Cái Giá Của Thể Diện - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
15
Dự án khiến Lục Chính ngày đêm đau đáu này, không phải chuyện nhỏ.
Nó không chỉ chiếm gần như toàn bộ dòng tiền mặt của Tập đoàn Dược Lục Thị, mà còn khiến nhà nhị bá bất chấp rủi ro rót vào hơn 40 triệu.
Đây cũng chính là dự án mà ông ngoại tôi từng cật lực phản đối.
Thế nên, ngày hôm sau, khi tất cả cổ đông lớn nhỏ đã lần lượt ký tên, chỉ còn đợi tôi ký xác nhận cuối cùng.
Tôi buông bút xuống, bình thản nói:
“Tôi phản đối việc triển khai dự án này.”
Một câu đơn giản như hòn đá nặng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức gây ra cơn sóng ngầm dữ dội.
Nhị bá không nhịn được nữa, đập bàn bật dậy:
“Cho mặt mà không biết điều!”
Lục Chính chỉ dùng ánh mắt ngăn ông ta lại, lạnh giọng:
“Tố Tố, con nói rõ lý do đi.”
Tôi nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt lạnh như băng:
“Một ít nước kim ngân hoa pha tí đường, dán mác thực phẩm chức năng Đông y rồi tung ra thị trường…”
“Lương tâm các người không cắn rứt à?”
Phòng họp lập tức rơi vào im lặng.
Lục Chính nhìn chằm chằm tôi, trong mắt cuối cùng cũng không giấu nổi vẻ hiểm độc và tàn nhẫn.
Tôi không hề né tránh ánh mắt đó, đây là lần đầu tiên tôi đối đầu chính diện với ông ta.
Bởi vì hôm nay, tôi không chỉ là chính tôi.
Mà còn là tiếng nói của ông ngoại.
Người đã dành cả đời cho nền Đông y, một lòng gìn giữ đạo đức y học, và đã chế//t vì chính niềm tin đó.
Rời khỏi công ty, tôi lập tức bị cả nhà nhị bá chặn lại.
“Con đàn bà độc ác! Mày dám ngang nhiên hủy dự án!”
“Mày tưởng mày là cái thá gì mà đòi kế thừa cổ phần?!”
“Mẹ kiếp, mày làm bọn tao mất sạch tiền lãi quay vòng, mày phải đền!”
Tôi lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ.
Năm xưa họ từ quê lên Sương Thành, dưới sắp đặt của Lục Chính, mượn danh ông ngoại tôi để chen chân vào quốc doanh. Hết người này kéo người kia, mới có được địa vị ngày hôm nay.
Còn giờ? Bọn họ đã thối nát đến tận xương.
Tôi nghiêng đầu, hỏi:
“Tiền lãi à? Tiền gì vậy?”
Anh họ khịt mũi khinh bỉ: “Chồng chế//t của mày mượn chúng tao một khoản lớn để đầu tư, giờ mày hủy dự án, ngoài khoản gốc ra, tiền lãi mấy triệu cũng là mày trả!”
Tôi cười nhạt.
“Xin lỗi, tôi chưa từng nghe nói chuyện vay tiền đầu tư.”
Nhị bá cười mỉa: “Cô thì có tư cách gì mà biết chuyện công ty? Có giấy vay nợ đàng hoàng, chuẩn bị tiền mà đền đi!”
Tôi nhướng mày, lùi một bước.
“Nếu tôi không bồi thường…”
“Cũng không trả tiền thì sao?”
“Chẳng lẽ các người tính cầm tờ giấy đó đi kiện tôi à?”
Tôi nhìn thấy rõ vẻ cứng đờ trên gương mặt cả bốn người, đồng tử giãn ra từng chút.
Cuối cùng, họ cũng nhận ra một điều:
Ngay cả khi tôi không trả, họ cũng không dám kiện.
Vì nếu công khai khoản tiền này, họ buộc phải giải trình nguồn gốc hơn 40 triệu kia.
Họ không làm được.
Mà với tội danh “nguồn gốc tài sản bất minh”, khung hình phạt có thể lên đến 10 năm tù.
Hai người anh họ mặt méo xệch, gào lên lao về phía tôi.
Ngay lập tức, hai vệ sĩ cao lớn từ phía sau tôi xuất hiện, dễ dàng khóa tay đè họ xuống đất.
