Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cái Giá Của Thể Diện - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

8


Hôm đó, trên đường lái xe về nhà, tôi gặp tai nạn.


Một chiếc xe tải lao đến từ phía sau, đâ//m mạnh vào xe tôi khiến tôi bất tỉnh tại chỗ.


Khi tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ nói tôi đã hôn mê suốt năm ngày.


Đầu óc còn choáng váng, tôi với tay lấy điện thoại, định gọi cho Lục Dĩ Triều thì thấy quản gia nhà họ Lục vội vã bước vào.


“Phu nhân! Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Mấy hôm nay tôi vẫn luôn ghé qua thăm, may quá cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.”


Tôi cố gắng nở nụ cười yếu ớt: “Để mọi người lo lắng rồi… tôi không sao.”


Nhưng nét mặt ông ấy lại rất nghiêm trọng.


Tôi khẽ chau mày: “Sao vậy? Mẹ chồng tôi giận à?”


Ông ấy im lặng vài giây, rồi đáp chậm rãi:

“Phu nhân, Lục tổng... mất rồi.”


Tôi sững người: “Ông nói gì cơ? Ai mất?”


“Đúng hôm cô bị tai nạn, Lục tổng bất ngờ lên cơn cấp tính ngoài đường, đưa vào viện không kịp cứu. Bác sĩ tuyên bố không qua khỏi.”

“Nhà giờ rối tung cả lên, phu nhân ngất lên ngất xuống mấy lần, cũng may lão gia gắng gượng lo hết hậu sự. Sáng nay mới vừa hỏa táng xong.”


Tôi ngồi đờ ra, giống như linh hồn bị rút sạch khỏi cơ thể.


Quản gia thở dài: “Phu nhân, cô phải giữ sức khỏe, bây giờ không thể gục ngã được đâu. Lão gia dặn tôi mỗi ngày phải đến xem cô tỉnh chưa. Còn một đống thủ tục về tài sản đang chờ cô ký tên.”


Tôi không nói gì, chậm rãi ngồi dậy.


Quản gia vội bước tới đỡ: “Xe đợi ở dưới rồi, cô cố gắng chút, lão gia đang rất sốt ruột.”


Tôi rút tay khỏi ông ấy, lưng tựa vào giường, mắt nhìn thẳng:


“Nếu gấp thế…”


“Vậy bảo ông ta tự đến gặp tôi đi.”

 

9


Khi quản gia rời khỏi, bước chân ông ta đầy do dự, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc.


Y tá nhỏ ghé lại nói tôi nghe: mấy hôm tôi hôn mê, ngoài ông quản gia ra, chỉ có một người đàn ông trẻ đến thăm tôi vài lần. Dù trông anh ấy buồn bã, nhưng vẫn chu đáo sắp xếp phòng VIP cho tôi, còn thuê hẳn người chăm sóc riêng.


Tôi không cần đoán cũng biết người đó là người duy nhất trong nhà họ Lục từng đối xử tốt với tôi — Lục Nhất Phàm.


“Cô Thẩm,” cô y tá nhìn tôi hơi lạ lẫm, “người khác hôn mê tỉnh dậy thường yếu đến nói không nổi, còn cô thì giống như vừa ngủ một giấc ngon dậy vậy.”


“Tôi có thể chất hơi khác người,” tôi khẽ đáp.


Sau khi cô ấy rời đi, tôi mở điện thoại lên xem.


Tin tức về việc [Tổng giám đốc Tập đoàn Dược Lục thị đột ngột qua đời vì phát bệnh cấp tính] xuất hiện dày đặc khắp các mặt báo.


Không ai nói rõ nguyên nhân cái chết của Lục Dĩ Triều, chỉ ghi anh ấy phát bệnh lúc nửa đêm, đưa đến bệnh viện rồi không qua khỏi.


Tang lễ tổ chức vào ngày thứ ba tôi hôn mê.


Ảnh chụp tang lễ cho thấy ba chồng tôi – ông Lục Chính – buồn bã lo liệu hậu sự, mẹ chồng tôi thì được người dìu đỡ, sắc mặt trắng bệch yếu ớt.


Ngay bên cạnh họ là Nam Hy Lạc.


Mắt cô ta đỏ hoe, đầu cài hoa trắng, dáng vẻ không khác gì một góa phụ.


