Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị 1
Chương 7
19
Không không không!
Nói trắng ra, quy tắc của trò chơi kinh dị, ủng hộ việc tự giết lẫn nhau.
Chỉ là, lần này, chị Hồng cùng anh Tuấn nhìn lầm rồi.
Tôi cởi áo khoác, lộ ra bộ váy dài màu đỏ, rồi rút con dao phay chặt đầu Boss lớn, nùi ruột, và cả cánh tay khô từ dưới váy ra.
“Nói thử xem, mấy người định giết tôi kiểu gì?”
Tôi tùy tiện giơ dao phay quơ quơ vài cái, đạo cụ phòng hộ cấp S lập tức bị hủy.
Mặt chị Hồng cùng anh Tuấn cũng bắt đầu nứt ra.
Mãi đến khi, bọn họ tê liệt ngã xuống đất.
“Ninh Niệm, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi chỉ muốn sống mà thôi, xin cô đừng giết tôi, làm ơn tha chúng tôi một mạng!”
Tôi không chút lưu tình, cũng không để ý đến những lời cầu xin của họ, chỉ lạnh lùng hỏi:
“Những người chơi dưới lầu, cũng từng cầu xin hai người như vậy sao? Hai người cũng buông tha cho họ sao?”
Cuối cùng, con dao phay rỉ sét như có ý thức, chém tới.
Dao cùn cắt thịt, từng nhát từng nhát đều có thể chém chết bọn họ.
Nhưng dao còn chưa chạm tới thì đạo cụ cấp 5S đó đã bay trở về, giá trị kinh dị của chị Hồng và anh Tuấn đã đạt tới cấp 100, nổ tung mà chết, hồn phi phách tán, thậm chí không để lại chút máu tươi.
Cuối cùng, tôi đem con dao sát khí đằng đằng kia kéo xuống, rồi trấn an người nào đó:
“Được rồi, đừng giận, tôi không có bị thương.”
20
Tôi đem đống thẻ mà chị Hồng cùng anh Tuấn, hai người dựa vào giết đồng bạn thu thập được tặng cho cô bé khóa dưới cùng huấn luyện viên thể hình.
Hảo tâm nhắc nhở bây giờ nếu rảnh thì có thể đến thăm hỏi những con quỷ từ tầng 20 đến 30.
“Nếu có con quỷ nào nhắm vào hai người thì cứ bảo mình là bạn của Niệm Niệm tầng 30, cô ấy dặn hai người đến lấy thẻ.”
Tôi tin là mình đã tốn công trò chuyện với đám quỷ lâu như vậy, chắc cũng nể mặt nhỉ?
Cô bé khóa dưới cùng huấn luyện viên thể hình cảm kích không thôi, liên tục cúi đầu với tôi.
Tôi vội vàng tránh, ba người trông như đang nhảy điệu Tăng-gô.
Tôi một mình đi xuống, thu thập những thẻ mình cần.
Càng xuống thấp, càng dễ dàng.
Tôi cứ thẳng tiến, chỉ mất vài phút đã tập hợp đủ toàn bộ tấm thẻ.
Thế nhưng, bên tai của tôi lại không vang lên tiếng thông báo của trò chơi.
Tôi biết, tôi còn thiếu một tấm thẻ mấu chốt nhất.
Tấm thẻ ở tầng 30, câu chuyện về tầng 30.
Nhưng tôi không ngốc.
Qua những ngày ở chung, tôi đã sớm biết câu chuyện về bọn họ.
Bọn họ quả thật là bốn người hoàn toàn xa lạ.
Tư Tư là cô bé tan học vào một ngày mưa, có lòng tốt che dù cho một người đàn ông, cuối cùng bị xâm hại đến chết.
Ông Ruột là người ngồi xe buýt bị bêu rếu là “Lão già háo sắc”, cuối cùng vì lo cho sự an toàn của cô gái mà bất kể hiềm khích trước đây, giúp cô ấy bắt tên biến thái thật sự, để rồi bị đâm thủng bụng, ruột chảy đầy đất.
Bà Đen là bà cụ sống trong cao ốc bị cháy, người con dù biết cách dùng bình chữa cháy nhưng vì vòi phun hết nước, nên anh đành nhìn mẹ mình bị thiêu chết.
Boss lớn bị chặt đầu là con ruột của một thành viên nòng cốt trong một tổ chức Tà giáo, anh ta có thành tích ưu tú, tốt nghiệp trường đại học cao cấp, cố gắng lắm mới thoát khỏi gia đình. Nhưng ba mẹ của anh ta đã bị tẩy não, nghe nói ăn tủy não của con ruột thì có thể trường sinh bất lão. Vì vậy thừa dịp con trai không đề phòng, hai vợ chồng đã dùng dao cùn chặt đầu con trai, đập xương lấy tủy.