Từ khi quyết định đối đầu trực diện với Lục Chính, tôi đã ý thức rõ: mình phải đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tôi đã bán vài chiếc đồng hồ hàng hiệu của Lục Dĩ Triều, thuê bốn vệ sĩ luân phiên túc trực 24/7.
Lúc này, tôi cúi đầu nhìn hai tên đang nằm dưới đất rên rỉ kia, ánh mắt lạnh lùng:
“Lần sau, nếu các người còn dám có hành vi xúc phạm tôi dù chỉ một lần…”
“Tôi sẽ khiến cả nhà các người rời khỏi Sương Thành bằng đúng cách mà năm xưa các người đến đây.”
“Tin không?”
Bốn người họ đứng đờ như tượng.
Trong mắt bọn họ, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác sợ hãi, thật sự sợ hãi tôi.
16
Tôi không quay lại biệt thự nhà họ Lục nữa.
Mặt mũi đã xé toạc đến mức này rồi, tiếp tục đối mặt chỉ càng bất lợi cho tôi.
Tôi chuyển đến căn hộ mà mình đã âm thầm thuê từ nửa năm trước.
Lục Nhất Phàm gọi điện đến, giọng nói mang theo tâm trạng nặng nề và phức tạp:
“Chuyện trong nhà… không đại diện cho suy nghĩ của tôi.”
Tôi nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, giọng nói điềm tĩnh:
“Nhất Phàm, mọi chuyện tôi làm, chưa từng là nhắm vào anh.”
Anh ấy trầm mặc vài giây rồi khẽ nói:
“Chờ mọi thứ qua đi, tôi đưa chị đến một nơi khác nghỉ ngơi, được không?”
Tôi khựng lại một chút, rồi gật đầu, “Được.”
...
Một tuần sau, theo sự sắp xếp của luật sư, tôi đến dự buổi thương lượng phân chia di sản của Lục Dĩ Triều.
Địa điểm là văn phòng luật lớn nhất thành phố.
Vì tài sản để lại vừa phức tạp vừa đồ sộ, có đến vài luật sư chuyên nghiệp cùng tham dự.
Tham gia lần này là những người thuộc diện thừa kế hàng đầu của anh ta: ba mẹ chồng và tôi – người vợ hợp pháp.
Lục Chính giữ vẻ mặt lạnh tanh, bày ra dáng vẻ “bất đắc dĩ” mà phải chấp nhận phân chia di sản.
Khi luật sư đang đọc từng khoản tài sản, cánh cửa đột nhiên bật mở.
Nam Hy Lạc bước vào, tay dắt theo Tiểu Huyền.
Cô ta ngẩng cao đầu, quét mắt nhìn quanh một lượt rồi giơ cao một tờ giấy:
“Đây là giấy xét nghiệm ADN.”
“Tiểu Huyền là con ruột của Lục Dĩ Triều.”
“Tôi yêu cầu phân chia lại tài sản.”
Dứt lời, ánh mắt cô ta khóa chặt vào tôi, không còn chút vẻ khép nép hay biết điều thường ngày, mà thay vào đó là sự khiêu khích và châm biếm lộ rõ.
Dễ hiểu thôi.
Sau vụ bê bối video lần trước, thân phận tình nhân nửa kín nửa hở của cô ta đã bị phơi bày hoàn toàn, không còn lý do gì để tiếp tục đóng vai người thứ ba “có phẩm cách”.
Ba mẹ chồng hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô ta.
Tiểu Huyền còn chủ động chạy đến gọi “ông nội”, “bà nội”.
Lục Chính xoa đầu thằng bé, cười hiền:
“Giỏi lắm, tối nay về ở với ông nội nhé, phòng của ba con vẫn để dành đó.”
Nam Hy Lạc rưng rưng xúc động, đây là điều cô ta đã chờ đợi suốt bao năm.
Khi tất cả đã ngồi xuống, bàn hội nghị bỗng chia làm hai phe rõ ràng:
Một bên là “gia đình”: ông bà nội, người tình và đứa con riêng.
Bên conòn lại chỉ có tôi – một mình.
Luật sư hỏi tôi:
“Lục phu nhân, giấy xét nghiệm đã được kiểm chứng, xác nhận Tiểu Huyền là con hợp pháp của Lục Dĩ Triều. Cô còn điều gì muốn bổ sung không?”