Một tiếng sau, ông Lục Chính dẫn theo một nhóm người đến bệnh viện. Tôi đang ngồi trên giường, thong thả ăn cháo kê.


Mẹ chồng tôi cũng đi cùng. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, họ đã tiều tụy thấy rõ. Dù sao thì… người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai mà không đau?


Họ ăn mặc chỉnh tề, chắc vừa từ buổi lễ nào đó ghé qua.


Mẹ chồng tôi vừa thấy tôi liền đỏ bừng mắt, giận dữ quát:


“Cô còn tâm trạng ăn cháo ở đây à?! Chồng cô mất rồi, cô thì nằm ườn trong viện tận năm ngày! Giờ người ta lo xong xuôi hậu sự rồi cô mới chịu tỉnh lại! Cô đúng là có phúc quá nhỉ! Lục Dĩ Triều lấy cô, đúng là xui xẻo tám đời!”


Ba chồng tôi đứng bên không nói gì.


Cô y tá nhỏ tính tình nóng nảy, lập tức bật lại:


“Đây là bệnh viện, phiền bà giữ yên lặng! Gì mà nằm ườn, cô ấy hôn mê vì tai nạn xe đấy! May mà còn tỉnh lại. Làm mẹ chồng mà không lo, lại vào mắng chửi thế này, chẳng khác nào ngược đãi con dâu!”


Mặt bà ta trắng bệch, đang định phản bác thì ông Lục quát: “Ra ngoài! Đừng làm mất mặt nữa!”


Bà ta trừng mắt nhìn tôi, miễn cưỡng rời đi.


Lúc này Ba chồng tôi mới dịu giọng nhìn tôi, thở dài:


“Tô Tố, chuyện của Dĩ Triều chắc con biết cả rồi?”


Tôi nhẹ nhàng đặt bát xuống, lau miệng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang chút bi thương:


“Dạ, con biết rồi.”


Ông ấy gật gù than thở:


“Chuyện xảy ra quá đột ngột, ba cũng không tính được. Ba chỉ lo xử lý nhanh hậu sự, không để ý con vẫn đang trong viện. Nhưng may là mọi thứ cũng không phức tạp lắm. Ba đã gọi luật sư đến, chỉ cần con ký vài chỗ là được, ký xong là ba phải đến công ty họp liền.”


Dứt lời, ông phất tay.


Hai người mặc vest bước lên, một người đưa tài liệu, một người đưa bút.


Tôi liếc sơ qua – bìa ghi rõ: [Đơn từ bỏ quyền thừa kế cổ phần].


Ông Lục đang gọi điện, giọng chắc nịch: “Báo cho cổ đông, nửa tiếng nữa họp.”


Cứ như thể chuyện tôi ký tên là điều hiển nhiên, không hề khó khăn.


Tôi đưa tay ra.


Nhưng không phải để nhận tài liệu, mà là xoa thái dương.


Một luật sư nhỏ giọng nhắc: “Phu nhân?”


Tôi cúi đầu, bình tĩnh nói:


“Loại văn bản này… nếu tôi không muốn ký, thì có thể không ký đúng không?”


Người kia ngập ngừng, “Đương… đương nhiên là vậy.”


Tôi gật đầu nhẹ.


“Vậy thì… tôi không ký.”


Ba chồng tôi đang nói điện thoại lập tức quay phắt lại, kinh ngạc nhìn tôi.


10


Tôi ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm hai ngày.


Đến trưa ngày thứ ba, cảnh sát gọi điện tới.

“Chúng tôi cần bổ sung một vài tình tiết trong vụ án của chồng cô. Cô muốn về nhà hay để chúng tôi tới bệnh viện?”


Phối hợp điều tra là nghĩa vụ công dân.

“Tôi về nhà” tôi đáp.


Người đón tôi là Lục Nhất Phàm.

Anh ấy cũng gầy đi nhiều, ánh mắt trầm hơn, dáng vẻ chững chạc hơn trước.

“Sau tang lễ, ba tôi cử tôi đến chi nhánh công ty ngoài tỉnh để xử lý việc chuyển giao. Biết tin chị tỉnh lại, tôi gọi vài lần mà chị không nghe máy.”

Tôi khẽ thở dài: “Bác sĩ bảo tôi tránh dùng điện thoại quá nhiều.”

Anh gật đầu, dịu giọng: “Ra là vậy.”


