Cải Mệnh
Chương 5
17.
Sự cấm túc của tỷ tỷ kéo dài đến ngày sinh nhật của nàng ta. Cha mẹ rốt cuộc vẫn cảm thấy mắc nợ nàng ta, bữa tiệc sinh nhật này vô cùng hoành tráng, nhân vật có mặt mũi trong thành đều được mời đến.
Rất nhiều tài tuấn đến chúc mừng, Trần Hoài Dục cũng ở trong số đó. Một mình hắn đứng ở hành lang, khoan thai tự đắc trêu chọc chim sẻ, thỉnh thoảng có đồng liêu tìm hắn nói chuyện, hắn cũng nghe nhiều, nói ít.
Người thanh tuyệt như vậy, sao có thể làm bạn với Chu Lữ Vinh?
Hoàn Nhan Thuật nói Trần Hoài Dục sẽ ăn ta đến x//ương c//ốt cũng không chừa, nhưng ta và hắn không thù không oán, hắn vì sao phải nhằm vào ta?
Lại nói, từ khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống, Trần Hoài Dục cũng chưa từng đưa bái thiếp đến cho ta nữa, hắn hành sự hữu lễ hữu tiết, nhìn là biết lo lắng cho thanh danh của ta, cố ý xa cách ta.
Nếu thật sự muốn nói ai lòng mang bất chính với ta, thì chính là Hoàn Nhan Thuật, hắn thật đúng là nói người khác mà không nhìn lại mình một cái, hắn chỉ hận không thể giet chet ta vài lần.
Hôm nay, mẹ muốn tỷ tỷ nhìn một chút, xem có công tử nào nàng ta thích hay không, nàng ta cũng không nói lời nào, chỉ mệt mỏi ngồi buồn chán giữa đám người.
Cho đến khi Tiêu Cẩm Hạc xuất hiện, ánh mắt nàng ta mới sáng lên. Nhưng hắn chỉ nói với nàng ta một câu sinh nhật vui vẻ, rồi xoay người đi về phía ta.
Hắn lấy từ trong ngực ra một cái hộp đưa cho ta, cười nói: “Hai ngày trước ta tìm được một đôi trâm ngọc bích, vừa vặn hai tỷ muội các nàng, mỗi người một cây.”
Hôm nay ta đã là Thái tử phi danh chính ngôn thuận, Tiêu Cẩm Hạc tự nhiên không thể giống như thường ngày, thiên vị quá mức với tỷ tỷ.
Ánh sáng trong mắt tỷ tỷ dần dần ảm đạm, ta cũng không cảm thấy sảng khoái, ngược lại có chút thổn thức.
Cho dù là ở trong mộng, chờ ta chet, chờ đến khi hắn diệt trừ hết tất cả trở ngại giữa hắn và tỷ tỷ, thì đến cuối cùng, kết cục của tỷ tỷ sẽ như thế nào, ai nói chính xác được chứ.
Tiêu Cẩm Hạc không phải lấy lòng ta, chỉ là làm cho người khác xem, để tránh bị mang tiếng yêu bác không chuyên.
Hắn cũng biết hắn ngồi ở vị trí Thái tử này như đi trên băng mỏng, Thánh Thượng lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, hắn không thể phạm sai lầm.
Nhớ tới trong mộng Tiêu Cẩm Hạc to gan giet vào ni cô am, là bởi vì khi đó Thánh Thượng long thể bất an, đã không còn để ý tới…
A, tên tiểu nhân dã tâm hung ác này, lấy đồ của hắn, ta cũng thấy ghê tởm.
“Điện hạ, cặp trâm này cho ta và tỷ tỷ, chính là ngụ ý Nga Hoàng Nữ Anh* sao?”
{* Nga Hoàng (娥皇) là một tần phi sống vào thời Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc. Nữ Anh (女英) là tên một nữ nhân vật huyền thoại sống vào thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế. Theo nhiều thư tịch cổ ghi chép thì Nga Hoàng và Nữ Anh đều là con gái của Đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và cùng là vợ của Đế Thuấn Diêu Trọng Hoa.}
Hắn híp híp mắt, kiềm nén lửa giận, mở hộp trong tay ra, lấy trâm ngọc bích ra tự tay cắm vào tóc ta.
“Nếu A Phu không thích kiểu dáng này, Cô sẽ tìm thứ khác cho nàng.”
Hắn thật đúng là một kẻ giỏi giả bộ, làm như không biết gì. Ngày xưa nếu gặp cảnh như bây giờ, tỷ tỷ đã sớm nhào tới hắn, nhưng hôm nay nàng ta đặc biệt yên tĩnh, thất thần nhìn nơi nào đó.