Tôi nhìn ba người đối diện, mỗi người một vẻ mặt:
Ông ta thì âm hiểm, bà ta thì hằn học, Nam Hy Lạc thì hơi thở dồn dập, phấn khích xen lẫn đắc ý.
Tôi chậm rãi mở lời, đưa ra một câu hỏi:
“Xin hỏi, nếu người để lại di sản có để lại di chúc, thì việc phân chia sẽ theo gì?”
Luật sư đáp: “Đương nhiên là theo di chúc. Di chúc có hiệu lực ưu tiên hơn luật thừa kế mặc định.”
“Vậy thì tốt.”
Tôi vừa nói, vừa cúi đầu lấy từ trong túi ra một bản sao di chúc được ép nhựa cẩn thận, khẽ mỉm cười:
“Đây là di chúc viết tay của Lục Dĩ Triều. Trên đó ghi rõ, toàn bộ tài sản sẽ được để lại cho con hợp pháp trong hôn nhân của anh ấy.”
Ba người đối diện lập tức trợn tròn mắt.
“Không thể nào!”
Người luôn tỏ ra điềm đạm như Lục Chính lại là người đầu tiên gào lên.
“Đúng đấy! Con trai tôi còn trẻ, sao tự nhiên lại viết di chúc? Chắc chắn là giả!”
Cả bà mẹ chồng cũng chồm lên phụ họa.
Nam Hy Lạc cười khẩy:
“Con hợp pháp? Cô mơ à? Cô mà cũng xứng có con với Dĩ Triều sao?”
Luật sư nhận lấy bản di chúc, kiểm tra cẩn thận rồi nói:
“Thưa cô, di chúc này đúng là có thể xem xét hiệu lực, tuy nhiên trong nội dung có nêu rõ ‘con hợp pháp trong hôn nhân’. Theo tôi được biết, hai người không có con, vậy điều khoản thừa kế này không hợp lệ.”
“À đúng rồi…”
Lúc này Lục Chính lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói:
“Thẩm Tố Tố, cho dù cô có dùng thủ đoạn lừa gạt để ép Dĩ Triều viết di chúc, nhưng nó cũng biết cách đề phòng, nên mới đưa vào điều kiện con hợp pháp, rõ ràng là đang chặn đường cô.”
Tôi chậm rãi mỉm cười nhìn ông ta.
“Nhưng mà… tôi đang mang thai.”
17
Nửa năm trước, một dự án lớn của Lục Dĩ Triều đột ngột bị đình chỉ. Họ gấp rút tìm người "chạy cửa sau".
Ông nội tôi từng cứu mạng một người có địa vị rất cao. Suốt bao năm, tôi cẩn thận vun đắp mối quan hệ ấy, gọi bà là "mẹ nuôi", còn bà gọi tôi là "con gái nuôi".
Lục Dĩ Triều không còn cách nào khác, đành phải nhờ tôi giúp.
Khi tôi mới gả vào nhà họ Lục, trong mắt ông nội và tôi, anh ta là người điềm đạm ít nói, cần cù cầu tiến.
Không ai ngờ, "xây dựng nhân cách mẫu mực" lại là kỹ năng sinh tồn chính của nhà này.
Lục Chính tự khoác cho mình cái mác "biết ơn, hiền hậu, không quên cội nguồn". Còn con trai ông ta được tô vẽ là người đàn ông giản dị, chăm chỉ, có chí.
Tôi càng không biết, trong khi theo đuổi tôi, Lục Dĩ Triều đã yêu Nam Hy Lạc nhiều năm. Trước ngày cưới, cô ta còn đang mang thai.
Vì muốn lợi dụng vị trí hội trưởng của ông nội tôi để đặt chân vững chắc ở Sương Thành, Lục Chính đã đích thân đập tan uyên ương. Nam Hy Lạc cam tâm chịu nhục, một mình ra nước ngoài sinh con.
Thật là một đôi uyên ương bạc mệnh.
Sau khi cưới, Lục Dĩ Triều lạnh nhạt với tôi. Tôi ngây thơ cho rằng đó là bản tính anh ta, cộng thêm chuyện tôi mãi không mang thai, khiến cuộc sống trong nhà họ Lục trở nên ngột ngạt, chật vật.
