Cảm Ơn Vì Anh Đã Không Lấy Em - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Nhưng tôi không thể để anh làm chủ nhịp cuộc trò chuyện.
Tôi kiễng chân hôn lên má anh, làm nũng:
“Cưng ơi~ Muốn không?”
Cơ thể Phó Trạm cứng đờ. Lần đầu tiên, người chưa từng từ chối chuyện thân mật này lại đẩy tôi ra.
“Dạo này chẳng phải em bảo mệt sao?”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ thất vọng:
“Thế thì… em đi ngủ trước vậy.”
Tôi chui vào chăn, đắp kín, nhắm mắt lại.
Khoảng mười phút sau, trong phòng vang lên tiếng lục lọi lạch cạch.
Tôi hé mắt nhìn — Phó Trạm đang khom người lục lọi bàn trang điểm của tôi.
Chẳng mấy chốc, anh cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài.
Tôi rón rén bước đến cửa, nghe thấy anh đang gọi điện trong phòng khách.
“Tôi tìm khắp nhà rồi mà chẳng thấy nhẫn, cậu chắc chắn mai cô ấy sẽ cầu hôn tôi à?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt anh càng lúc càng khó chịu.
“Nếu cô ta dám cầu hôn giữa chốn đông người, tôi sẽ lập tức chia tay tại chỗ, cho cô ta mất mặt trước tất cả.”
…
Nghe đến đó, tôi lặng lẽ quay lại giường, nằm xuống, thoải mái kéo chăn ngủ tiếp.
5.
Sáng thứ bảy.
Tôi mở bưu kiện mà ban quản lý khu biệt thự vừa mang đến, lấy nhẫn ra rồi lái xe đến biệt thự.
Không hoa, không quà.
Tôi mang theo một trái tim chân thành đến mừng sinh nhật Phó Trạm.
Tối hôm đó, bữa tiệc rất đông người.
Những ai biết chuyện thì nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thương hại, khinh thường, thậm chí là thích thú.
Không ai buồn giấu vẻ hóng chuyện. Mọi ánh mắt đều dính chặt lấy tôi.
Phó Trạm cũng vậy. Chỉ là trong mắt anh có thêm một phần lúng túng, một phần… không nỡ.
Khi chiếc bánh sinh nhật tám tầng được đẩy ra.
Tôi cắm nến, mỉm cười nói:
“Chúc mừng sinh nhật anh yêu, anh mau ước đi nào!”
Phó Trạm nhìn tôi một cái, ánh mắt phức tạp, rồi thổi tắt hết nến chỉ trong một hơi.
Anh cười nhẹ, ẩn ý:
“Ước nguyện lớn nhất của anh là đêm nay trôi qua thật yên bình.”
Tiếc là, ước nguyện đó của anh — không thành hiện thực được rồi.
Giây tiếp theo, tôi quỳ một gối xuống trước mặt anh, ánh mắt chan chứa tình cảm:
“Phó Trạm, em yêu anh. Mình cưới nhau đi!”
Cả khán phòng lập tức xôn xao.
Tôi liếc quanh, thấy những người biết chuyện đều tỏ vẻ “biết ngay mà”.
Phó Trạm đứng yên tại chỗ, gương mặt cứng đờ.
Không ai vỗ tay cổ vũ, chỉ có những tiếng cười khúc khích đầy mỉa mai.
Tôi cố tình lộ vẻ lúng túng, ánh mắt hoang mang nhìn anh, mong anh sẽ đỡ lời cho tôi.
Nhưng Phó Trạm chẳng hề quan tâm.
Anh im lặng một lúc rồi mỉm cười nhạt:
“Trước khi quen em, anh từng nói anh đã có người trong lòng rồi, đúng không?”
“Em biết, nhưng sau đó anh đã yêu em mà. Nếu không, sao lại ở bên nhau suốt ba năm? Em nghĩ đã đến lúc mình kết hôn rồi.”
Mặc dù Phó Trạm chưa từng nói yêu tôi.
Quả nhiên, anh lập tức phủ nhận:
“Không có yêu. Anh tưởng em hiểu rõ, chúng ta chỉ là mối quan hệ chơi bời thôi.”