Ta theo tầm mắt của nàng ta nhìn qua, chỉ nhìn thấy một chỗ trống vắng nơi góc tường. Ban đêm, khi ta sắp ngủ, mẹ đến tìm ta, bà ngồi xuống bàn lau nước mắt.
“A Phu, con coi như bồi thường cho mấy năm tỷ tỷ con lưu lạc bên ngoài, trả lại trâm ngọc Thái tử tặng cho con cho A Trân đi, con bé vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, khóc đến mù cả mắt, mẹ nhìn thấy thực sự đau lòng…”
Con d//ao mẹ r//ạch vào tim ta, cho tới bây giờ đều mềm mại. Bà không chỉ áy náy với tỷ tỷ, tỷ tỷ miệng lưỡi ngọt ngào, luôn có thể chọc cho bà vui vẻ, biến ta thành kẻ khô khan không thú vị, lời tri kỷ nói cũng không êm tai như vậy.
Bà yêu tỷ tỷ nhất, ta biết, ta không trách bọn họ thiên vị, bởi vì lòng người vốn luôn thiên vị, ta chỉ là không muốn lại gánh vác tội danh mà ta không nên gánh.
“Mẹ, con biết người đau lòng cho tỷ tỷ, nhưng con không nợ tỷ ấy, con có thích ăn ngọt hay không, con có phải là người thích khuyến khích hay không, người là mẹ con, người luôn rõ ràng.”
“Người yêu thương tỷ tỷ thì cứ quang minh chính đại yêu tỷ ấy, con không trách người, chỉ trách con không biết lấy lòng.”
“Con chỉ không muốn nghe thêm một lời nào của các người nữa, đổ tội lỗi đi lạc đường của tỷ tỷ lên đầu con, như vậy cũng không thể xoay chuyển sự thật người làm cha làm mẹ như hai người không làm tròn trách nhiệm.”
“Con đã gánh trọng tội này rất nhiều năm rồi, giờ con không gánh nổi nữa, mẹ à, sau đêm nay, con không muốn nghe ai bảo con phải đền bù cho tỷ tỷ nữa, con không nợ tỷ ấy.”
Ta khoác áo, tìm cây trâm rách ở dưới cùng của hồi môn. Nhìn nó cả người ta liền thấy khó chịu, còn chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào, vừa hay mượn cớ này vứt nó luôn.
Tiếng khóc của mẹ dừng lại, bà thẹn quá hóa giận lại không nói gì, ta không để ý tới bà nữa, cầm đồ đi vào trong viện của tỷ tỷ.
18.
Góc đông nam quý phủ ta có một tiểu viện hoang phế đã lâu. Tỷ tỷ một đường lẻn vào, ta lén đuổi theo nàng ta, dựa sát tường, nghe thấy nàng ta đang nói chuyện với ai đó.
“Công tử, xem tình thế bây giờ, Thái tử nhất định sẽ cưới La Ngọc Phu.” Nàng ta nhắc tới Tiêu Cẩm Hạc, giọng điệu lạnh lùng, làm gì có một chút thương tâm vì tình nào đâu.
“Chỉ còn cách giet nàng ta, Trân nhi mới có thể thay thế…”
Ta giống như chợt thức tỉnh, tỷ tỷ muốn giet ta? Sau một lát trầm mặc, giọng một nam nhân chậm rãi cất lên: “La Ngọc Phu, cứ giữ lại đi.”
Tỷ tỷ nghẹn ngào: “Công tử luyến tiếc nàng ta sao?”
Người nọ bị hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thiên kim của Ngự Sử đại nhân, muốn giet thì có thể tùy tiện giet sao? Trân nhi, không nghĩ tới ta tốn mười năm lại dạy ra một cái bao cỏ, ngu muội như vậy.”
“Công tử…… Là Trân nhi đầu óc ngu muội, hay là công tử cất giấu tư tâm?”
Nàng ta còn chưa dứt lời, đã bị người đối diện lạnh lùng cắt ngang.
“Trân nhi, hôm nay hình như ngươi nói nhiều hơn mọi hôm.”
Ta nghe thấy tiếng tỷ tỷ quỳ rạp trên mặt đất, trong giọng nói đều là không cam lòng.
“Công tử, La Ngọc Phu kia rốt cuộc có cái gì tốt, ngài nói cho Trân nhi, Trân nhi có thể làm tốt hơn nàng ta! Trân nhi, Trân nhi thích…”
“Trân nhi, ta không cần một tên phế vật trong miệng chỉ toàn là tình yêu.”
Ta ở bên ngoài tường nghe được mà mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Nam nhân này là ai? Nữ tử này là ai? Tỷ tỷ ta đi lạc đường không quá năm năm, hắn lại giáo dưỡng nàng ta mười năm…… La Ngọc Trân hiện tại ở trong nhà ta, chỉ sợ là đồ giả.