Mãi về sau tôi mới biết, sự lạnh lùng đó là vì anh ta đã gom tất cả sự căm hận, từ việc bị ép xa người yêu, đến chuyện cha con bị chia cắt, đều đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Sau khi ông nội tôi qua đời, anh ta không buồn diễn nữa.
Lần đó, vì dự án bị đình chỉ, Lục Dĩ Triều phải hạ mình cầu xin tôi. Tôi quỳ xuống trước mẹ nuôi, cầu bà giúp một lần cuối.
Vậy nên, khi Lục Dĩ Triều mang tôi đến gặp mẹ nuôi, rụt rè nhắc đến dự án, bà chỉ cười nửa đùa nửa thật đưa ra một điều kiện.
Bà kể về cuộc chiến giành di sản với đứa con riêng của chồng cũ, rồi nhìn tôi – cô con gái nuôi không cha không mẹ, hỏi: “Làm sao đảm bảo quyền lợi cho nó sau này?”
Mẹ nuôi là người biết cách dẫn dắt người khác. Sau một hồi nói chuyện tưởng như vui đùa, Lục Dĩ Triều đã viết tay một bản di chúc.
Tất nhiên, anh ta vẫn để lại một cửa sau: tất cả tài sản chỉ để lại cho con hợp pháp.
Trong đầu anh ta lúc đó, bản thân còn trẻ, sống lâu trăm tuổi, mà tôi thì mãi không có thai, nên cứ yên tâm viết.
Ba tháng trước, tôi đến ngân hàng ti//nh tr//ùng, chọn một mẫu hoàn hảo về mọi mặt.
Và tôi đã mang thai.
18
Trong phòng họp, Nam Hy Lạc gào lên:
“Không thể nào! Cô không thể có con của anh ấy! Anh ấy đã triệt sản rồi! Năm đó, khi tôi đồng ý cho anh ấy cưới cô, điều kiện duy nhất đặt ra là anh ấy phải triệt sản!”
“Cái gì?!”
Bà mẹ chồng sốc đến mức trợn tròn mắt:
“Cô bảo con trai tôi đi triệt sản?! Bảo sao bao năm nay không có con! Là đồ tiện nhân cô hãm hại nó!”
Bà ta càng nói càng kích động, lao đến tú//m tóc Nam Hy Lạc và vung tay đá//nh liên tiếp.
Tiếng "chát chát" vang dội khắp phòng họp.
Người xung quanh vội chạy lại can ngăn, nhưng sức bà ta lớn, chẳng ai gỡ nổi.
Tôi lặng lẽ nhìn họ, trong lòng cười lạnh.
Hèn gì hai năm đầu tôi khổ sở uống bao nhiêu thuốc bổ, hứng chịu đủ lời mắng chửi, mà anh ta chỉ đứng nhìn với vẻ lạnh lùng.
Thì ra, từ đầu anh ta đã triệt sản rồi.
Khó trách bản di chúc được viết nhẹ như không.
Mọi thứ đều đã sắp xếp.
“Không được đánh mẹ tôi!”
Tiểu Huyền gào lên, giơ chiếc gạt tàn trên bàn họp đậ//p mạnh vào đầu bà nội.
Máu tươi rịn ra từ trán bà ta.
Bà ta kinh hãi nhìn đứa cháu mà hét lên:
“Thằng nghiệt chủng! Mày căn bản không phải con của Dĩ Triều!”
Nam Hy Lạc vùng ra, mặt sưng đỏ, quay đầu gào lên với tôi:
“Không phải con của anh ấy đúng không?! Cô dám nói đứa bé trong bụng là con anh ấy à?!”
Tôi quan sát gương mặt méo mó của cô ta, rồi bật cười:
“Triệt sản cũng đâu có hiệu quả 100%. Con tôi đương nhiên là của anh ấy.”
Cô ta nghiến răng: “Cô có giấy xét nghiệm ADN không? Không chứng minh được, thì đừng hòng nói nó là của anh ấy!”
Tôi cười khanh khách:
“Cô quên rồi à? Tôi là vợ hợp pháp. Tôi không cần chứng minh con tôi là của chồng. Nếu muốn chứng minh không phải, thì tiếc thật. Dĩ Triều giờ đã thành tro rồi.”