Đến trước cửa biệt thự nhà họ Lục, anh trấn an tôi:

“Một lát nữa gặp cảnh sát đừng lo. Ai cũng bị hỏi cả, chỉ là thủ tục thôi.”


Tôi khẽ gật, nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn anh, Nhất Phàm. Nếu không nhờ anh lui tới bệnh viện khi tôi còn hôn mê, chắc tôi đã không tỉnh lại nổi mà chẳng ai hay.”

Anh đặt tay lên vai tôi, giọng trầm nhưng chắc:

“Chị dâu, dù thế nào, chị vẫn là người nhà.”

 

---


Vừa bước vào sảnh, tôi đã thấy đông nghịt người.

Ba mẹ chồng đang tiếp chuyện hai cảnh sát.

Trên hai dãy ghế sofa đối diện là gia đình Nhị bá và... Nam Hy Lạc.


Cô ta mặc đồ đen toàn thân, đầu cài hoa hồng trắng, mắt thâm quầng như gấu trúc, trông tiều tụy, da sạm như già đi cả chục tuổi.

Ngược lại tôi vừa tỉnh sau mấy ngày “ngủ yên”, khí sắc rạng rỡ, da dẻ hồng hào.

Cô ta liếc nhìn tôi, ánh mắt vẫn cao ngạo như trước.


“Tố Tố, thấy con bình an vô sự là ba mẹ yên tâm rồi.”

Ba chồng nhìn tôi, giọng hiền từ, hoàn toàn không còn vết tích khó chịu hôm trước.

Mẹ chồng lại khịt mũi:

“Chồng chế//t, tang lễ còn phải để trợ lý lo liệu, cô còn mặt mũi quay lại cái nhà này à?!”


Tôi bình thản ngồi xuống, từ tốn lên tiếng:

“Nam trợ lý nhận lương, làm việc được giao là đương nhiên. Nếu đến chuyện này cũng không gánh nổi thì chẳng phải phí cơm nhà họ Lục rồi sao?”


Nam Hy Lạc lập tức quay sang nhìn tôi, mắt mở to kinh ngạc như thể không tin được vào tai mình.


Dễ hiểu thôi.

Dù sao hai năm qua, trong mắt cô ta, tôi luôn là con búp bê mềm yếu, một “Lục phu nhân” dễ dắt mũi.


Cả mẹ chồng lẫn nhà Nhị bá cũng lộ vẻ kinh ngạc trước sự thay đổi của tôi.

Chỉ có ba chồng là giữ nguyên gương mặt không biểu cảm, ánh mắt sâu không thấy đáy.

 

11

 

Cảnh sát hắng giọng:

“Cô Thẩm, mấy hôm trước cô gặp tai nạn, chưa thể hỏi cung. Hôm nay chỉ là bổ sung lời khai. Mong cô phối hợp.”


Tôi gật đầu:

“Tôi sẽ khai đúng sự thật.”


“Mẹ chồng cô nói hôm đó chỉ bảo cô đưa thuốc Bắc, sao lại để ông Lục uống thuốc kháng sinh?”


Tôi sững người, mắt đỏ hoe:

“Là anh ấy bảo thuốc Bắc tác dụng chậm, ảnh hưởng đến công việc. Nên anh ấy yêu cầu tôi mang thêm thuốc kháng sinh.”


“Có ai làm chứng không?”


Tôi nhíu mày, lúng túng:

“Cần thiết phải có sao?”


Mẹ chồng đột nhiên hét lên:

“Con tôi là do con tiện nhân này hại chế//t! Nếu không phải mày đưa thuốc đó, sao nó chết vì uống rượu? Mày cố ý! Mày cố giế//t nó!”


Tôi kinh ngạc:

“Mẹ… mẹ nói cái gì? Lục Dĩ Triều là uống rượu sau khi dùng thuốc sao?”


Cảnh sát cũng ngạc nhiên:

“Cô không biết nguyên nhân t//ử vo//ng?”


Tôi lắc đầu: “Không ai nói rõ với tôi. Chỉ bảo là độ//t t//ử.”


“Lạ nhỉ…” Tôi khựng lại, ánh mắt tối dần.

“Anh ấy ít khi dùng thuốc Tây. Tôi đã dặn rất kỹ là không được uống rượu. Hôm đó tôi còn hỏi thư ký, không hề có tiệc tùng gì. Vậy ai đã khiến anh ấy uống rượu?”


