:
“Con chịu được, ba ạ.”
Ông gật đầu hài lòng:
“Con là đứa con dâu khiến người ta yên tâm. Ngày đó ba quả là không nhìn lầm con.”
...
Trong tầng hầm lạnh lẽo, tôi một mình ngồi giã thuốc. Giữa không gian ẩm mốc lẫn mùi thuốc, Lục Nhất Phàm đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt anh trầm lặng, tay bưng bát mì còn bốc khói.
Tôi nhìn anh cười:
“Nhất Phàm, giờ này còn chưa nghỉ à?”
Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng đặt tô mì lên bàn, sau đó kéo lấy tay cầm cối giã thuốc, bắt đầu thay tôi tiếp tục.
Tôi sững lại, chưa kịp phản ứng.
Nhưng vẻ mặt anh dường như có chút tức giận, gương mặt tuấn tú phủ một tầng u ám.
Một lúc sau, anh cất giọng trầm thấp, nén giận:
“Chị thật sự là tượng đất à? Sao lại có người chẳng có lấy một dũng tính khí gì vậy? Chị không muốn thì nói không! Ai ép chị được?”
“Tôi... Nhất Phàm, mau về đi, ba mà biết thì lại phiền toái...” – Tôi lúng túng tiến lại muốn giành lại tay cầm.
Anh không chịu buông, vẫn cắm đầu làm.
Tôi bắt đầu cuống lên:
“Anh không giúp tôi đâu, anh đang hại tôi đấy! Anh quên lần trước rồi à? Vì anh ra tay giúp tôi, bị ba phát hiện, tôi bị tăng phạt thêm hai lần!”
Nói đến đoạn cuối, giọng tôi bắt đầu nghẹn ngào.
Lục Nhất Phàm dừng tay, thấp giọng:
“Chị dâu, năm đó ba chọn chị làm con dâu là vì tôi còn nhỏ, nên mới để anh hai cưới chị, nếu không, nếu không thì...”
Ánh mắt anh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đỏ mặt, lắp bắp:
“Anh nói linh tinh gì vậy? Mau đi đi, lỡ ai thấy thì chết.”
Anh thở dài, khẽ nói:
“Chị dâu, quản gia nói hôm nay chị chưa ăn gì. Tô mì này là tôi vừa mới nấu. Nhớ ăn nhé.”
Nói rồi anh quay người bỏ đi, không ngoảnh lại.
5
Ba tiếng sau.
Tôi lê tấm thân mỏi nhừ về phòng, liền thấy Lục Dĩ Triều trần trụi nằm trên giường tôi.
Chúng tôi đã tách phòng ngủ hai năm nay.
Lục Dĩ Triều mắc chứng rối loạn chức năng sinh lý, phải có kích thích rất mạnh mới có thể quan hệ. Từ sau chuyện không thể nhắc lại hai năm trước, anh ta không đụng vào tôi nữa.
Lúc này, anh ta nằm đó, ngực phập phồng, ánh mắt mờ đỏ nhìn tôi:
“Lại đây.”
Tôi cắn môi, bước đến bên giường.
“Hôm nay tôi không thể châm cứu cho anh được, tay tôi... không giữ nổi kim.”
Tôi giơ đôi tay run rẩy trước mặt anh.
Nếu nói tôi còn chút tác dụng nào trước mặt anh, thì đó chính là châm cứu.
Chứng rối loạn của anh ta lúc thì kéo dài, lúc thì vô cảm. Chỉ có tôi, cháu gái của danh y nổi tiếng, người từng được huấn luyện bài bản từ nhỏ mới có thể dùng châm cứu để ổn định tình trạng anh ta.
Nghe tôi nói xong, mặt Lục Dĩ Triều lập tức sa sầm.
Anh ta đang phát bệnh, tình hình dưới thân đã... rõ ràng.
“Đúng lúc lại gây chuyện!”