“Rầm!”
Tiếng ghế đổ vang lên. Lục Chính, người từ đầu tới giờ vẫn im lặng, đột nhiên ngã vật ra sau. Ngất xỉu.
Cả phòng họp rối loạn.
Tôi quay sang các luật sư, giọng nhẹ như không:
“Vụ thừa kế này, tôi ủy quyền hoàn toàn cho các anh xử lý.”
Các luật sư lập tức đứng dậy, mắt sáng rỡ:
“Cảm ơn sự tin tưởng của Lục phu nhân!”
Tôi hài lòng gật đầu.
Đưa tay chỉ về phía Nam Hy Lạc:
“Việc đầu tiên, chính là lấy lại toàn bộ tài sản chung mà tình nhân đã chiếm đoạt. Một xu cũng không để sót.”
Mặt Nam Hy Lạc trắng bệch, người run lên từng cơn.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, tôi thản nhiên rời khỏi phòng họp.
19
Vài ngày sau, Lục Nhất Phàm đến tìm tôi.
Mối quan hệ giữa tôi và anh giờ có chút ngượng ngùng.
Tuy bề ngoài chẳng có oán hận gì, nhưng sau từng ấy chuyện hỗn loạn trong nhà họ Lục, chẳng ai còn có thể giữ được mình hoàn toàn trong sạch.
“Chị… có thai với anh tôi à?”
Anh ngập ngừng hỏi.
Tôi khẽ thở dài, đặt tay lên bụng.
“Dù thế nào, đứa trẻ này cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của anh cậu.”
Lục Nhất Phàm khẽ nhắm mắt, rồi mở ra với ánh nhìn kiên định.
“Nếu… nếu tôi không quan tâm thì sao?”
“Không quan tâm gì?”
“Không quan tâm đứa trẻ là của ai. Là của anh tôi cũng được, không phải cũng chẳng sao. Tố Tố, chị có bằng lòng… ở bên tôi không?”
Giọng anh run nhẹ, ánh mắt nhìn tôi như đang đánh cược cả cuộc đời vào một ván liều.
Lần đầu tiên, anh thẳng thắn thổ lộ tình cảm với tôi.
Tôi im lặng.
Một thoáng thất vọng lướt qua gương mặt anh, đôi mắt đỏ hoe.
“Tôi biết… là không thể rồi. Nếu đứa trẻ này không có quyền thừa kế, có lẽ tôi vẫn còn chút hy vọng mong manh, nhưng giờ thì... tôi hiểu rồi, vĩnh viễn cũng không thể.”
“Thật ra tôi đã đặt sẵn vé máy bay. Tôi định rời khỏi cái thành phố này, nơi chỉ toàn những điều đau lòng…”
Anh đột nhiên ôm đầu, nghẹn ngào nói:
“Tại sao vậy? Chỉ vì tiền mà tất cả mọi thứ, tình thân, tình yêu… tất cả đều vứt bỏ hết sao? Tôi không hiểu… thực sự không hiểu…”
Tôi nhìn anh đau khổ mà không nói một lời.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ánh lên một tia hy vọng:
“Tố Tố, cho tôi một ngày thôi, một ngày làm người yêu của chị, được không?”
“Những năm qua nhìn chị bên anh tôi, tôi ghen tị đến mức không dám về nhà. Tôi luôn mơ ước… chỉ một ngày thôi, được đi dạo cùng chị như một cặp tình nhân, xem phim, ăn vặt… chị đồng ý không?”
Tôi gật đầu.
Lục Nhất Phàm là người duy nhất trong nhà họ Lục từng đối xử dịu dàng với tôi.
Yêu cầu này… có gì mà không thể chấp nhận chứ?
---
20
Cuối hạ, sáng sớm bắt đầu se se lạnh.
Tôi đi một mình đến nhà họ Lục.
Quản gia mở cửa, tôi bước thẳng ra bể bơi sau nhà.
Lục Chính đang bơi.
Đây là thói quen bao năm của ông ta, mỗi sáng tám giờ, mưa nắng gì cũng bơi đủ năm trăm mét.
Một lúc sau, ông ta nổi lên, vừa thấy tôi, ánh mắt liền sững lại, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Vụ tranh chấp thừa kế vẫn đang được tòa giải quyết. Đứa bé trong bụng tôi chưa ra đời, quyền thừa kế vẫn còn bỏ ngỏ.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, ngả người tựa lưng, thả lỏng.
