Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị 2
Chương 2
04
A? Sao tôi lại không chạm đất thế này?
Hóa ra, tôi được người ta đỡ à.
Ồ, không đúng, nói chính xác thì tôi được một con quỷ đỡ.
Bão bình luận lại phát ra những comment kinh hãi.
[Má ơi! Không ngoài dự đoán, Boss lớn bị chặt đầu cũng xuất hiện rồi kìa.]
Cái cơ bụng đầy cảm xúc này, lồng ngực rắn chắc này, cái cổ đầy sẹo, cùng gương mặt sắc sảo anh tuấn, và cả ánh mắt âm tàn kia nữa…
Tôi trực tiếp nhào đến ôm lấy cổ anh ta, kích động kêu: “Ôi, đây chẳng phải là ông chồng đã thất lạc nhiều năm của tôi đây sao?”
Một giây sau, bởi vì tôi dùng sức quá lớn nên đầu của anh ta rơi mất.
Đúng, không sai, chính là đầu đấy.
Tôi vội vàng trượt khỏi ngực anh, nịnh nọt nhặt đầu lên.
Dưới ánh mắt vừa muốn ăn thịt người lại tràn đầy nghi hoặc, tôi đưa tay kéo nhóc loli mặc váy máu cũng đang nghi hoặc, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu.
“Anh anh anh! Anh còn dám trừng em à! Anh xem anh đi, xem anh là cha người ta thế nào đi, còn để con mình mặc đồ ướt! Đúng là vô trách nhiệm!”
Sau khi mắng xong, tôi nổi giận đùng đùng đưa cặp mắt lờ mờ của mình nhìn quanh tầng tám. Định tìm phòng Tư Tư rồi dắt cô bé đi thay đồ mới.
Sau đó tôi ném bộ váy đầy máu vào lòng người đàn ông kia, ra lệnh cho anh ta đem giặt.
Thanh Mộc vừa mới tìm được đường sống từ trong chổ chết vội tằng hắng vài tiếng để nhắc nhở tôi.
Tôi cũng nháy mắt máy cái, ra hiệu bảo hắn đừng sợ, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.
Tư Tư im lặng không nói: “Mẹ, mẹ nháy mắt nhầm người rồi, người đứng bên này là con đấy.”
Ôi, xin lỗi nhé, không thấy đường.
Người trong phòng phát sóng cũng hùng hùng hổ hổ.
[Giỏi thật đấy, tôi hiểu rồi! Cô gái này định bắt chước cách làm của Ninh Thần năm ấy, sau đó thừa cơ tiêu diệt ma quỷ ở tầng tám, hoàn thành nhiệm vụ.]
[Boss lớn bị chặt đầu, em còn quỳ đó làm gì, coi như chị cầu xin em, giết cái con hàng giả này đi.]
Boss lớn bị chặt đầu trong miệng bọn họ dường như đã bị tôi chọc giận, ánh mắt lạnh lùng, khí đen tỏa ra, như lệ quỷ hiện hình.
Anh ta lại dám đưa tay đánh về phía tôi.
05
Nhưng rất nhanh, bàn tay ấy đột nhiên đổi hướng, nắm lấy cầm tôi, sau đó giật mạnh khẩu tranh như để trả đũa.
Lúc thấy gương mặt đầy sẹo của tôi, anh thoáng ngây người.
Ánh mắt lập tức thanh tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khóe mắt càng lúc càng đỏ, rồi đột nhiên anh ta ôm lấy tôi, kéo về phòng mình.
Bão bình luận cũng bắt đầu tranh cãi.
[Hóa ra là một cô gái bị hủy dung, hèn gì không dám lộ mặt.]
[Sao mấy người lại ác với mấy người chơi khác vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ có Ninh Thần mới được dùng cách này để qua ải hay sao?]
Bé loli mặc váy máu Tư Tư thấy vậy, nhiều cảm xúc thoáng hiện lên trên gương mặt nhỏ, sau đó cũng vội vàng lao đến.
Nhưng cô bé vừa chạy đến cửa thì người đàn ông kia đã đóng sầm nó lại.