Anh ta gầm lên, mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn:
“Vậy thì dùng tay!”
Tôi đứng yên không nhúc nhích, khẽ nói:
“Bác sĩ nói... anh trai tôi đến hạn gia hạn viện phí rồi.”
Giọng anh ta bỗng trở nên lạnh lẽo:
“Cô phải nói lúc này sao?”
Tôi nhẹ nhàng:
“Cả ngày nay không có thời gian mở lời, nhưng bác sĩ nói nếu không đóng tiền hôm nay, mai sẽ ngừng thuốc. Anh cũng biết, thuốc của anh trai tôi không thể ngừng.”
Lục Dĩ Triều nhìn tôi vài giây, hừ lạnh, nhấc điện thoại:
“Chuyển 300 nghìn cho bệnh viện.”
Rồi anh ta ném điện thoại lên giường, lạnh giọng:
“Cởi đồ. Lên đây.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu đưa đôi tay run rẩy, cởi từng món đồ.
Ánh mắt anh ta ngày càng đỏ ngầu, hơi thở dồn dập.
“Ọ//e…”
Tôi bỗng khom người, n//ôn thốc n//ôn tháo.
N//ôn ra giường. Còn văng cả lên chân anh ta.
Lục Dĩ Triều là người cực kỳ sạch sẽ, lập tức giận giữ bật dậy xuống giường lao vào nhà vệ sinh.
Khi anh ta quay lại, mặt mày âm trầm đến đáng sợ.
Tôi lí nhí xin lỗi:
“Có lẽ hôm nay ăn gì hỏng rồi... Em sẽ dọn ngay.”
Anh ta chẳng buồn để ý, cầm điện thoại gọi đi:
“Tối nay tôi đến. Đợi tôi.”
Rồi mặc lại bộ đồ ngủ vứt trên sàn.
Không nói lời nào.
Tôi cũng im lặng.
Trong bầu không khí đặc quánh nặng nề, Lục Dĩ Triều mặc xong đồ vừa bước đến cửa thì đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Thẩm Tố Tố, tôi thật muốn xem cô còn giả vờ được bao lâu?”
6
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện.
Anh trai tôi, Thẩm Tuyên, vẫn nằm yên bất động trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Anh từng là một thiên tài trẻ tuổi.
Nhưng trên đường đi thi đấu, gặp t//ai nạ//n giao thông.
Ba mẹ chế//t ngay tại chỗ. Anh may mắn sống sót, nhưng trở thành người thực vật.
Sau đó, một loại thuốc mới ở nước ngoài ra đời, khiến anh tỉnh lại như một phép màu. Tuy nhiên thuốc rất đắt đỏ, mỗi năm tiêu tốn hàng trăm triệu.
Dù vậy, đó vẫn là niềm hy vọng.
Ông nội tôi, dù tuổi đã xế chiều vẫn vừa nuôi tôi khôn lớn, vừa quay lại hành nghề khám chữa bệnh, ngày đêm làm việc, bay khắp cả nước để gánh vác viện phí cho cháu trai.
Sau tai nạn, tôi suy sụp đến mức bỏ học, từng nghĩ đời mình đã hết.
Chỉ có ông nội, bằng giọng kiên cường đầy trải nghiệm, nói với tôi:
“Cuộc đời vốn không đơn giản, cũng không nên chỉ có một định nghĩa. Không đến trường cũng có thể tự học. Ông sẽ sống thật lâu để nuôi Tố Tố trưởng thành, chờ thấy con lấy chồng, và thấy Tuyên tỉnh lại.”
Lục Dĩ Triều là người mà ông nội đích thân chọn cho tôi.
Ông nói ông từng có ơn với cha của Lục Dĩ Triều là Lục Chính.
Nếu tôi gả vào nhà họ Lục, cha con họ nhất định sẽ đối xử tốt với tôi.
Hai mươi lăm năm trước, trong một đêm tuyết rơi trắng xoá, Lục Chính khi ấy đói rét đến gõ cửa phòng khám của ông.
