Cải Mệnh
Chương 3
11.
Suốt đoạn đường này ta đều đứng ở mũi thuyền, nghĩ là nếu có chuyện gì ta sẽ lập tức nhảy hồ chạy thoát. Hoàn Nhan Thuật như nhìn thấu suy nghĩ của ta, giọng điệu có chút không vui.
“Ta chỉ là thích múa đao lộng thương, vậy mà làm ngươi sợ như thế à?”
Ta vội vàng lắc đầu, quỳ gối nửa ngồi xổm ở trước mắt hắn: “Là ta trời sinh nhát gan, chọc cho điện hạ không thích, xin nhận lỗi với điện hạ.”
“Nhát gan…” Hắn cười khẽ, ý cười hiện ở trên mặt.
“Ta thấy lúc ngươi cùng Hoàng hậu uống rượu, uống đến khi say cũng không nhát gan, vừa rồi cùng Trần Hoài Dục ngâm thi từ chó má gì đó cười đến cành hoa rung lên cũng không nhát gan, sao vừa thấy ta đã nhát gan?”
Cái này…… Ta bảo hắn bị hỏi đến mơ hồ. Cũng không thể nói cho hắn biết, hắn ở trong giấc mơ của ta thích ta, nhưng ta không thích hắn, còn sai người làm bị thương một con mắt của hắn, hắn thẹn quá hóa giận đuổi giet ta nhiều năm, cuối cùng vạn tiễn xuyên tim ta chứ?
Hoàn Nhan Thuật chính là một con chó đ//iên, hận không chet không thôi. Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, ánh mặt trời giữa trưa nắng khiến người ta choáng váng, đôi giày khảm bảo khảm ngọc trước mắt kia rời khỏi tầm mắt.
Một cây dù ném đến bên chân ta, Hoàn Nhan Thuật lạnh mặt phân phó ta: “Che lên đi.”
Hắn xoay người trở lại, trong tay còn mang theo trường cung. Ta cho rằng hắn muốn ta che nắng, nên cầm ô che lên, ai ngờ hắn lại đè ô xuống thấp, che khuất tầm mắt phía trước của ta.
Hắn giương cung, âm trầm híp híp mắt.
“Ngươi không phải sợ thứ này sao?”
Vừa nói vừa bắn ra một mũi tên. Ta nghe thấy tiếng náo loạn, là tiếng kêu sợ hãi của tỷ tỷ. Vội ném ô xuống, nhìn thấy cách đó không xa, hộ vệ của Tiêu Cẩm Hạc đang cầm k//iếm bảo vệ trước người hắn, những mũi tên bị ch//ém thành hai nổi đầy trên mặt hồ.
Ba lượt bốn lần khiêu khích hoàng quyền, Hoàn Nhan Thuật quá mức vô lễ rồi. Hắn liếc ta một cái, nhặt ô lên che cho ta.
“Không có một con sói nào cho phép người khác xâm phạm lãnh địa của mình, hơn nữa, còn nhìn chằm chằm vào nữ nhân của mình.”
Ta nhướng mày, hắn không cho ta cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Ta biết, nàng vẫn chưa phải là nữ nhân của ta, nhưng ta đang theo đuổi nàng, bây giờ là thời gian chúng ta ở một mình, ta không thích bị người khác quấy rầy.”
Thuyền của Tiêu Cẩm Hạc đổi hướng, Hoàn Nhan Thuật nhếch môi cười lạnh: “Đồ xui xẻo.”
Hắn đảo mắt, nhìn về phía sau nói: “Nhìn người kia xem, coi như có chút đầu óc.”
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, thuyền của Trần Hoài Dục dừng ở dưới liễu rủ, hắn cầm sách ngồi ở mũi thuyền, mặc dù không nhìn rõ thần sắc, nhưng ta nghĩ hắn hẳn là đang lo cho an nguy của ta.
Ta hơi thất thần, cho đến khi giọng nói lạnh như băng của Hoàn Nhan Thuật truyền vào tai ta.
“Nếu nàng muốn gặp hắn, không bằng cho thuyền tới gần một chút, chẳng qua ta không xác định là thuyền tới trước, hay là tên tới trước đâu.”