“Thấy tôi ngạc nhiên đến như vậy sao?”
Tôi hỏi.
Lục Chính lên bờ, lấy khăn lau người.
“Xem ra, tôi phải thay một nhóm người trong nhà rồi. Người nào cũng dễ dàng được cho vào.”
Tôi cười khẽ:
“Đợi khi đứa bé ra đời, tôi không chắc ông còn đủ tiền thuê nổi người nữa đâu.”
Ông ta rất điềm tĩnh:
“Nhưng nó vẫn chưa sinh ra, cô gấp cái gì?”
Ông xoay người định vào thay đồ.
Tôi gọi lại:
“Ông đoán xem, bây giờ Nhất Phàm đang ở đâu?”
Lục Chính khựng lại, quay đầu nhìn tôi.
“Sao tự dưng hỏi chuyện đó?”
Tôi nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió:
“Hôm qua Nhất Phàm đến tìm tôi, nói rằng anh ấy thích tôi từ lâu rồi, nhưng biết mọi thứ đã muộn, nên chỉ mong được một ngày làm bạn trai tôi thôi.”
“Anh ấy là người duy nhất trong nhà ông còn tử tế với tôi. Nên tôi đồng ý.”
“Tụi tôi đi xem phim, ăn vặt, rồi ra ngoại ô leo núi.”
Tôi chậm rãi kể lại.
Lục Chính im lặng, không cắt lời.
“Trên đường xuống núi, tôi quay sang hỏi: Anh không mệt à?'”
“Anh ấy cười: Sao lại hỏi vậy?'”
“Tôi chỉ thở dài: Giả vờ trước mặt tôi lâu như vậy, không mệt sao?’”
Tôi chỉ vào ông ta, cười lạnh.
“Đúng rồi, phản ứng của anh ta lúc đó giống y chang như ông bây giờ. Cứng đờ cả người.”
Giọng Lục Chính bắt đầu run:
“Nhất Phàm đâu rồi? Cô đã làm gì nó?”
Tôi im lặng một lúc.
Ông ta giơ tay như muốn bóp cổ tôi.
Tôi nhắc nhở:
“Trong nhà có rất nhiều camera. Nếu ông ra tay mà bị đưa ra làm chứng trước tòa, bị phán là cố ý hại tôi để cướp tài sản, chẳng phải công cốc hết sao?”
Ông ta cố kiềm chế.
“Cô không dám làm hại Nhất Phàm đâu. Cô đến đây chỉ để chọc tức tôi.”
Tôi mỉm cười vỗ tay.
“Không hổ danh là người đứng đầu nhà họ Lục. Đoán đúng một trăm phần trăm.”
“Đúng vậy, tôi không hại anh ấy. Tôi chỉ dùng chiêu của các người để đáp lại mà thôi.”
Lục Chính khựng lại:
“Ý cô là gì?”
Tôi nhìn ông ta, chậm rãi nói:
“Không có gì đặc biệt. Chỉ là, lúc đang xuống núi, tôi thoát khỏi chiếc xe mà Nhất Phàm đặt sẵn, để lại anh ta ở đó.”
“Bảo vệ tôi kể, chiếc xe đó thuộc đường dây buôn người sang Tam Giác Vàng. Bọn chúng chẳng quan tâm là nam hay nữ, miễn có người là được. Tôi còn lo không biết chúng có hài lòng không, ai ngờ lại rất thích. Có lẽ giờ này, anh ta đã bị bán sang biên giới rồi.”
Cả người Lục Chính run lên, môi tái nhợt:
“Đồ khốn! Cô dám… dám làm vậy với con tôi?!”
Tôi bật cười.
“Sao lại không dám? Tôi đã làm thế với Dĩ Triều một lần rồi. Lần này chỉ là copy-paste lại thôi, còn đơn giản hơn. Dù gì, kế hoạch này, cũng do chính Nhất Phàm chuẩn bị mà.”