Sau khi được cứu sống, ông ta quỳ xuống trước ông nội tôi, xin một con đường sống.
Năm năm theo học nghề y từ ông tôi, Lục Chính luôn cần cù lễ phép, mỗi ngày đều quỳ rửa chân cho ông.
Ban đầu ông tôi không đồng ý, ông ta khóc mà nói:
“Mạng tôi là ông cứu, tôi từng thề, nếu không làm vậy, sẽ bị trời tru đất diệt.”
Sau khi học xong, Lục Chính trở về Đông Bắc gây dựng sự nghiệp, phát đạt nhanh chóng. Mỗi dịp lễ Tết đều quay về Sương Thành, quỳ xuống rửa chân cho ông nội tôi.
Tám năm trước, ông ta dắt cả gia đình về lại Sương Thành, lúc ấy ông nội tôi đã là hội trưởng Hội Đông y Sương Thành. Nhờ sự bảo chứng của ông, Lục Chính thành lập Tập đoàn Dược phẩm Lục Thị.
Chẳng bao lâu sau, ông ta mang sính lễ đến cầu hôn, định sẵn hôn sự giữa tôi và Lục Dĩ Triều.
Nhưng ba năm sau khi tôi kết hôn...
Ông nội đột ngột qua đời vì đau tim trong phòng sắc thuốc.
Một lần tôi vào thư phòng hỏi Lục Dĩ Triều về viện phí của anh tôi, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và Lục Chính:
“Ông ta chế//t lâu rồi, tại sao chúng ta còn phải nuôi cô ta và thằng người thực vật đó?”
“Dĩ Triều, con lại quên rồi, làm người quan trọng nhất là thể diện. Sư phụ có đại ân với ba!”
“Nhưng Hy Lạc chịu đựng bao năm nay rồi! Vì cưới Thẩm Tố Tố mà cô ấy mang thai phải trốn sang nước ngoài sinh thằng Tiểu Huyền. Giờ nó đã năm tuổi, cũng phải nhận tổ quy tông chứ?”
“Con cháu họ Lục dĩ nhiên phải nhận. Nhưng phải từ từ. Sư phụ năm xưa cứu không ít người có thế lực, nếu không, nhà chú Hai con làm sao có được vị trí hôm nay?”
“Ba à, ba không thể mãi mềm lòng thế được. Năm đó sư phụ phản đối sản xuất thuốc mới, nếu không phải hôm đó ông ta lên cơn đau tim, con lấy được bài thuốc, thì đã chẳng có Lục Thị ngày hôm nay!”
Lục Chính chỉ thở dài, đầy vẻ dằn vặt:
“Hôm đó, ba tận mắt nhìn thấy sư phụ ngã xuống mà lòng đau như cắt...”
7
Mấy ngày gần đây, Lục Dĩ Triều bị cảm, tôi ngày ngày qua lại giữa công ty và nhà, mang thuốc Đông y đã sắc sẵn cho anh ta.
Khi đến dưới lầu công ty, một bé trai đột ngột lao ra, đâm sầm vào tôi khiến tôi lảo đảo mấy bước suýt ngã.
Đầu cậu bé va trúng xích túi của tôi, lập tức bật khóc nức nở.
Nam Hy Lạc sắc mặt âm trầm đi tới, ôm lấy bé trai vào lòng.
"Cô Lục, cháu tôi chọc giận gì cô sao, mà cô trút giận lên cả một đứa trẻ?"
Tôi nhìn đứa bé, ngũ quan giống Lục Dĩ Triều đến kỳ lạ.
"Cháu cô?"
Nam Hy Lạc khẽ cười, trong mắt thoáng hiện vẻ giễu cợt khó nhận ra.
"Phải, cháu tôi, là một đứa trẻ đáng thương, cô Lục đừng bắt nạt nó."