Mà tôi có thể gặp họ ở nơi này, cuối cùng tạo thành một gia đình kỳ dị, có lẽ cũng không ngoài ý muốn.
Kỳ thật, một ngày trước khi tôi gặp tai nạn xe cộ, tôi vừa nhận tiền lương, rồi đi ngang một nghĩa địa công cộng.
Không biết sao, tôi lại nảy ra ý tưởng, đến tiệm hoa ven đường mua bốn bó hoa, đặt lên bốn phần mộ ngẫu nhiên nằm cạnh nhau, tặng cho người đã khuất.
Tôi nhớ, tên được khắc trên bốn bia mộ kia, lần lượt là:
Tần Tư Tư.
Lưu Ái Quốc.
Lý Thúy Lan.
Vô danh.
Hóa ra tên của anh ta đúng là Vô Danh.
21
Trở lại tầng 30, tôi đã bình tĩnh lại, nở nụ cười không tim không phổi.
Vừa vặn tay nắm, cửa đã mở ra.
Vậy đấy, từ khi tôi bắt đầu ra ngoài, cánh cửa này chưa từng khóa.
Bọn họ luôn chờ tôi về.
Trong phòng khách, già trẻ lớn bé ngồi trên ghế, trước mặt là mâm thức ăn họ dành cho tôi, còn có cả loại trà mà tôi thích.
Họ nắm tay tôi, vây quanh tôi như chúng tinh phủng nguyệt.
Sau đó cười tủm tỉm nói: “Mới nãy có hai người bạn đến, bọn tôi đã đưa thẻ cho họ rồi.”
“Tiếp theo, ngày thứ bảy thuộc về chúng tôi.”.
“Để chúng ta là người một nhà thật sự!”
22
Một ngày thật hạnh phúc, nhưng cũng thật ngắn ngủi.
Sau bữa cơm tối, màn đêm buông xuống.
Bà Đen phất tay, những tia lửa xẹt qua bầu trời đêm, như pháo hoa.
Tôi vội khen: “Mẹ giỏi thật đó…”
Một đôi tay nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, một đôi môi mềm mại chạm lên trán tôi.
Mặt anh ta đỏ như muốn nhỏ máu, còn nhìn chằm chằm môi tôi, trù trừ hỏi:
“Tôi có thể chứ?”
Đương nhiên có thể, mấy chuyện này còn phải hỏi à.
Đừng nói là muốn một cô gái như tôi chủ động nhé, xấu hổ chết đi được.
Tôi nhanh chóng nhón chân lên, một tay quàng qua vai anh ta, cắn mạnh lên môi.
Sau đó, nụ hôn này càng lúc càng sâu.
Trong lúc hơi thở đang giao hòa, Boss lớn đẩy tôi ra, rồi nhanh chóng bứt đầu nhét vào tay tôi.
Ánh mắt chân thành như một con chó lớn:
“Làm vậy, làm vậy thì em không phải nhón chân nữa, mệt lắm.”
Tôi nâng đầu anh ta lên, dịu dàng hôn, răng môi giao hòa:
“Ôi…, chồng thật thông minh.”
Bão bình luận:
[… ]
[Không phải chứ, anh trai, tôi đang vui vẻ ăn đường! Anh định hù chết tôi à? ]
[Cặp đôi thối tha này cái gì cũng tốt, chỉ là quá biến thái thôi]
n ái qua đi, Boss lớn bị chặt đầu nhét một tấm thẻ vào tay tôi.
30 tấm thẻ, đã tập hợp đủ.
Tôi nhìn hoa văn trên tấm thẻ, ghép chúng lại với nhau.
Một hoa văn hình cánh cửa đen nhanh từ từ hiện ra.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc vui sướng vang lên bên tai tôi:
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm, thu hoạch được sự yêu thích của toàn bộ dân cư trong “Gia đình hạnh phúc”, thành công triệu hoán được cổng dị thế.]
[Cổng dị thế sẽ xuất hiện vào mười một giờ đêm nay, mời những người chơi may mắn sống sót dẫn theo người nhà, đúng giờ tiến đến lầu một, mở cổng dị thế rời đi. Quá hạn không đợi, nếu người chơi không đến sẽ lạc trong mê cung phó bản.]
Bão bình luận kích động Mưa đạn kích động đến rống to:
[Ngày mai là ngày lịch sử đấy! Có người qua ải “Gia đình hạnh phúc” rồi! ]
Thế nhưng, nghĩ việc phải đi, tôi thấy mình chẳng vui như đã nghĩ.