Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cảm Ơn Vì Anh Đã Không Lấy Em - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi cười chua chát, kéo vali đi tiếp:

 

“Chia tay cũng tốt. Dọn đường cho cô ấy. Tôi biết điều nên đi trước. Nhớ chuyển khoản phí chia tay cho tôi đấy.”

 

Phó Trạm hít sâu, chắn ngang cửa:

 

“Tối nay chia tay chỉ là đóng kịch để cô ấy xem thôi. Anh không muốn em rời đi. Mọi chuyện vẫn như cũ.”

 

Lần đầu tiên, tôi được chứng kiến sự trơ trẽn của Phó Trạm.

 

Tôi bật cười vì tức, rồi thẳng tay tát anh một cái:

 

“Anh muốn chia tay nhưng lại định để tôi làm tình nhân à? Mơ đi!”

 

Vết tát in đỏ trên mặt, anh nổi giận:

 

“Đừng không biết điều! Em mà đi rồi thì đừng mong quay lại!”

 

Anh vừa nói, vừa đá mạnh vào vali của tôi. Nó bật tung, đồ đạc rơi đầy sàn.

 

Một cặp tượng đất sét lăn ra. Là kỷ niệm năm ngoái, khi đi du lịch ở một trấn cổ. Tôi kéo anh ngồi xuống ghế gỗ, bên ông lão làm tượng.

 

Ông cười bảo:

 

“Đôi trai gái này đẹp đôi ghê, ông nặn tặng hai đứa một cặp tượng nhé, cầu cho tình yêu dài lâu.”

 

Tượng đất nặn thì đẹp, nhưng lời chúc sai hoàn toàn. Chúng tôi không thể bền lâu.

 

Cặp tượng ấy, cuối cùng cũng vỡ tan.

 

Mối quan hệ bắt đầu đã sai, kết thúc như vậy có lẽ cũng là đúng.

 

Tôi cúi xuống, nhặt hết mọi thứ trừ tượng đất vào lại vali.

 

Kéo khóa lại, tôi ngẩng lên nhìn Phó Trạm, nói khẽ:

 

“Không quay lại nữa. Mọi thứ… đã kết thúc rồi.”

 

“Rầm!” – tiếng cửa sập lại vang rền.

 

Phó Trạm quay lưng bỏ đi. Tôi thở phào, ngồi bệt xuống sàn, cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Một lúc sau, tôi gọi cho đàn chị:

 

“Chị định ai làm người phụ trách chi nhánh ở Thượng Hải chưa?”

 

“Em nhận à? Nhưng vậy thì phải ở đó ít nhất nửa năm đấy.”

 

“Không sao đâu, em chia tay rồi mà.”

 

8.
Tối hôm đầu tiên đặt chân đến thành phố Thượng Hải, tôi nhận được tin nhắn báo tiền chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng.

 

Số tiền tám chữ số.

 

Một khoản phí chia tay đúng nghĩa… trên trời.

 

Tôi đếm số 0 đằng sau con số, cười suốt một lúc lâu.

 

Trước khi cười đến rách miệng, tôi bắt đầu tra cứu cách trở thành một "người yêu cũ chuẩn mực".

 

Câu trả lời uy tín nhất trên Zhihu là:
【Coi bản thân như đã chết. Cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với người cũ.】

 

Tôi lập tức chặn số Phó Trạm, xóa WeChat.

 

Nghĩ một lúc, lại vào TikTok hủy follow anh ta.

 

Vừa dứt tay, TikTok liền đề xuất cho tôi một đoạn video.

 

Biệt thự lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ. Người đàn ông điển trai trong bộ vest đen cao cấp.

 

Một tay cầm ly rượu, tay còn lại nhét vào túi áo, khí chất vừa lười biếng vừa kiêu ngạo.

 

Dù gương mặt cau có, cả người vẫn toát lên khí chất khó cưỡng. Giữa đám đông ồn ào, mọi người đột nhiên nhường ra một lối nhỏ.

 

Một cô gái váy đỏ rực, dáng vẻ rạng rỡ bước thẳng về phía trung tâm – nơi anh đứng.

 

Cô ấy cười nói gì đó – tôi không nghe rõ.

 

Chỉ thấy gương mặt vốn đầy khó chịu của Phó Trạm dần dần nở nụ cười nhẹ…

 

Người đăng video là một người bạn của Phó Trạm.

 

Tôi vô thức liếc qua caption:
【Kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp.】

 

Tag đi kèm:
“Trải qua sóng gió”,
“Gặp lại sau chia ly”,
“Gương vỡ lại lành”.

 

Thì ra… đó chính là "bạch nguyệt quang" sống ở Đức của Phó Trạm.

 

Mùi hoa hồng trên người anh hôm trước chắc cũng là từ cô ta.

 

Tôi theo phong trào bấm like, để lại một bình luận: “99”.