Mặt tôi lập tức trắng bệch.
Nhưng tay vẫn có thể run rẩy, răng vẫn có thể cắn môi.
Còn giọng nói thì có thể nghẹn ngào:
“Phó Trạm… anh nói gì cơ?”
Phó Trạm lạnh lùng hất tay tôi — tay vẫn đang cầm chiếc nhẫn.
“Ý anh là em đã đi quá giới hạn. Anh chưa từng yêu em. Chúng ta kết thúc tại đây.”
Choang! — chiếc nhẫn rơi xuống đất, lăn một vòng, vang vọng trong không khí.
Tôi đưa tay lau nước mắt, giọt lệ tủi hổ rơi xuống má.
Vẫn cố chấp ngước lên nhìn anh, ánh mắt khẩn thiết mong anh đừng tàn nhẫn như vậy.
Nhưng Phó Trạm chỉ thản nhiên quay lưng lại.
Tiếng cười nhạo vang lên khắp căn phòng.
Tôi không chịu nổi nữa, lảo đảo bỏ chạy khỏi biệt thự.
Ớt thật cay, nước mắt không dừng lại được nữa.
Nhưng… tiền chia tay được bao nhiêu đây?
6.
Sau khi “màn nữ chính cầu hôn” khóc lóc rời khỏi biệt thự, bữa tiệc mới thật sự sôi động.
Mọi người bắt đầu buông lời bàn tán thoải mái:
“Phải công nhận, bạn gái của Phó Trạm cũng xinh thật, dáng cũng chuẩn nữa.”
“Chứ sao, không phải kiểu cực phẩm thì làm gì giữ được Phó Trạm suốt ba năm.”
“Tsk tsk… Tiếc là số cô ấy đen, chọn đúng ngày cầu hôn thì ‘người ấy’ lại vừa từ Đức về. Người đó là bạch nguyệt quang trong lòng Phó Trạm mà. Để tránh bị hiểu lầm, dĩ nhiên là phải dứt khoát với bạn gái hiện tại rồi.”
...
Đang bàn tán rôm rả, một người vừa từ sân bay đến, là kẻ đã ôm dã tâm bao năm, gọi to một tiếng:
“Phó Trạm!”
“Dạo này tôi đang thiếu người bầu bạn, cậu không ngại để tôi theo đuổi bạn gái cũ của cậu chứ?”
Phó Trạm còn chưa kịp đáp, đám bạn bên cạnh đã cười phá lên.
“Thiệt đó hả, thiếu gia Tạ?”
“Không lẽ tụi mày tưởng tao nói đùa trong group à?”
Tạ Yến Trì cười nhạt nhìn sắc mặt đang dần khó coi của Phó Trạm:
“Tôi nghĩ cậu sẽ không phiền đâu, dù gì người cậu thật sự để tâm cũng đã về nước từ ba hôm trước rồi.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn theo hướng nhìn của Tạ Yến Trì.
Một cô gái mặc váy đỏ rực rỡ, dáng vẻ quyến rũ kiêu sa, xuất hiện giữa ánh đèn rực rỡ của buổi tiệc.
Là Hứa Chiêu Chiêu.
Tất cả đều im lặng một giây.
Những người biết chuyện bắt đầu nhìn về phía Phó Trạm đầy ẩn ý.
Trong ánh đèn màu rực rỡ, cô ấy cười rạng rỡ, bước về phía Phó Trạm.
“Phó Trạm, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Phó Trạm khẽ cười cảm ơn.
Nhưng trong lòng lại không hề vui như tưởng tượng.
Đáng lẽ, màn kịch chia tay tối nay là để diễn cho người trong lòng kia xem.
Vậy mà hình ảnh tôi vừa khóc vừa bỏ chạy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Vô tình liếc sang người anh em "tốt" – Tạ Yến Trì, mắt anh thoáng tối lại, một cảm giác khó chịu không rõ tên dâng lên.
Trong đầu anh không kiềm được mà nghĩ: Nếu Tạ Yến Trì thật sự theo đuổi Chu Tư Linh thì sao?
