Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cảm Ơn Vì Anh Đã Không Lấy Em - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

11.
Hai ngày sau, đàn chị cho người tung thông tin về chức vụ của tôi trong công ty, đồng thời hé lộ việc công ty sắp ra mắt tựa game mới.

 

Cư dân mạng thích hóng drama lập tức tràn vào fanpage công ty.

 

【Công ty này có “Chị Gạ Gẫm” nổi tiếng TikTok à…】
【Cầu hôn giữa chốn đông người chẳng phải là ép cưới sao?】
【Người ta không muốn mà vẫn cứ bày đặt tỏ tình, cầu hôn. Dù là nam hay nữ thì cũng thật đáng sợ đấy!】
【Cái chị gạ người ta mà bị từ chối đó làm ảnh hưởng xấu thế mà không định sa thải à?】
【Đừng ra game nữa, sa thải chị ta đi!】

 

 

Nhưng "tai tiếng cũng là tiếng". Công ty chúng tôi… bạo hồng luôn.

 

Khi thấy nhiệt độ đủ rồi, đàn chị liền tung “đòn chí mạng”.

 

Đêm hôm đó, chị cho người công khai đoạn chat nhóm của đám bạn thân Phó Trạm.

 

Mọi người lập tức biết được:
Phó Trạm… biết rõ kế hoạch cầu hôn của tôi từ đầu tới cuối.
Anh không những không ngăn cản, còn rủ rê bạn bè tới… xem kịch.
Càng đông, càng nhục mặt tôi — càng vui.

 

Cục diện lập tức xoay chiều.

 

Dân mạng bắt đầu “đào” ra sự chênh lệch giữa tôi và Phó Trạm — thân phận, địa vị, tài sản…

 

Mà dân mạng thì luôn có xu hướng đồng cảm với bên yếu.

 

Lượng người mắng tôi giảm hẳn.

 

Cùng lúc đó, công ty tôi cũng "vô tình" chia sẻ lại đoạn video "tái ngộ sau bao năm" giữa Phó Trạm và Hứa Chiêu Chiêu — đoạn video lãng mạn kia, diễn ra… cùng ngày, cùng bối cảnh với màn cầu hôn của tôi.

 

Bị xem như quân cờ, đám đông nổi giận quay sang ném đá Phó Trạm và Hứa Chiêu Chiêu.

 

Comment “tra nam”, “tiểu tam”, “đê tiện”, “rác rưởi” chiếm hết khu bình luận của họ.

 

Phó Trạm và Hứa Chiêu Chiêu bị chửi đến mức phải khóa tài khoản, biến mất khỏi mạng xã hội.

 

Còn tôi – người bị hại, được thương cảm, ủng hộ.

 

Game do tôi phụ trách… bất ngờ vượt lượt tải nhờ sự tò mò của đám đông.

 

Cả vở kịch này, tôi là người chiến thắng đẹp đẽ từ đầu đến cuối.

 

Về phần Hứa Chiêu Chiêu, bị gia đình ép xuất ngoại để tránh búa rìu dư luận.

 

Còn Phó Trạm thì bị chính anh trai hất khỏi vị trí người thừa kế.

 

Ha, tôi có quan tâm sao?

 

12.
Ba tháng đầu ở Thượng Hải, công việc ngập đầu ngập cổ.

 

Phải đến lúc rảnh rỗi đôi chút, tôi mới ra quán bar nhẹ nhàng giải tỏa tâm trạng.

 

“Bài Sợi Tơ này hay thật, tôi mê giọng của Lâm Ức Liên cực kỳ.”

 

Một cậu trai trẻ chủ động bắt chuyện. Gương mặt trắng trẻo, nụ cười sáng như nắng. Không phải gu tôi.

 

Đối với kiểu tán tỉnh này, tôi chỉ khẽ mỉm cười, ra dấu tay linh tinh.

 

Cậu ta ngây ra tại chỗ: “Cô… cô bị câm à?”

 

Tôi mỉm cười gật đầu, cậu ta áy náy nói lời xin lỗi rồi rời đi.

 

Tôi thảnh thơi nhâm nhi ly rượu, thưởng thức thêm vài khúc nữa. Chẳng bao lâu, một người khác lại ngồi xuống trước mặt tôi.

 

Ly rượu tôi thích được đặt ngay trước mắt. Tôi đang định giở chiêu "câm điếc", ra tay từ chối…

 

Thì từ khu ghế sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ, vô cùng quen thuộc.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn — là Tạ Yến Trì.

 

Anh mặc sơ mi trắng, lười biếng dựa vào quầy bar, cổ áo bung hai, ba nút.
Một dáng vẻ trông chẳng khác gì trai hư chính hiệu giữa chốn ăn chơi.