Viên cảnh sát ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn sang Nam Hy Lạc hỏi:

“Cô nói hôm đó là anh ấy chủ động uống rượu đúng không?”

 

12

 


Nam Hy Lạc đứng bật dậy.

“Anh… các anh nghi ngờ tôi sao?! Tôi đâu biết anh ấy uống kháng sinh! Tôi có biết thì chẳng đời nào để anh ấy uống rượu! Anh ấy vừa có dấu hiệu tôi đã lập tức đưa đi bệnh viện rồi! Tôi làm sao mà hại anh ấy được!”


Cô ta rối loạn, không còn chút khí chất thường ngày.

Tôi nhìn cô ta chăm chú:

“Vậy hôm đó vì sao anh ấy lại uống rượu cùng cô?”


Cô ta im lặng.


Tôi không bỏ qua, tiếp tục hỏi:

“Không ai ép anh ấy, người khác đều biết anh ấy đang ốm, chỉ có cô ở cạnh. Tại sao anh ấy lại uống rượu với cô?!”


Cả phòng chìm vào im lặng.


“Mau nói đi!” Mẹ chồng cũng đổi thái độ, quay sang rít lên.


Nam Hy Lạc mặt đỏ bừng, tay siết chặt, nhưng vẫn im lặng.


Tôi mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng.


Cô ta không nói được.


Vì rượu chính là thứ không thể thiếu mỗi lần hai người họ lên giường.

Lục Dĩ Triều mắc bệnh sinh lý, không dùng thuốc thì cần rượu mạnh và nhiều kích thích mới giải quyết được.

Tôi không rõ họ dùng thế nào. Nhưng chắc chắn là có.


Cuối cùng, cô ta nghiến răng thốt ra:

“Lục tổng bị… yếu. Cần dùng rượu để… để kích thích!”


Mẹ chồng chưa hiểu:

“Kích thích gì?! Nói rõ!”


Cô ta khóc nấc:

“Trên giường! Phải có rượu mới… mới…”


“Đủ rồi! Không biết nhục à!” Ba chồng gầm lên cắt ngang.


Mẹ chồng giờ mới hiểu, mặt méo xệch.

Bà ta lao tới, tá//t Nam Hy Lạc một cái như trời giáng:

“Đồ đê tiện! Con đi//ếm! Là do mày, cái loại hư hỏng không biết xấu hổ, làm con tao mất mạng!”


Nam Hy Lạc sững sờ, ôm mặt, không tin nổi chuyện này đang xảy ra.


Tôi liếc nhìn về phía góc cầu thang.

Nơi đó, một người giúp việc tôi đích thân tuyển, đang quay phim toàn bộ cảnh này.


Việc nhà thì phải phơi cho thiên hạ xem.

Càng ồn ào, càng náo nhiệt, càng thú vị.


Bởi vì:

Mặt nạ đạo đức của nhà họ Lục, sự dơ bẩn trong căn biệt thự này, phải bị vạch trần dưới ánh sáng.


Để mọi người đánh giá, phán xét.

 

13


Nam Hy Lạc xưa nay chưa từng phải chịu nỗi nhục như thế.


Cô ta ôm mặt, không dám đối đầu với mẹ chồng, nhưng lại giận dữ trừng mắt về phía tôi, giọng khản đặc hét lên:


“Là cô! Là cô hại chết anh ấy! Anh ấy hoàn toàn không biết mình đã uống thuốc kháng sinh, nếu biết thì sao có thể tự nhiên uống rượu? Nhất định là cô cố tình bỏ thuốc vào, muốn hại chế//t anh ấy! Bây giờ người chế//t rồi, cô muốn chối cũng chối không được!”


Bố chồng vẫn im lặng từ đầu, lúc này như bị nhắc tỉnh, cố tình bật ra một tiếng “à” rất giả tạo.


“Tô Tố, lúc cảnh sát hỏi cô có ai làm chứng, cô cứ quanh co lảng tránh rồi chuyển sang công kích Nam trợ lý. Cô không trả lời, chẳng lẽ…?”


Ông ta cố tình bỏ lửng, ánh mắt u ám sâu hoắm.