Tôi lại hỏi: "Đáng thương ở chỗ nào?"
Nam Hy Lạc thở dài, "Thằng bé ấy tạm thời chưa thể nhận cha mẹ ruột, cũng không thể trở về nhà mình. Cô nói xem, như vậy có đáng thương không?"
Tôi gật đầu, "Quả thật là đáng thương."
Cô ta liếc tôi một cái, cười nói:
"Nhưng bố của thằng bé rất yêu nó. Để đảm bảo quyền lợi cho con, sớm đã làm xét nghiệm ADN rồi, cũng coi như có tính toán lâu dài."
Tôi xoa đầu cậu bé, mỉm cười:
"Trông rất thông minh đấy!"
Sau đó tôi mang thuốc lên văn phòng tổng giám đốc, phát hiện cả nhà nhị bá đã ở đó.
Khác với lão gia theo con đường kinh doanh, nhị bá và cả nhà chọn con đường nhà nước. Nhiều năm qua, cả vợ chồng và hai con trai đều giữ các chức vụ từ lớn đến nhỏ trong các doanh nghiệp quốc doanh.
Nhà họ Lục luôn tương trợ lẫn nhau để cùng phát triển lớn mạnh.
Bên trong vang lên tiếng trò chuyện:
"Dĩ Triều, toàn bộ tài sản nhà nhị bá đều đứng tên cháu, cháu không thể phụ lòng kỳ vọng của chúng ta được!"
"Nhị bá, chúng ta đã nói rõ rồi, số tiền đó là vì mọi người ngại ảnh hưởng nên không tiện đầu tư công khai mới nhờ cháu đứng tên giúp, chứ không phải cháu đòi đầu tư."
Giọng Lục Dĩ Triều khàn đặc.
Anh ta bị cảm nhiều ngày rồi, mãi không khỏi.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Lục Dĩ Triều thấy tôi, lập tức nhíu mày.
"Không phải tôi nói rồi sao, đừng mang thuốc Đông y đến nữa. Gần đây tôi đang có dự án lớn, không có thời gian dưỡng bệnh kiểu này. Đã mua cefalexin chưa?"
Anh ta vừa nói vừa ho vài tiếng.
Tôi đặt thuốc và kháng sinh lên bàn, dịu giọng:
"Thuốc Đông y tuy chậm hiệu quả, nhưng ít tác dụng phụ hơn."
Lúc này điện thoại anh ta reo lên, anh ta đi đến cửa sổ nghe máy.
Tôi quay sang chào nhị bá và nhị bá mẫu.
Họ lạnh nhạt gật đầu, không thèm liếc mắt nhìn tôi.
Hai người em họ thì châm chọc:
"Chị dâu à, anh nhà chị vẫn chưa tỉnh sao?"
"Ngày nào cũng tiêu tiền như nước, đều là tiền của Tập đoàn Lục thị cả, có đáng để nuôi không?"
"Thật ra trong tình trạng đó, sống còn khổ hơn chế//t."
Tôi im lặng rót nước, đi đến bên Lục Dĩ Triều, đưa thuốc cho anh ta.
Anh ta theo phản xạ nhận lấy rồi uống.
Tôi lại đưa nước cho anh ta.
Anh ta ngửa đầu, uống hết.
Tôi nói khẽ:
"Dĩ Triều, uống kháng sinh rồi thì tối đừng uống rượu nữa nhé."
Anh ta không để ý, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Tôi lại cao giọng nhắc lại lần nữa.
"Dĩ Triều, vừa uống thuốc, tối đừng…"
"Đủ rồi!"
Lục Dĩ Triều quay đầu giận dữ:
"Không thấy tôi đang nghe điện thoại sao? Ra ngoài!"
Tôi khẽ run lên, ngượng ngùng quay người rời đi.
Lúc đi đến cửa, nghe thấy nhị bá mẫu bật cười.
"Người gì mà không biết điều, đúng là phiền phức."