Ta bỗng dưng hoàn hồn, đối diện với một đôi mắt cười sắc bén.
12.
Ở trong mộng, Hoàn Nhan Thuật cũng là như vậy, thẳng thắn nói hắn thích ta. Nói thích đôi môi mềm mại của ta, vòng eo tinh tế, bước đi uyển chuyển.
Sự yêu thích của hắn rất nông cạn, chỉ thể hiện ở bề ngoài, cho nên mới có thể dễ dàng hạ thủ với ta.
Ta chỉ có thể hư tình giả ý cùng hắn, chỉ cầu không chạm vào giới hạn của hắn, chờ hắn chán ta thì sẽ thả ta đi.
Hoặc là khi ta rời kinh xuôi nam, một con tin như hắn cũng không thể đi theo, Thánh Thượng dù đối xử tử tế với hắn nhưng cũng không thể để mặc hắn rời khỏi mí mắt của mình, đến lúc đó cửa ải Hoàn Nhan Thuật này, ta sẽ vượt qua được.
Lại qua mấy ngày, Tiêu Cẩm Hạc xuất hiện ở phủ ta, nói Hoàng hậu lại mời ta vào cung. Tỷ tỷ ăn mặc diễm lệ, lúc tới trừng mắt liếc ta một cái, cảnh cáo ta: “Nhìn thấy nương nương đừng nói lung tung, có vài người, không phải của ngươi thì ngươi có cầu cũng không được.”
Sau đó lắc ống tay áo Tiêu Cẩm Hạc làm nũng: “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy?”
Nàng ta còn lo lắng ta muốn gả cho Tiêu Cẩm Hạc. Ta cười mà không nói, lẳng lặng nhìn hắn rút cánh tay về, nói với nàng ta: “Hôm nay không thể đi cùng nàng, mẫu hậu muốn ta cùng đi theo, nàng ngoan ngoãn ở nhà. Chờ hai ngày nữa vải tiến cung, ta sẽ mang ra một ít, chúng ta đi Bạch Mã sơn thưởng thức.”
Thần thái của tỷ tỷ lập tức sáng láng, giống như khoe khoang liếc ta một cái, gật đầu giống như gà mổ thóc.
“Nếu La Ngọc Phu si tâm vọng tưởng, cầu cái gì không nên cầu, chàng nhất định không được đáp ứng.” Nàng ta dặn dò Tiêu Cẩm Hạc.
Đáng thương tỷ tỷ còn không biết, Tiêu Cẩm Hạc đã sớm đưa thư cho ta, nói ta không nên giận dỗi hắn, đem nửa đời sau của mình phó thác cho hạng người bình thường như Trần Hoài Dục.
Hắn nói nguyện ý cho ta vị trí trắc phi, giữa những hàng chữ bố thí, giống như ta nên mang ơn quỳ gối bên chân hắn.
Ta đoán, là ta đột nhiên không còn làm cái đuôi của hắn, hắn không thích ứng, quay đầu nhét cho ta một quả táo ngọt, muốn ta tiếp tục nâng niu hắn, để cho hắn hưởng thụ loại cảm giác thỏa mãn được người ta nhưng không hề giữ lại tình yêu này.
Trước kia là ta mù, luôn cảm thấy hắn quang phong tế nguyệt, sau một hồi đại mộng, ngược lại thấy rõ rất nhiều.
Tiêu Cẩm Hạc chính là một tục nhân từ đầu đến chân, tham lam hư vinh, ích kỷ dối trá. Hắn luôn muốn tìm cơ hội chứng minh tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay hắn, với tỷ tỷ và cả với ta đều như vậy.
13.
Hoàng hậu nói: “Mấy ngày nay Cẩm Hạc nói với ta, nữ nhi các con da mặt mỏng, chuyện cầu nhân duyên đương nhiên phải do bổn cung nói, nó nói cũng có lý, là bổn cung sơ sót.”
Ta nhìn qua Tiêu Cẩm Hạc, hắn xụ mặt không nhìn ta.