Tôi nhìn ông ta hai giây, thong thả nói:


“Người làm chứng à? Để tôi nghĩ… À, hôm đó chú hai và cả nhà chú ấy đều có mặt, chắc chắn làm chứng được.”


Tôi quay đầu nhìn về phía nhà chú hai.


Một người anh họ nhún vai: “Tôi chẳng nhớ có chuyện đó, mấy người thì sao?”


Cả nhà họ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt, không ai lên tiếng.


Tôi thở dài.


“Nếu cả bốn người đều không nhớ thì cũng chẳng sao. Văn phòng anh ấy có lắp camera, cảnh sát có thể đến lấy bản ghi. Dù có liên quan đến tài liệu mật đi nữa, mạng người vẫn quan trọng hơn mà.”


Chú hai khẽ nhíu mày, như nhớ ra gì đó, vội nói: “À phải rồi, đúng là hôm đó chính nó bảo cô ấy mang thuốc đến, tụi tôi tận mắt thấy nó uống.”


Thím hai cũng nhanh nhảu phụ họa: “Đúng thế! Tố Tố còn dặn anh ấy hai lần là đừng uống rượu sau khi dùng thuốc, tụi tôi đều nghe rõ ràng.”


Nam Hy Lạc quay sang gào lên với tôi: “Tổng giám đốc cực kỳ coi trọng sự riêng tư, văn phòng làm sao có camera? Cô đang lừa cảnh sát!”


Tôi hơi nghiêng đầu, cười nhẹ: “Thế à? Vậy chắc tôi nhớ nhầm.”


Sắc mặt cả nhà chú hai cứng đờ.


Hôm đó, cả nhà họ đến bàn chuyện đầu tư với Lục Dĩ Triều. Bốn người là cán bộ nhà nước, không thể giải thích nổi khoản đầu tư hơn 40 triệu đứng tên người khác. Tất nhiên chẳng ai dám để camera ghi lại.


Sắc mặt bố chồng cũng trầm xuống.


Đối với cái chế//t của con trai, ông ta chưa chắc đã tin là do tôi làm. Nhưng sau khi tôi từ chối ký giấy thừa kế ở bệnh viện, ông ta đã quyết định đổ tội cho tôi.


Ông ta gọi cảnh sát đến, bày trận vây ép là để buộc tôi nhận tội. Nếu có thể chứng minh tôi có liên quan, quá tốt. Nếu không, chỉ cần để tin tôi “vô ý khiến chồng chế//t vì dùng sai thuốc” lan ra ngoài, dư luận cũng sẽ dìm chế//t tôi.


Mà tôi, một kẻ yếu đuối, đơn độc, nếu bị dồn đến đường cùng, ông ta sẽ lại dùng cái chiêu “từ bi độ lượng” cũ rích kia để thao túng tôi.


Tấn công tâm lý, đó là sở trường của ông ta.


Cũng giống như năm xưa, ông ta mỗi ngày quỳ gối rửa chân cho ông ngoại tôi để tỏ lòng “biết ơn”.


Nhưng tôi khác ông ta.


Tôi giỏi quan sát và dùng những chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống.


Tôi biết Lục Dĩ Triều mỗi khi gọi điện, dù đang làm gì cũng sẽ theo phản xạ nhận đồ người khác đưa cho, dù là thuốc hay giấy tờ.


Tôi điều chỉnh liều thuốc trong thang thuốc anh ta uống, khiến cảm cúm kéo dài không dứt.


Tôi đưa thuốc kháng sinh cho anh ta uống, sau đó cố ý để anh ta nhìn thấy tôi cất một vỉ thuốc còn nguyên, khiến anh ta tin rằng mình chỉ uống thuốc Bắc.


Người ta gọi đó là thói quen.


Tôi gọi đó là số mệnh.

 

14

 

Chuyện hôm đó ở sảnh lớn nhà họ Lục rất nhanh đã bị phát tán thành clip lan khắp mạng.


Chỉ trong một đêm, cả nhà họ Lục trở thành tâm điểm bàn tán.


Kể cả người đã chế//t – Lục Dĩ Triều.


“Bảo sao Lục phu nhân 5 năm không mang thai, hóa ra là tại ảnh không được! Vừa ăn vụng vừa la làng, giờ thì trả giá bằng cái mạng!”