Nhưng ngay lập tức, anh lại gạt phắt đi: Không thể nào, Chu Tư Linh thích anh đến vậy. Hơn nữa, chia tay chỉ là kế hoãn binh.
Trong khi đó, Tạ Yến Trì lặng lẽ đứng trong góc, lắc lắc ly rượu, mỉm cười nhìn “đôi trai tài gái sắc” trước mặt.
Anh thầm nghĩ: Phó Trạm tốt nhất hãy ở bên Hứa Chiêu Chiêu cả đời.
Như vậy, mới không uổng công anh nhẫn nhịn suốt hai năm để tiếp cận Phó Trạm.
Đúng vậy, từ giây phút gặp lại Chu Tư Linh, anh đã biết – người anh muốn, là cô ấy.
7.
Tôi trở về căn nhà từng sống chung với Phó Trạm, bắt đầu thu dọn hành lý.
Sợi dây chuyền kim cương – phải mang đi.
Chiếc túi hàng hiệu bản giới hạn kia – không thể bỏ.
Ái chà, còn cái đồng hồ Patek Philippe này nữa…
Mấy cô nữ chính "kiêu hãnh" trong ngôn tình chắc sẽ không thèm lấy gì cả. Nhưng tôi thì không giống họ.
Tôi là kiểu phụ nữ biết mình xứng đáng có được những gì. Đã tặng tôi thì là của tôi. Không bỏ qua thứ nào hết.
Dọn dẹp xong xuôi, tôi kéo vali ra cửa.
Và đụng mặt với Phó Trạm ngay tại cửa ra vào. Anh đứng đó, tay đút túi, ánh mắt dán chặt vào tôi.
Anh không phải đang tiệc tùng vui vẻ hay sao? Tôi siết chặt tay cầm vali.
Phó Trạm trầm giọng hỏi:
“Đi đâu đấy? Lại công tác à? Mà công tác gì kéo nguyên cái vali to vậy?”
Điệu bộ bình tĩnh, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Như thể anh không phải người vừa từ chối lời cầu hôn của tôi ngay trước mặt bao người.
Tôi chẳng buồn trả lời, kéo vali bước tiếp. Nhưng vừa đi qua, vali bị anh kéo lại.
Tôi ngẩng đầu, hỏi anh: “Có chuyện gì?”
Phó Trạm hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp, bỗng dịu giọng:
“Tối nay… xin lỗi. Nhưng anh không hề có ý định chia tay em. Đừng giận nữa, được không?”
Chia tay? Mà lại không định chia tay?
Tôi suýt bật cười, hỏi lại theo phản xạ: “Ý anh là… không định đưa em tiền chia tay?”
Người khác yêu nhau một tháng còn có phí chia tay. Tôi yêu ba năm mà không đáng một xu? Sắc mặt Phó Trạm tối sầm.
Anh nhíu mày, không tin nổi: “Em yêu anh… vì tiền à?”
Tôi thở dài. Chuyện chúng tôi bắt đầu từ một hiểu lầm. Nhưng yêu ba năm, tôi đâu phải gỗ đá.
Nửa năm trước, bố mẹ tôi bắt đầu nhắc tôi đến thăm nhà anh. Hôm ấy, tôi vừa nói ra điều đó khi đang ăn cùng anh.
Phó Trạm chẳng nói gì. Chỉ cười nửa miệng đầy giễu cợt.
Tôi biết rõ: Anh chưa bao giờ yêu tôi.
Và tôi cũng không yêu nổi người không hề yêu mình. Vậy nên, tôi yêu tiền của anh.
Mắt đỏ hoe, tôi khẽ cười, giọng nghèn nghẹn:
“Chứ không lẽ… anh muốn cưới em à?”
Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống.
Tôi nghiêng đầu, giọng bình thản:
“Ba ngày trước, trên người anh có mùi hoa hồng lạ. Là cô em mới quen nào à? Hay là bạch nguyệt quang anh giữ trong lòng? Hay… nhân viên mới công ty?”
Nhắc đến “bạch nguyệt quang”, mi mắt Phó Trạm run lên.
Ra là thật.