 

“Diễn mệt rồi thì uống một ly đi.”

 

Tôi im lặng.

 

Cầm ly rượu lên, tôi chủ động ra đòn trước:

 

“Cho dù tôi có chia tay Phó Trạm, thì tôi cũng không định đến với anh đâu.”

 

Tạ Yến Trì bĩu môi “chậc” một tiếng, không khách khí:

 

“Nói kiểu gì vậy, nghe phát chán.”

 

Làm như mình là cao nhân sạch sẽ lắm không bằng.

 

Tôi nhớ rõ rành rành — ngày đầu tiên gặp tôi, tên khốn này đã hỏi thẳng:

 

“Cô muốn… theo tôi không?”

 

Giờ còn bày đặt thấy lời lẽ khó nghe?

 

Thật buồn cười.

 

13.
Tạ Yến Trì là đàn anh cùng trường đại học với tôi, trên tôi một khóa — và bản tính… đúng chuẩn “chó”.

 

Lần đầu tiên gặp anh ta là ở hồ bơi trong trường.

 

Hồi đó tôi vẫn là con vịt cạn chính hiệu, tranh thủ kỳ thi cuối kỳ ít người đến để tập bơi.

 

Tạ Yến Trì cũng ở đó.

 

Tôi chẳng may suýt chết đuối, chính anh ta là người kéo tôi lên bờ.

 

Lúc tỉnh lại, tôi còn chưa kịp cảm ơn thì anh ta đã nhìn tôi từ đầu đến chân, chậm rãi mở miệng:

 

“Cô có muốn theo tôi không?”

 

Tôi còn đang sững người, anh ta đã rất “nhiệt tình” giải thích thêm:

 

“Tôi sẽ trả tiền, làm bạn gái tôi đi.”

 

Khi đó, tôi vẫn chưa cùng đàn chị mở studio, vẫn là một người chưa mê tiền.

 

Tôi lập tức mắng thẳng:
“Anh mơ à?!”

 

Sau đó, cứ mỗi lần gặp là mỗi lần mắng, cho đến khi anh ta xuất ngoại.

 

Vì khác tầng lớp, chúng tôi không còn liên lạc.

 

Vài năm sau, khi tôi bắt đầu hẹn hò với Phó Trạm, anh dẫn tôi theo đến buổi tụ họp bạn bè.

 

Và tôi lại gặp Tạ Yến Trì.

 

Vẫn bản tính cũ, lần này còn "đào góc tường" sau lưng bạn mình:

 

“Hắn có bạch nguyệt quang đấy. Đừng yêu hắn, theo tôi đi.”

 

Trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp, ánh đèn rọi xuống khuôn mặt anh ta nhíu mày mà vẫn điển trai đến khó chịu.

 

Thời gian thật biết cách mài dũa con người.
Đến chó… cũng học được cách nói tiếng người.

 

Nhưng tôi không thích chó.

 

Tôi lại từ chối: “Không được, tôi yêu anh ấy.”

 

Sau đó anh ta không nhắc nữa. Tôi cũng xem anh như người dưng.

 

Khi Phó Trạm nhắn trong group rằng tôi mà dám cầu hôn là anh ta sẽ chia tay ngay...

 

Tạ Yến Trì đã trêu chọc trong nhóm: “Nếu chia tay thật thì báo tôi trước một tiếng nhé.”

 

Sợ tôi vẫn chưa dứt khoát được với Phó Trạm, anh ta còn làm hẳn một cái PPT — tổng hợp bằng chứng Phó Trạm qua lại với Hứa Chiêu Chiêu sau khi cô ta trở về nước — gửi thẳng cho tôi.

 

Giờ tôi đã dọn đến Thượng Hải rồi mà ta vẫn bám theo.

 

Một tuần được nghỉ có hai ngày, mà ngày nào cũng lượn lờ quanh tôi.

 

Tôi nhướng mày, nghiêng đầu hỏi: “Thích tôi à?”

 

Tạ Yến Trì gật đầu.

 

“Thích gì cơ?”

 

Ánh mắt anh ta từ mặt tôi, lướt xuống ngực, rồi xuống chân.

 

Tôi sững người: “Anh... nông cạn đến thế à?”

 

Anh ta im lặng vài giây, rồi như nhớ ra gì đó, bỗng bật cười:

 

“Còn nữa. Hồi đó nhìn cô vùng vẫy dưới nước, bơi chó loạn xạ mà tôi thấy... quyến rũ thật đấy.”