Lục Chính mở to mắt, miệng méo xệch:
“Là cô… thật sự là cô… Tại sao? Sao cô độc ác đến thế?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, chậm rãi nói:
“Bởi vì những gì các người đã làm với ông nội tôi… tôi sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”
Nhìn gương mặt tái nhợt của ông ta, tôi tiếp tục:
“Lúc lên kế hoạch giết Dĩ Triều, tôi đã do dự mãi, không phải vì tiếc, mà vì thấy… chế//t như vậy quá nhẹ nhàng.”
“Sau đó, tôi dày công nghiên cứu châm cứu. Mỗi lần chữa bệnh cho anh ta, tôi âm thầm chôn một căn nguyên bệnh lý vào trong cơ thể.”
“Khi anh ta uống rượu sau khi dùng kháng sinh, cơ thể sẽ phản ứng giống như sốc phản vệ.”
“Song song đó, tôi còn kích thích dây thần kinh số V – thần kinh sinh ba. Sự kết hợp của hai phản ứng đau đớn cấp độ cao ấy… cũng tạm đủ khiến tôi cảm thấy vừa lòng.”
Mặt Lục Chính bắt đầu méo mó, cả cơ thể run rẩy, miệng sùi bọt trắng, ngã vật xuống đất, co giật liên tục.
Tôi cúi mắt, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Ngày xưa, có phải ông cũng đứng như thế này, nhìn ông nội tôi giãy giụa chế//t dần?”
21
Khi rời khỏi đó, tôi bảo quản gia gọi cấp cứu 120.
Chế//t thì quá dễ dàng.
Tôi muốn hơn thế. Muốn thứ mà ông ta coi là quan trọng nhất, đáng tự hào nhất, từng chút từng chút bị lấy đi.
Muốn một người luôn miệng rao giảng “thể diện”, sống từng ngày trong nỗi nhục nhã ê chề.
Tôi từng nói, Lục Chính là người vô cùng thận trọng.
Ông ta giỏi sắp đặt, từ sự nghiệp, gia đình cho đến từng bước đường đời.
Ông ta chưa từng để hết trứng vào một giỏ. Ngay cả khi đối phó với tôi, một kẻ “vô danh tiểu tốt” chứa đầy hiểm họa, ông ta cũng bố trí cả mặt ngoài lẫn mặt trong.
Bên ngoài là Lục Dĩ Triều.
Nhưng vì chuyện của Nam Hy Lạc và đứa con riêng, ông ta vẫn luôn lạnh lùng đề phòng tôi.
Vậy nên ông ta còn sắp xếp thêm một quân cờ nữa, Lục Nhất Phàm.
Lúc tôi bị chèn ép trong nhà họ Lục, Lục Nhất Phàm giống như một nhành hoa dịu dàng, đúng lúc đúng chỗ mà ấm áp, mà “hiểu lòng người”.
Vừa đủ để khiến tôi buông lỏng cảnh giác, vừa đủ để tôi luôn trong tầm kiểm soát.
Nói cho cùng, tôi vẫn phải cảm ơn Lục Nhất Phàm.
Nếu không nhờ anh ta làm “bảo chứng”, thì với tính cách của Lục Chính, một người ngoài như tôi, lại còn có mối thù sâu như biển thì làm sao có thể dễ dàng được ông ta tin tưởng?
Nhưng kết cục của Lục Chính, chính là điều tôi mong đợi nhất.
Sống nhục nhã, sống trong đau đớn dày vò, mới là kết cục xứng đáng.
Năm nay ông ta 64 tuổi, cao huyết áp, tiểu đường. Trước kia bác sĩ nhiều lần cảnh báo nguy cơ đột quỵ.
Hôm nay trời trở lạnh.
Tôi cố tình chọn ngày này để đến.
Ông ta vừa bơi xong, gió lạnh thổi qua, mạch máu co rút.
Khi ông ta chuẩn bị vào nhà thay đồ, tôi cố tình nói ra chuyện của Lục Nhất Phàm.
Khi tinh thần vừa bị chấn động lần một, tôi lại tiếp tục kể chi tiết về cái chế//t của Lục Dĩ Triều.
Bệnh nền, thời tiết, môi trường, tâm lý...
Tất cả chất chồng.
Ông ta đột quỵ. Một cú rất nặng.
Tôi hài lòng.
22
Nửa năm sau, tôi hạ sinh một bé trai khỏe mạnh, đáng yêu.
Người thừa kế hợp pháp ra đời, tôi chính thức giành thắng lợi trong vụ thừa kế khổng lồ của nhà họ Lục.