 

Sau đó... buồn chán tắt điện thoại. Chỉ là một hiểu lầm, mà kéo dài đến ba năm yêu đương.

 

Tôi bình tĩnh hơn mình tưởng. Dù trước mặt người khác, Phó Trạm có vẻ rất yêu tôi.

 

Anh lạnh nhạt, nhưng vẫn đưa đón tôi đi làm. Không thích du lịch, nhưng tôi muốn đi, anh cũng sẽ đi cùng.

 

Không thích thể hiện tình cảm nơi đông người. Nhưng nếu tôi định hôn, anh sẽ chủ động cúi đầu.

 

Lúc mới quen, tôi chẳng có cảm giác gì. Nhưng con gái mà… ở bên nhau lâu ngày rồi cũng rung động.

 

Một năm sau, khi nhận ra anh đối với tôi khác với người khác, tôi yêu anh. Tôi từng nghĩ, anh cũng sẽ yêu tôi như tôi yêu anh.

 

Nhưng tiếc là anh không yêu tôi như tôi nghĩ.

 

May mắn thay, tôi lại yêu tiền nhiều hơn. Thế là... mọi thứ vừa đủ đẹp. Tôi nhắm mắt lại, ngủ một giấc ngon lành.

 

9.
Ngày thứ bảy kể từ khi Hứa Chiêu Chiêu về nước, cô ta tổ chức một buổi họp mặt bạn bè.

 

Phó Trạm cũng có mặt. Hứa Chiêu Chiêu là bạch nguyệt quang mà Phó Trạm yêu mãi không có được.

 

Chỉ cần cô ta xuất hiện, Phó Trạm sẽ luôn có mặt bên cạnh. Cô ta cần gì, anh sẽ có đó.

 

Lần duy nhất không làm được – chính là đêm sinh nhật anh. Đêm đó, Phó Trạm trước mặt Hứa Chiêu Chiêu… chia tay tôi.

 

Nhưng sau khi tôi rời đi, anh không còn tâm trạng nào nữa.

 

Dù ôm Hứa Chiêu Chiêu nhảy múa, anh vẫn lơ đễnh đến mức liên tục giẫm vào chân cô.

 

Thậm chí kết thúc bài nhảy, anh còn viện cớ công việc, rời khỏi tiệc sớm.

 

Trên đường lái xe quay về tuyến đường quen thuộc, một người bạn gọi cho anh:

 

“Cậu đừng nói là… hối hận vì chia tay Chu Tư Linh rồi nhé?”

 

Phó Trạm cười nhạt phủ nhận: “Không có đâu.” Người anh yêu là Hứa Chiêu Chiêu. Còn tôi… chỉ là người lấp chỗ trống.

 

Nhưng ba năm, đủ để hình bóng tôi in dấu trong lòng anh. Phó Trạm bắt đầu thấy tiếc.

 

Anh nghĩ, ba năm qua, tôi đã bên anh như vậy. Anh nên tốt với tôi hơn một chút.

 

Ví dụ như… lặng lẽ nuôi tôi trong căn hộ nhỏ nào đó.

 

Nghĩ đến đây, anh quay xe, trở về căn nhà hai người từng sống chung gần ba năm.

 

Anh định báo với tôi một “tin vui”: Chúng ta sẽ không chia tay. Kết quả… bị từ chối.

 

Còn tôi không những không vui, còn yêu cầu phí chia tay.

 

Lúc anh đang ngẩn người, Hứa Chiêu Chiêu khẽ nắm lấy tay anh đặt trên đầu gối, mỉm cười hỏi:

 

“Phó Trạm, mọi người nói nhà ở khu Thịnh Thế đáng sống lắm, có phải vì vậy mà anh thường ở đó?”

 

Anh nhớ lại quanh khu nhà đó chỉ toàn trung tâm thương mại nhạt nhẽo, cây xanh thì ít, dịch vụ tạm ổn – chẳng có gì đặc biệt.

 

Anh ở Thịnh Thế… chỉ vì tôi thích.

 

Anh gật đầu cho có.

 

Hứa Chiêu Chiêu cười đầy ẩn ý:

 

“Vậy em cũng muốn chuyển đến đó, anh có gợi ý căn nào không?”

 

Đám bạn bắt đầu ồn ào:

 

“Gợi ý gì, chuyển vô ở chung luôn đi cho lẹ!”

 

Hứa Chiêu Chiêu đỏ mặt liếc nhìn Phó Trạm, không phủ nhận.

 

Cho Hứa Chiêu Chiêu dọn vào căn nhà từng sống với Chu Tư Linh?

 

Phó Trạm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn cười dịu dàng, gật đầu: “Ừ.”

 

Anh quyết định ngày mai sẽ bảo thư ký mua thêm một căn ở khu đó.