“Trợ lý Nam nhìn có vẻ cao quý nhã nhặn, ai ngờ là tiểu tam, lại còn chơi mấy trò bẩn thỉu trong phòng ngủ. Nghe nói Lục phu nhân tuyên bố sau này gặp lần nào đánh lần đó.”


“Ủa, Lục phu nhân không phải là nghệ sĩ piano à? Sao cãi nhau như mấy bà ở chợ, khác xa với hình tượng trên sân khấu luôn đó!”


“Nghệ sĩ piano gì chứ, xuất thân quê mùa, học đàn được có vài bài, lên sân khấu suốt ngày lặp lại. Không phát hiện là chưa bao giờ đổi tiết mục à?”


“Ôi cha, Lục lão gia lúc nào cũng tỏ ra là người tử tế, ai ngờ đóng cửa lại là một ổ loạn luân bẩn thỉu!”


Tôi dọn về sống lại trong căn nhà giữa cơn bão dư luận.


Dù sao thì, vai chính không thể rời sân khấu giữa chừng được.


Lục Nhất Phàm đã nghỉ việc ở trường, bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận công việc ở công ty.


Chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau trong vườn hoa nhỏ.


“Không ngờ anh trai tôi lại như vậy...” – anh ta than thở – “Chị dâu, mấy năm qua vất vả cho chị rồi.”


Tôi cúi đầu không nói, đang cầm một đóa hồng mới hái, lỡ tay bị gai đâm rướm máu.


Anh khựng lại, lập tức quay người vào nhà. Một lúc sau chạy ra, mang theo băng cá nhân.


Tôi bật cười, “Vết thương nhỏ như vậy, không cần đâu.”


Anh nghiêm túc: “Dán vào vẫn hơn không dán.”


Tôi dán băng lên, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi chằm chằm.


Vườn hoa đầy màu sắc càng khiến khuôn mặt anh ửng hồng rõ rệt.


Quả nhiên, bố chồng tôi là người giỏi nhẫn nhịn.


Ông ta không hề có chút thay đổi thái độ nào với tôi. Vẫn là vẻ nghiêm nghị của bậc trưởng bối xen lẫn vẻ từ ái.


Nhưng...


Việc phân chia cổ phần thì vẫn chưa xong, mà dự án mới thì không thể chậm trễ, mỗi ngày trôi qua là một khoản lỗ khổng lồ.


Cuối cùng, ông ta cũng bắt đầu sốt ruột.


Tối hôm đó, trong bữa cơm, ông ta bất chợt nói:


“Tố Tố, luật sư hẹn tuần sau ký giấy phân chia di sản.”


Tôi gắp một miếng rau, không lên tiếng.


Ông ta lại ôn tồn nói tiếp:


“Tất nhiên, nhà họ Lục chúng ta làm việc luôn đường hoàng, mọi thứ đều sẽ làm đúng theo pháp luật.”


Mẹ chồng lập tức đập bàn:


“Dựa vào cái gì! Nó cưới vào mới mấy năm, còn chưa sinh được đứa con nào, dựa vào đâu mà đòi chia nhiều như vậy?”


Lục Nhất Phàm bình tĩnh đáp:


“Mẹ, vợ và bố mẹ có quyền thừa kế ngang nhau, đây là quy định của pháp luật.”


Nhà họ Lục có hai chi, bốn người con trai.


Trước đây, ông Lục đã thuê luật sư giỏi, cẩn thận đưa toàn bộ tài sản vào tên công ty, ký sẵn thỏa thuận tiền hôn nhân, để phòng con dâu sau này đòi chia chác.


Nếu ly hôn, con dâu thậm chí không có quyền ở lại nhà cũ.


Nhưng nếu chồng mất thì khác.


Di sản thừa kế không chịu ràng buộc bởi thỏa thuận tiền hôn nhân.


Nói cách khác, tất cả những tính toán tỉ mỉ của ông ta, vì cái chế//t đột ngột của Lục Dĩ Triều, lại khiến tôi có quyền thừa kế nhiều hơn.


Giờ ông ta nói vậy, ít nhất về mặt hình thức là đang chủ động lùi bước.


Tôi ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng:


“Ba, con không có ý kiến.”


Ông ta gật đầu, rồi như vô tình nói:


“Dự án của công ty không thể chậm trễ, mai con theo bố đến công ty, ký triển khai dự án trước đã.”


Tôi ngoan ngoãn gật đầu.


“Vâng, ba.”

 

Loading...