Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cải Mệnh

Chương 4



14.

Ta nhốt mình trong phòng năm sáu ngày, cẩn thận suy nghĩ cách vãn hồi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một chuyện trong mộng đáng giá để cân nhắc.

Ta cùng Tiêu Cẩm Hạc thành hôn ước chừng được nửa năm, Chu thái phó Chu Lữ Vinh cường đoạt dân nữ, đ//ánh chet ba người nhà người ta. Mà Chu gia là nhà mẹ của Hoàng hậu.

Lúc ấy ta đã là Thái tử phi, sự tình trình lên chỗ cha ta, ông lo lắng điều tra theo sự thật sẽ liên lụy đến ta, chỉ có thể giải quyết ổn thỏa việc này.

Về sau, những người họ hàng trong nhà Hoàng hậu ỷ vào cha ta tay cầm chức quyền giám sát, ba ngày hai bữa lại đến tìm ông thu dọn đống bừa bọn của chúng… Có lẽ, có thể xuống tay từ Chu gia thử xem.

Thừa dịp ta còn chưa gả đi, chỉ cần bắt được một chuyện khiến bọn họ thương gân động cốt, không chừng có thể kéo Hoàng hậu và Tiêu Cẩm Hạc xuống ngựa.

Thánh thượng kiêng kỵ ngoại thích đã lâu, đến lúc đó do cha ta điều tra, lập công lớn, thuận đường lại thỉnh cầu từ hôn cho ta, nghĩ đến là thích hợp nhất.

Lúc ăn cơm tối ta muốn thương lượng với cha một chút, chỉ là khi tỷ tỷ nhìn thấy ta, lập tức náo loạn.

“Cha, nếu La Ngọc Phu gả cho Tiêu Cẩm Hạc, con sẽ không sống nữa!” Nàng ta n//ém vỡ chén sứ, đặt mảnh vỡ trên chiếc cổ mảnh khảnh của mình.

Đây là trò mà tỷ tỷ thường dùng, một khóc hai nháo ba thắt cổ, hơi không như ý sẽ ăn vạ tìm cái chet.

Mẹ quả nhiên luống cuống, lúc vội vàng muốn nhào tới, cha ném đũa lên bàn.

“Muốn chet thì đi chet đi! Khi còn bé không hiểu chuyện, lớn lên vẫn còn không hiểu chuyện! Ngươi chán sống rồi, ai cũng không cản ngươi! Hai tỷ muội lại không có dáng vẻ của tỷ muội, không biết giúp đỡ lẫn nhau, mỗi ngày đều đấu đến ngươi chet ta sống!”

Tỷ tỷ hiển nhiên bị ông dọa không nhẹ, chỉ có thể khoanh tay ngồi dưới đất khóc, cha hạ quyết tâm muốn chỉnh đốn lại tính tình của nàng ta, quát:”Ngươi nếu không muốn chet thì cút đến từ đường quỳ lạy tổ tông, để cho bọn họ nhìn xem hai người các ngươi có đức hạnh gì!”

Ông ấy đột nhiên quay đầu mắng ta: “Ngươi cũng đi!”

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần La Ngọc Trân gây chuyện, ta cũng phải chịu tội chung!

Ta quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông, nghe La Ngọc Trân thấp giọng mắng chửi. Nàng ta oán độc nhìn ta chằm chằm, cười lạnh: “Ngươi cho rằng Hoàng hậu muốn ngươi làm con dâu, là coi trọng ngươi sao? Bà ta là coi trọng quyền lực của cha.”

Ta sửa sang tóc mai, cười híp mắt nhìn nàng: “Đúng vậy, chỉ là ta đã từ hôn mà bà ấy vẫn không muốn tỷ tỷ làm con dâu của mình. Dù thế nào cũng muốn ta gả đến, cái này ngẫm lại thì cũng cảm thấy rất vinh hạnh.”

Tỷ tỷ từng lưu lạc bên ngoài, về mặt thanh danh, Hoàng hậu không có khả năng để nàng ta gả vào phủ Thái tử, hơn nữa ta trước đây ôn thuần dễ sai bảo, càng trở thành ứng cử viên tốt nhất trong cảm nhận của Hoàng hậu.

Tỷ tỷ thẹn quá hóa giận, chửi mắng nửa ngày, bỗng nhiên xông tới túm lấy cổ áo của ta, ghé sát bên tai ta nói.

“Ngươi kiêu ngạo cái gì chứ, La Ngọc Phù! Ngươi cho rằng ngươi gả vào phủ Thái tử là có thể sống dễ chịu sao? Hoàng hậu nương nương, mẹ chồng tốt của ngươi cũng không phải là người dễ chọc! Ngươi cho rằng ngươi thất thân bằng cách nào? Là một tay bà ta bày ra! Bà ta vì ngăn cản ta và Tiêu Cẩm Hạc, vậy mà thật sự tìm ra cách để hắn phải cưới ngươi, ngươi hiện tại còn cảm thấy vinh hạnh sao?”

Ta bỗng dưng quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nụ cười nham hiểm của nàng ta.