 

Tôi đang chuẩn bị chửi thì anh ta lại nói tiếp:

 

“Với lại... cô rất đẹp. Và cực kỳ cuốn hút với tôi, theo kiểu bản năng.
Ngay lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã biết — tôi muốn chết trên người cô.”

 

Tôi nổi hết da gà, lẩm bẩm chốt lại:

 

“Đồ cầm thú, ý anh là… chỉ muốn lên giường với tôi.” Tạ Yến Trì không nói gì.

 

Chỉ gật đầu.

 

Dưới ánh đèn vàng mờ mờ của quán bar, nhìn gương mặt anh ta, dáng người cao ráo, từng cử chỉ đều lười biếng nhưng lại có phong thái riêng…

 

Lần này, tôi không chửi.

 

Tôi khẽ gật đầu, hỏi ngược: “Thế anh có muốn theo tôi không?”

 

Tạ Yến Trì hơi sững người. Rồi mặt bắt đầu đỏ bừng lên. Anh gật đầu.

 

Sau đó còn làm bộ "e thẹn" hỏi lại:

 

“Bắt đầu… từ tối nay à?”

 

...

 

Và tôi dẫn anh ta về căn hộ mình ở tại Thượng Hải. Đêm đó, tôi hoàn toàn nắm thế chủ động, sai bảo anh ta không khác gì một “trợ lý đặc biệt trên giường”. Anh ta vui vẻ phối hợp, chẳng sót điều gì.

 

Tôi lau mồ hôi trán cho anh ta, tận hưởng sự phục vụ tận tâm của người đàn ông này.

 

Lúc cả hai kiệt sức, anh ta ôm lấy tôi, giọng khàn khàn, đầy thoả mãn:

 

“Tôi chắc chắn… tôi không rời xa được cô nữa rồi.”

 

14.

 

Tôi không yêu Tạ Yến Trì nhiều.

 

Nhưng phải công nhận — anh ta rất ra gì, và kỹ năng thì hơn đứt Phó Trạm.

 

Thỉnh thoảng vẫn có chút... bản tính không phải người.

 

Nhưng tôi rộng lượng, không chấp nhặt với đàn ông. Một người phụ nữ khí chất, luôn biết bỏ qua vài chuyện không đáng.

 

Ví dụ như...

 

Hứa Chiêu Chiêu thêm tôi vào WeChat, rồi đăng bài công khai chuyện tình cảm với Phó Trạm lên story.

 

Tạ Yến Trì không chịu thua, lôi tôi đi chụp một bức ảnh… nắm tay.

 

Sau đó lén lút đăng lên story của chính mình:

 

【Đợi nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có được.】

 

Anh ta còn không quên tag thẳng Phó Trạm vào bình luận. Khi tôi nhìn thấy bài đăng ấy, chỉ cười nhạt. Tôi chẳng them giận.
Vì tôi thích cái kiểu lén lút giở trò chỉ vì tôi của anh ta.

 

Sau đó tôi bắt đầu tự hỏi: Có phải mình đã yêu Tạ Yến Trì rồi không?

 

Lúc ấy, tivi đang chiếu phim Chân Hoàn Truyện.

 

Và tôi bỗng nhiên ngộ ra. Không phải tôi yêu anh ta. Tôi chỉ muốn làm... hoàng đế.

 

Tôi thích cảm giác có người bất chấp thủ đoạn để làm tôi vui. Nhất là khi người đó là Tạ Yến Trì.

 

15.
Sau một năm ở Thượng Hải, chi nhánh cuối cùng cũng tìm được người phù hợp để tiếp quản. Tôi được trở về.

 

Hôm tôi về, Tạ Yến Trì đang đi công tác, trên đường quay lại.

 

Tôi kéo vali một mình, bắt taxi đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

 

Hôm nay là sinh nhật mẹ anh. Tôi đã gặp ba mẹ Tạ Yến Trì, nên dĩ nhiên cần chuẩn bị một món quà.

 

Khi vừa chọn xong và bước ra khỏi cửa hàng, tôi vô tình… đụng mặt Phó Trạm.

 

Ánh mắt anh ta sững lại, nhìn tôi đầy nóng rực. Anh ta đảo mắt nhìn quanh.

 

Thấy tôi đi một mình, anh ta như thở phào nhẹ nhõm:

 

“Tạ Yến Trì nhà cao cửa rộng như vậy, chắc em theo không nổi rồi? Mới đó đã bị đá rồi à?”

 

Tôi lườm anh ta một cái, thấy chuyện không liên quan gì đến anh mà vẫn thích xen vào: “Bọn em chia tay rồi, chuyện gì cũng chẳng liên quan đến anh.”

 

Tôi xách quà bước đi nhanh, nhưng cổ tay bị anh ta giữ lại.