 

Tiệc tan, Phó Trạm đưa Hứa Chiêu Chiêu về căn hộ ở trung tâm thành phố.

 

Họ dây dưa trên giường một lúc lâu. Thân thể được thỏa mãn. Nhưng lòng anh lại trống rỗng.

 

Anh nhớ tôi. Không biết tôi có hối hận vì chia tay anh không. Ba giờ sáng. Nỗi nhớ lên đến đỉnh điểm.

 

Phó Trạm không quan tâm Hứa Chiêu Chiêu đang ngủ ngon trong lòng, lập tức lật chăn xuống giường.

 

Bỏ lại tiếng gọi phía sau, anh lái xe rời đi.

 

Đường phố thưa thớt xe cộ, không khí yên tĩnh.

 

Anh chạy xe trên con đường quen thuộc, vừa nghĩ xem lát nữa gặp lại nên nói gì.

 

Nói vài lời dịu dàng? Mua ít quà để dỗ?

 

Chưa kịp nghĩ xong, anh đã đứng trước cửa nhà. Do dự mãi mới mở khóa bước vào.

 

Không khí trống rỗng bên trong khiến lòng anh trầm xuống.

 

Vừa bước vào vài bước, anh đạp trúng thứ gì đó. Cúi đầu nhìn – là tượng đất sét bị vỡ hôm đó.

 

Phó Trạm lập tức luống cuống. Anh chạy vào nhà, lớn tiếng gọi: “Chu Tư Linh!”

 

Không có ai. Không một tiếng đáp. Căn nhà ấy dường như vẫn giữ nguyên cảnh tượng sau trận cãi nhau cuối cùng.

 

Một thứ gì đó nặng trĩu trong ngực. Lúc này, Phó Trạm mới nhận ra…

 

Tôi thật sự… đã rời đi.

 

10.

 

Ngày thứ ba ở Thượng Hải. Đoạn video tôi cầu hôn bị từ chối bất ngờ bị quay lén và đăng lên TikTok.

 

Không hiểu vì sao… nó nổi như cồn. Hơn một triệu lượt thích, và phần bình luận thì…

 

Cứ như có người thuê nguyên đội ngũ "quản lý dư luận", đồng loạt vào chửi tôi.
Người ta còn đặt cho tôi biệt danh: “Chị Gạ Gẫm”.

 

Tôi không thấy buồn, ngược lại còn… hơi hưng phấn.

 

Đang định gọi cho đàn chị để bàn bạc, thì chị ấy đã gọi trước:

 

“Tư Linh à, lộc trời ban đến rồi!
Game mới bên mình sắp lên sóng, em vừa khéo tự mang nhiệt độ về — chị đã cho người tung tin ‘game do Chị Gạ Gẫm làm sắp ra mắt’.
Đảm bảo đến lúc đó đám đông đang mắng em ngực to não tàn hoặc thương em bị đá sẽ tò mò mò vào xem.
Chà, lại tiết kiệm được một đống tiền marketing rồi, ha ha ha.”

 

Tôi cố nhịn không để khóe miệng cong lên, nhẹ giọng nhắc chị:

 

“Chị à, em vừa bị từ chối cầu hôn đấy, em còn đang tổn thương… Chị có thể có chút đồng cảm được không?”

 

Chị "hừ" một tiếng đầy xem thường, mãi sau mới miễn cưỡng lên tiếng:

 

“Thế ba phần trăm chi phí marketing tiết kiệm được, chị chuyển vào tài khoản cho em?”

 

Tôi đổi giọng ngay lập tức, vui vẻ nói:

 

“Yêu chị quá đi! Cảm ơn học tỷ!”

 

Tranh thủ đùa vài câu, cuối cùng đàn chị cũng nhắc đến cái tên mà tôi chẳng còn muốn nghe:

 

“Thế... em thực sự hết tình cảm với Phó Trạm rồi à?”

 

Đẹp trai, body chuẩn, kỹ năng trên giường không chê được. Phụ nữ nào chẳng xiêu lòng?

 

Tôi thở dài, giọng hơi lạnh:

 

“Nhưng anh ta… dơ rồi. Không còn xứng với em nữa.”

 

Đàn chị cười phá lên sảng khoái: “Em nghĩ được như thế là tốt rồi.”

 

“À mà này, để video đó tự ‘cháy’ thêm mấy ngày nữa. Sau đó công ty sẽ ra mặt đính chính lại một chút, tiện thể đẩy mạnh PR cho game luôn.”

 

Tôi vừa cúp máy thì WeChat báo tin nhắn từ Tạ Yến Trì.

 

【Video đó là do mấy tên ăn chơi trong buổi tiệc đăng lên. Muốn chị dọn dẹp không?】

 

Tôi thản nhiên từ chối:

 

【Không cần. Cứ để đó thêm hai hôm nữa. Em còn phải đẩy game mới.】

Loading...