“Con và Cẩm Hạc quen biết nhiều năm, nó tính tình phóng khoáng, con điềm tĩnh nội liễm, thật sự là rất xứng đôi, đã đến nước này, nếu con không ghét bỏ nó, hai người các con cũng có thể thành một đoạn kim ngọc lương duyên, con nói xem có đúng không?”
Hoàng hậu ngoài miệng khiêm tốn, trên mặt lại rất kiêu ngạo, bà ấy nhất định cảm thấy, ta sẽ thiên ân vạn tạ tiếp chỉ.
Cho nên khi ta nói lòng ta có điều thuộc về, không muốn Thái tử thiệt thòi, biểu cảm của hai mẹ con bọn họ phải nói là rất đặc sắc.
Ta từ chối rất rõ ràng, nhưng hai ngày sau thánh chỉ tứ hôn vẫn rơi xuống đầu ta. Cha mẹ tiễn thái giám ra khỏi phủ, ta nắm chặt thánh chỉ đứng tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.
Tỷ tỷ đưa tay đẩy ta một cái, ta bị nàng ta tát một cái phục hồi tinh thần lại.
“Tiện nhân! Ngươi không biết xấu hổ! Cái gì cũng muốn tranh với ta!”
Trên mặt đau rát, ta ném thánh chỉ xuống đất, giơ tay lên dùng toàn lực trả lại cho nàng ta một cái tát. Tỷ tỷ che mặt, sau khi khiếp sợ, nhào tới như kẻ đ//iên.
Ta nhấc chân đạp nàng ta ngã xuống đất. Kỳ thật, mỗi lần bị nàng ta bắt nạt, ta đều chạy về phòng đánh bao cát, có còn hơn không, ta động thủ không biết mạnh hơn bao nhiêu so với một bao cỏ như nàng ta.
“Ngươi có phải điên rồi không, La Ngọc Phu! Ngươi lại dám đánh ta!”
Vừa lúc Tiêu Cẩm Hạc xoay người trở về, thấy một cảnh như vậy, vội vàng nâng tỷ tỷ dậy, ôm vào trong ngực an ủi.
“Tiêu Cẩm Hạc, chàng đã đáp ứng ta sẽ không cưới nàng ta! Chàng đã đáp ứng ta!” Tỷ tỷ đ//ấm vào ngực hắn, gào khóc.
“Tại sao chàng bị trúng thuốc mà nàng ta lại đúng lúc đi ngang qua? Tất cả đều do nàng ta an bài! Nàng ta không biết xấu hổ! Nàng ta không xứng làm Thái tử phi! Tâm tư nàng ta quá đen tối…”
Tiêu Cẩm Hạc hơi dừng lại, nhìn về phía ta. Ta đã nói mà, ở trong mộng cũng là như vậy, lúc đầu hắn rõ ràng áy náy với ta, nhưng về sau ánh mắt nhìn ta càng ngày càng lạnh lùng chán ghét là vì sao?
Thì ra là có người thổi gió bên gối cho hắn. Nói dối cũng được, nói thật cũng được, nghe nhiều đều biến thành thật. Ta lôi nàng ta ra khỏi ngực Tiêu Cẩm Hạc, lại thưởng cho nàng ta hai bạt tai.
“La Ngọc Trân, ngày sau ngươi còn dám nói xấu ta một câu, ta sẽ lập tức x//é n//át miệng của ngươi! Ta nể mặt cha mẹ nhịn ngươi đủ lâu rồi, ta nhịn ngươi chứ không phải sợ ngươi! Ta không nợ ngươi!”
Ta ném thánh chỉ vào trong ngực Tiêu Cẩm Hạc: “Hôn nhân này từ đâu tới? Ta nói còn không rõ ràng sao?”
Hắn kéo tay ta, lại nhét thánh chỉ trở về, lạnh lùng nói: “Thứ này phải cầm thật tốt, cầm không tốt, sẽ phải chet.”
Ta thật sự không hiểu, tại sao hắn phải chấp nhận một cuộc hôn nhân mà hắn căn bản không hề muốn.
Ta chỉ biết là, ta không có khả năng gả cho hắn, ta không thể để cho tai họa trong mộng có khả năng xảy ra, dù chỉ là một chút!