Đúng rồi, Tiêu Cẩm Hạc là Thái tử, làm sao có người to gan dám hạ đ//ộc hắn, làm sao bên người lại không có người hầu hạ, làm sao hết lần này tới lần khác ta lại… đi tìm hắn…… Ai có thể âm thầm thao túng thiên thời địa lợi nhân hòa này được đây?

Ta cố giả bộ bình tĩnh, cười lạnh: “Sao, chẳng lẽ là Hoàng hậu nương nương chính miệng nói cho ngươi biết à? Cái miệng này của ngươi, chẳng lẽ nghĩ ta có thể tin tưởng sao?”

Nàng ta buông ta ra, ngồi ở trên đệm thô, cười khổ nhìn chằm chằm mặt đất, thất thần lẩm bẩm: “Ngươi tin hay không, ta tự có cách của ta.”

Ta biết những gì nàng ta nói là đúng.

Móng tay của ta đã cắm sâu vào lòng bàn tay, hận ý từng chút một ăn mòn lý trí của ta. Thì ra, cả đời này ta đau khổ, là bởi vì trở thành công cụ tranh quyền đoạt lợi của người khác.

15.

Cha đại khái đã nhìn ra ý đồ từ hôn của ta, trước khi ta mở miệng, đã đem lời của ta nhét vào trong bụng.

“Ngươi vẫn luôn ái mộ Thái tử, bây giờ đã đạt được mong muốn, không nên không biết thỏa mãn, làm ta hổ thẹn và khó xử!”

Thôi vậy, cùng lắm thì ta liều cái m//ạng này để đấu với bọn họ. Ta đã chịu sự nhục nhã như vậy, cho dù không thể để cho bọn họ nhận báo ứng, cũng phải cá chet lưới rách!

Chu thái phó giả bộ thanh phong minh nguyệt, lại là một kẻ cầm thú háo sắc, cường đoạt dân nữ, thương thiên hại lý…

Tốt, ta đây sẽ giải quyết chuyện này trước, phải để cho hắn thấy thật rõ, cái gì gọi là “sắc đẹp chet người”.

Ta cải trang đến Yên Chi Các một chuyến.

Hai cô nương vây quanh ta, cười híp mắt ân cần thăm hỏi ta, vừa phải không quá vồ vập, lời nói ra lại ngọt như mật, không hổ là nơi tiêu tiền số một số hai ở kinh thành, trải nghiệm quả nhiên không tầm thường.

“Ta muốn tìm người đứng đầu ở đây.”

Một cô nương lắc quạt, khó xử nói:” Công tử tìm tú bà của chúng ta sao? Bà ấy ngày thường không tiếp khách, nếu công tử có chuyện quan trọng, không bằng nô giúp ngài chuyển lời.”

Ta lấy ra một thỏi vàng đặt ở trên bàn, bữa này đã tiêu gần một nửa tiền riêng của ta, kết quả cô nương kia lại chỉ cười một cái, lắc đầu.

“Công tử, chúng ta ở đây không nên vì mấy đồng tiền mà phá quy củ.”

Quy củ thật lớn.

Ta thở dài nói với nàng: “Vậy phiền tỷ tỷ giúp ta chuyển lời, ta là tới chuộc người.”

“Chuộc người?”

Cô nương như là nghe được lời gì mới lạ: “Công tử không biết rồi, Yên Chi các chúng ta không thể so với nơi khác, các cô nương chưa đến ba mươi lăm thì không được đi.”

Cái này….Ta thật đúng là không biết, cũng là lần đầu tiên nghe nói, trong lầu Yên Hoa Liễu Hạng, còn có quy củ hoang đường như thế. Những công tử bột kia không có được người mình muốn, chẳng lẽ sẽ không gây chuyện sao?

Ta ngượng ngùng nhặt thỏi vàng trên bàn lên bỏ vào túi áo, các cô nương chung quanh vụng trộm chê cười ta, đoán chừng là chưa từng thấy qua người nào keo kiệt như vậy, tiền tiêu ra ngoài còn có thể đưa tay lấy về?

Cái gì, cười đi cười đi, các ngươi nào biết nỗi khổ của ta.

“Cái đồ nhà quê ở đâu đến đây giả bộ xa hoa!”, ta quay người lại, một ly rượu lập tức đổ lên mặt ta.

Chu Lữ Vinh chắp tay nhìn ta: “Đã nói chuyện với các cô nương ở đây, không để lại chút gì đã muốn đi sao?”

Hắn làm như không nhận ra ta, cười cười, bình tĩnh đứng ở một bên, cao ngất như cây bạch dương. Trong lòng ta có chút không được tự nhiên nói không nên lời, thì ra kẻ cao thượng như hắn, cũng bình thường không có gì khác biệt so với những nam tử khác.

Ta nhất thời thất thần, Chu Lữ Vinh cho rằng ta không cho hắn thể diện, đ//ấm một cái vào ngực ta, đau đớn khiến ta ho khan vài tiếng.

“Quỷ nghèo, dám phân cao thấp với lão tử, lão tử sẽ cho ngươi biết lợi hại!” Hắn nhấc chân lên muốn tới đạp ta, lại đột nhiên ôm chân ngã trên mặt đất.