 

Phó Trạm nhìn tôi, ánh mắt sâu đen, ra vẻ vì tôi mà lo lắng:

 

“Anh chỉ không muốn em bị tổn thương vì người khác.”

 

Tôi thấy buồn cười. Người làm tôi tổn thương nhất là anh ta, vậy mà giờ còn đóng vai người tốt lo cho tôi.

 

Tôi lạnh lùng hỏi: “Thế rồi sao?”

 

Phó Trạm khẽ cười, bắt đầu giở bài cũ:

 

“Tư Linh, mình quay lại đi. Tạ Yến Trì ấy… vốn dĩ cũng chẳng định cưới em đâu. Hôm nay là sinh nhật mẹ anh ta, nếu anh ta nghiêm túc, anh ta đã đưa em về nhà rồi. Nhưng rõ ràng…”

 

Lời còn chưa dứt, một giọng nam trầm ổn vang lên từ phía sau:

 

“Phó Trạm, cậu còn liêm sỉ không đấy, cướp bạn gái ngay trước mặt bạn bè à?”

 

Tôi ngẩng đầu — là Tạ Yến Trì.

 

Anh ta bước thẳng lại, vượt qua Phó Trạm, đến cạnh tôi.

 

Một tay cầm lấy hộp quà, tay còn lại ôm eo tôi:

 

“Về thôi vợ, trong tiệc có nhiều món em thích lắm, chắc em đói rồi đúng không?”

 

Tôi gật đầu, để mặc anh dẫn đi. Khi đi ngang qua Phó Trạm, ánh mắt Tạ Yến Trì đầy mỉa mai.

 

Anh ta khẽ nhép môi, không phát ra tiếng nhưng rõ ràng đọc hai chữ: “vô dụng”.

 

Bỏ Phó Trạm lại phía sau, Tạ Yến Trì hôn nhẹ lên má tôi.

 

Còn cố tình nói to cho ai kia nghe thấy: “Vợ à, anh không giống cái loại chẳng biết yêu là gì, đến việc cưới ai còn không làm chủ được.”

 

Tôi không ưa thấy anh ta quá đắc ý. Vì thế, tôi lạnh lùng hỏi lại câu năm xưa:

 

“Anh còn muốn ‘theo tôi’ nữa không?”

 

Mặt Tạ Yến Trì lập tức cứng lại. He he, trí nhớ tôi tốt lắm đấy.

 

16.
Năm thứ hai bên nhau, tôi tròn ba mươi.

 

Sáng sớm, mẹ tôi gọi điện tới:

 

“Chu Tư Linh, con với Tạ Yến Trì định bao giờ cưới nhau?”

 

Tôi đáp lại như hai năm trước: “Tạ Yến Trì chưa có ý định cầu hôn con.”

 

Mẹ nghẹn một chút, rồi dò hỏi: “Không được thì… đổi người yêu khác nhé?”

 

Tôi thở dài:

 

“Mẹ à, con không thể không kết hôn luôn được sao?”

 

 

Hai mẹ con giằng co nửa tiếng, cuối cùng tôi đành cúp máy.

 

Tạ Yến Trì ôm tôi, ánh mắt đầy tội nghiệp:

 

“Bà xã mắng oan anh rồi… Anh cầu hôn rồi mà…”

 

Tôi gật đầu, vỗ đầu anh qua loa cho có lệ. Nhưng Tạ Yến Trì không buông tha.

 

Anh hôn lên đầu ngón tay tôi, lần theo cánh tay, rồi dụi đầu vào hõm cổ tôi.

 

Rồi nhìn tôi, nhẹ nhàng cắn một cái, vừa cười vừa dụ dỗ:

 

“Lấy anh nhé?”

 

“Chu Tư Linh?”

 

“Sao không trả lời gì vậy?”

 

...

 

Một lúc sau, tôi nhắm mắt, ngả đầu vào ngực anh.

 

Khẽ gật đầu, nói:

 

“Ừ.”

 

Tôi không bài xích hôn nhân.

 

Nhất là khi cưới được một người như Tạ Yến Trì — đẹp trai, thông minh, có tiền.

 

Một cuộc hôn nhân tốt sẽ là bước đệm cho phụ nữ.

 

Cưới Tạ Yến Trì…

 

Cho dù không thể đi đến cuối cùng, tôi vẫn chắc chắn mình được nhiều hơn là mất.

 

Trên đời này vốn dĩ không có lựa chọn nào gọi là đúng hoàn toàn.

 

Điều tôi cần làm là nỗ lực sống sao cho lựa chọn năm đó trở thành đúng đắn.

Loading...