Vì tất cả tài sản của nhà họ Lục đều được đặt dưới danh nghĩa công ty, nên sau khi tôi thừa kế toàn bộ cổ phần của Lục Dĩ Triều, đồng nghĩa tôi cũng thừa kế toàn bộ tài sản, kể cả căn biệt thự xa hoa đó.
Dù vậy, tôi vẫn để lại cho Lục Chính và Cao Lam một căn hộ nhỏ.
Là căn đầu tiên họ từng mua ở Sương Thành.
Tôi đã nói: sẽ để dành cho họ dưỡng già.
Tôi giữ lời.
Thỉnh thoảng tôi ghé qua thăm.
Cao Lam dường như rất sợ tôi.
Lần đó, tôi chẳng may làm rớt vài giọt nước lên giày, vậy mà bà ta hoảng hốt quỳ rạp xuống lau bằng ống tay áo, như lau cho một bà hoàng.
Dĩ nhiên, bà ta chẳng biết chuyện của Lục Dĩ Triều và Lục Nhất Phàm. Bởi chỉ tôi và Lục Chính là biết tất cả.
Mà giờ, Lục Chính bị đột quỵ, méo miệng, tê liệt, chẳng nói được một từ.
Ngày ngày chỉ biết nhỏ dãi đầy sàn, phát ra những tiếng “a a” vô nghĩa.
Theo đề nghị ân cần của tôi, Cao Lan đã loại bỏ hết đồ đạc có thể ngồi nằm trong nhà.
Lục Chính chỉ có thể dựa vào một chân còn nhúc nhích và nửa thân có thể cử động, lết lết bò quanh sàn.
Tôi thường mời mấy người bạn cũ của ông ta đến thăm.
Trong mắt họ, ông ta là biểu tượng thể diện, quyền lực. Vậy mà giờ đây chỉ còn lại ánh nhìn đau đớn, khổ sở, và từng dòng nước mắt lăn dài trên gò má run rẩy.
Tôi bán tập đoàn dược Lục thị.
Bán giá thấp cho một công ty thật sự nghiêm túc nghiên cứu phát triển Đông y.
Số tiền mà Lục Dĩ Triều từng chu cấp cho Nam Hy Lạc trong thời gian hôn nhân là hơn 28 triệu tệ, tôi thu hồi gần hết.
Cô ta mất việc, mất tiền, mất nhà.
Cô ta dắt theo Tiểu Huyền mấy lần đến căn hộ nhỏ của Cao Lam gây chuyện.
Cao Lam giờ trên trán có một vết sẹo to tướng, một dấu tích để đời.
Chỉ cần thấy hai mẹ con kia, bà ta sẽ lập tức chửi rủa không ngừng.
Về phần Lục Nhất Phàm...
Tôi chưa từng nghe thêm tin tức nào.
Không biết ở Tam Giác Vàng, cuộc sống của anh ta ra sao.
Tôi không muốn biết. Cũng chẳng cần biết.
Tôi quay lại làm Lục phu nhân. Dáng vẻ đoan trang, nụ cười nhẹ nhàng, lễ độ với từng vị khách.
Rồi một ngày, Thẩm Tuyên tỉnh lại.
Trời nắng nhẹ, bình yên như bao ngày khác.
Tôi đang ngồi gọt táo bên giường. Bỗng dưng có cảm giác là lạ.
Ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt quen thuộc ấy, sáng rỡ, chăm chú nhìn tôi.
Là đôi mắt mà tôi đã từng nghĩ không bao giờ còn thấy nữa.
Anh gắng gượng, dốc hết sức, mở miệng nói chậm rãi từng chữ:
“Sau… này… anh… bảo… vệ… em.”
Nước mắt tôi tuôn như suối.
Phải.
Anh đều biết cả.
Anh biết nỗi đau của tôi, biết những giằng xé, tuyệt vọng, những đêm dài không lối thoát.
Tất cả, tôi đều từng thì thầm bên giường anh.
Tôi từng tưởng mình đơn độc một mình.
Thật ra không phải.
Anh vẫn luôn ở đó.
Trong thế giới của riêng anh, cũng đang dốc hết sức để chống chọi.
Để quay về bên tôi.
Tôi cuối cùng cũng lại có người thân yêu thương mình.
( Hết)