“Ồn ào cái gì.”

Hoàn Nhan Thuật ở lầu hai, khoác áo tím, kiêu ngạo nhìn chằm chằm phía dưới. Một đám công tử thấy người đến là hắn, tất cả đều nghẹn không dám đánh rắm.

Ta dùng sức cúi đầu, hắn lại lấy lạc lạc ném ta: “Này, tiểu lùn tử, đi lên đây.”

Sao ở chỗ nào cũng có thể gặp được hắn vậy……

Ta lại không ngu xuẩn, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời lên lầu chịu chet. Ta co cẳng bỏ chạy, dù sao ta cũng đã cải trang, nếu Hoàn Nhan Thuật hắn ghi hận, vậy cứ ghi hận đi.

16.

Liều mạng chạy suốt ba con phố, ta chui vào một con hẻm nhỏ hít thở một hơi. Còn chưa kịp thở đều, đã nghe thấy giọng nói Hoàn Nhan Thuật âm trầm xuất hiện ở phía sau ta.

“Dừng lại làm gì? Thỏ chạy trốn, nếu chạy chậm, sẽ chet.”

Ta rùng mình một cái, còn chưa kịp đứng dậy, Hoàn Nhan Thuật đã nắm lấy gáy ta ấn lên tường.

“La Ngọc Phu, nàng thật sự quá không ngoan, nàng sợ ta như vậy, làm cho ta cảm thấy nếu không tháo tay tháo chân nàng thì thật có lỗi với nàng.”

Ta vội nói lần sau không dám! Hắn xoay ta một vòng, dồn ta vào góc tường. Đưa tay túm lấy râu của ta, hắn cười lạnh: “Chỉ có chút trò này, còn muốn giấu diếm.”

“Đi Yên Chi Các làm cái gì? Nói đi, muốn chuộc ai?”

Da đầu ta căng thẳng, nói qua loa: “Chỉ là, tùy tiện chơi đùa một chút…. ”

“A, Thu Họa.”

Đồng tử ta co lại, làm sao hắn biết?

Thu Họa là tâm can của Chu Lữ Vinh, ta lên kế hoạch chuộc nàng ra, rồi tạo ra một cái bẫy để cho Chu Lữ Vinh tự mình nhảy vào.

Hoàn Nhan Thuật lạnh lùng mở miệng: “Nghe nói Hoàng hậu ban hôn cho nàng và con trai bảo bối của bà ta.”

Hắn cũng không cần ta trả lời: “Nàng không muốn gả, lại không thể kháng chỉ, vì vậy bí quá hoá liều, muốn tìm chút phiền toái cho Hoàng hậu.”

“Nếu muốn xuống tay từ mẫu tộc Hoàng hậu, lựa chọn đầu tiên chính là Chu Lữ Vinh trăm ngàn chỗ hở, đối phó với một tên lưu manh, đương nhiên phải ra tay từ nữ nhân của hắn.”

Thái dương của ta nhảy dựng, hắn lại nói chuẩn như vậy, ta cũng không tiện nói dối chọc giận hắn nữa.

“Điện hạ, liệu sự như thần.”

Hoàn Nhan Thuật vỗ vỗ đất trên mặt ta, cười nhạo nói: “Xấu chết đi được, Thu Họa, ta giúp nàng chuộc.”

“Yên Chi Các có quy củ của Yên Chi Các, không dám gây thêm phiền toái cho điện hạ.”

“Quy củ?”

Hắn lơ đễnh, nhẹ nhàng mở miệng: “Quy củ của Đại Tề các nàng, có liên quan gì tới ta.”

Đúng rồi, người Đại Tề tuân thủ quy củ của Đại Tề là để thăng quan phát tài, tránh đi tai họa, nhưng Hoàn Nhan Thuật làm con tin, chỉ cần Thánh Thượng không muốn phát sinh xung đột với địch quốc, chỉ cần hắn chơi không ảnh hưởng toàn cục, ai cũng không làm gì được hắn.

Nhưng ta không muốn liên lụy quá nhiều cùng hắn, lại càng không muốn thiếu nợ hắn, chuyện của Chu Lữ Vinh, ta nghĩ cách khác vậy.

“Vẫn là thôi đi, chút chuyện nhỏ này của ta không dám làm phiền điện hạ…”

Hoàn Nhan Thuật nheo mắt, lời nói của ta làm ánh mắt hung lệ của hắn hiện lên vẻ ảm đạm.

“Nói đi, nói tiếp.” Hắn nhướng mày nhìn ta chằm chằm.

Ta không có cốt khí mềm giọng: “Vậy, đa tạ điện hạ ra tay tương trợ…”

“Nàng sợ sai người rồi.” Hoàn Nhan Thuật buông ta ra, nói những lời ta nghe không hiểu.

“Tránh xa Trần Hoài Dục một chút, sau này hắn sẽ ăn đến x//ương cốt nàng cũng không còn, nàng khóc cũng không kịp.”

“Nhưng mà…” Hắn hơi nghiền ngẫm: “La Ngọc Phu cười rất đẹp, khóc lên, cũng đáng xem.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...