Nàng ta đến nhà ta làm gì? Mục tiêu là Tiêu Cẩm Hạc sao? Cũng không khó lý giải, có lẽ Tiêu Cẩm Hạc mắt cao hơn đỉnh, ngay từ đầu hắn phóng thích thiện ý với ta, chắc là do Hoàng hậu dặn dò.
Bà ta cần quyền giám sát bá quan trong tay cha ta, Tiêu Cẩm Hạc nhất định phải cưới nữ nhân La gia. Nhưng tỷ tỷ muốn vị trí Thái tử phi này thì có ích lợi gì?
…..
Ta nằm mơ cũng không ngờ, ta vẫn sống trong tình huống nguy hiểm. Ta một lòng một dạ đặt hết tâm tư vào việc từ hôn này, nhưng có người hiện tại đang muốn m//ạng của ta, ta còn phải dành ra tâm tư cho chuyện này, tiên hạ thủ vi cường.
Năm đó khi tỷ tỷ hồi phủ, vết bớt trên người, ký ức thời thơ ấu đều đúng, thậm chí khóa Trường Mệnh đặc chế của nàng ta cũng giống.
Tim ta đột nhiên thắt lại, tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột của ta có phải đã không còn trên thế giới này nữa rồi không?
Chuyện ly miêu hoán thái tử, trước khi ta tìm được chứng cớ, chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Ta bắt đầu lưu ý nhất cử nhất động của Trân nhi, lúc tỷ tỷ đi lạc ta vẫn còn nhỏ, trí nhớ về nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nhớ rõ, nàng đúng là có tính tình mạnh mẽ, cũng quả thật rất kén chọn.
Cãi nhau là bởi vì thân thể tỷ tỷ yếu, rất nhiều thứ ăn không được, vừa vào miệng, cả người sẽ nổi mẩn đỏ, vừa ngứa vừa đau.
Ta nhớ rõ Trân nhi cũng giống như tỷ tỷ rất kén ăn, giả mạo đến mức này, thật sự là làm khó nàng ta rồi.
Ta vừa đi vừa suy nghĩ, suýt chút nữa đụng vào tường. Hoàn Nhan Thuật cưỡi ngựa cao to đi ngang qua, đầu ngón tay nhẹ điểm trán ta, hắn trách ta: “Đi đường thì đi cho đàng hoàng, lo nghĩ đông nghĩ tây.”
Hôm nay trưởng công chúa làm chủ, mời nam nữ quý tộc trong kinh đến uống rượu ngắm trăng, ta xuống xe ngựa trước phủ công chúa, chưa đi được hai bước đã gặp Hoàn Nhan Thuật.
Dáng người hắn cao ngất nhìn xuống ta, tôn lên vẻ mông lung, ngược lại ít đi vài phần lệ khí, tăng thêm chút mỹ ý.
Mỹ nhân ngồi phía sau hắn, làn váy màu đào che trên lưng ngựa, vô cùng bắt mắt. Xa xa, Chu Lữ Vinh bước chân vội vàng, hổn hển hét lớn: “Thu họa, Thu họa!”
“Ta vì nàng mà trêu chọc kẻ dính người đó, nhớ chuẩn bị quà tạ ơn cho tốt, ta sẽ đến tìm nàng lấy.”
Hắn không đợi ta trả lời, cười nhạo nhẹ đá bụng ngựa, vó ngựa đắc ý đi về phía trước, chạy vào phủ công chúa.
Hoàn Nhan Thuật đùa giỡn Chu Lữ Vinh giống như đùa chó, chọc cho hắn đuổi theo phía sau mông ngựa còn mình thì vui vẻ chạy quanh.
Cả buổi yến hội ta như ngồi trên đống lửa, nhịn không được đi xem Hoàn Nhan Thuật. Hắn nằm ở trong lòng Thu Họa, rượu ngon uống hết chén này đến chén khác, hiển nhiên là một lãng tử ngu ngốc.
Ta đau đầu quá. Coi như là ta nhờ hắn thay ta chuộc Thu Họa đi, nhưng chuyện còn lại, ta đã sớm có sắp xếp, cũng không cần hắn lấy thân mạo hiểm đi làm bia ngắm sống cho Chu Lữ Vinh.
Nhưng ta càng không muốn liên quan gì đến hắn, hắn lại càng muốn quấy nhiễu vào chuyện của ta, mối quan hệ này càng ngày càng không thoát ra được.
Ánh mắt Chu Lữ Vinh nham hiểm, như là bất cứ lúc nào cũng muốn nhào tới b//ẻ g//ãy đầu Hoàn Nhan Thuật.
Tiêu Cẩm Hạc đương nhiên sẽ không để hắn hồ nháo, hắn lạnh lùng cảnh cáo hai câu, Chu Lữ Vinh cũng chỉ có thể tức giận bất bình mà thôi.