Tư Tư không kịp thắng, bị cửa đập bẹp, giống như một bức tranh dính cứng lên cửa.
Tôi thấy quá đau lòng, bèn vừa vặn vẹo dưới thân người đàn ông kia như một con giòi, vừa kêu lớn: “Trời ạ, sao anh dám đối xử với con gái cưng của em như vậy chứ!”
Boss lớn bị chặt đầu chẳng thèm quan tâm, lại đè tôi xuống giường, đưa tay vuốt ve vết thương trên mặt tôi, hai mắt đỏ tươi.
“Niệm Niệm, đã lâu không gặp.
“Ai đã làm tổn thương em?”
Tôi hơi sững sờ, trong đầu hiện lên vài đoạn ngắn.
Tựa hồ, lúc chia xa, từng có người đã hứa với tôi: “Chỉ cần có thể gặp lại, anh nhất định sẽ nhớ ra em.”
Dù bị hệ thống của trò chơi xóa đi tất cả ký ức, dù lúc bị ép ngủ say.
Nhưng, anh vẫn làm được.
Nhưng tôi vẫn như con dê xồm sờ mó cơ bụng của anh, rồi nhe răng nở một nụ cười bất cần.
“A…, thân ái, anh có phải đã nhận nhầm người rồi không? Tôi không phải tên Ninh Niệm, tôi là số không.”
“Bất quá, nói đi nói lại, có thể nhặt được một ông chồng là Boss lớn trong phó bản, đúng là không uổng đời này.”
Ánh mắt của Boss lớn bị chặt đầu thoáng trở nên băng lãnh, anh ta nhổm người dậy.
Từng giọt máu đỏ thắm bắt đầu tràn ra từ vết thương trên cổ anh ta, cả căn phòng ngập đầy máu, nhanh chóng nhấn chìm tôi.
Bão bình luận bắt đầu xao động, các comment liên tục lướt qua.
[Cả màn hình toàn màu đỏ, không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì.]
[Hay là cảnh Boss lớn giết cái cô hàng giả này kinh khủng quá nên hệ thống không cho mình xem.]
Nhưng bọn họ không biết, dù biển máu bao trùm cả phòng, nhưng nơi tôi và người đàn ông này đứng lại là một khoảng không trống rỗng.
Tôi bình yên vô sự tựa lên giường, nhìn người đàn ông đầy tủi thân ngồi xổm bên chân tôi.
“Anh đã che chắn đám ruồi bọ kia hết rồi. Niệm Niệm, em mau nói cho anh biết, là ai đã tổn thương em?”
“Sao em lại làm bộ như không biết anh? Bộ anh biến dạng lắm à?”
Nói xong, anh ta lại run rẩy bứt đầu mình ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa cho tôi.
“Em nhìn kỹ xem, anh vẫn đẹp trai như trước mà.”
Sau khi biết nơi này là điểm mù của tầm mắt, tôi bèn thở dài.
Rồi giận dỗi ôm đầu của anh ta, đưa đến trước mặt mình, hôn một cái chụt, rồi cất tiếng cười lớn.
“Ninh Quân An, anh biến thái quá chừng.”
“Em thích lắm.”
06
Cười xong, tôi lại ôm đầu khóc rống.
Cứ như giải phóng hết những nỗi tủi thân cùng những lần cố gắng chống đỡ.
Cứ như một người sắp chết đi bộ qua sa mạc lại gặp một giọt nước.
Mà Ninh Quân An, chính là giọt nước cam lộ ấy.
Đúng vậy, tôi chính là Ninh Niệm.
Năm năm trước, tôi mất trong một vụ tai nạn xe cộ, bị kéo vào một phó bản kinh dị có tên ‘Gia đình hạnh phúc’.
Trong lần đó, tôi gặp bốn con quỷ.
Boss lớn bị chặt đầu Ninh Quân An, Tư Tư, còn có cha mẹ, đồng thời cũng thành người một nhà với họ.
Sau này, bọn họ vì để tôi qua ải, đã tự nguyện dâng hiến trái tim, mất đi toàn bộ ký ức, rời phó bản ‘Gia đình hạnh phúc’, nghe nói là đến làm việc ở các phó bản khác.
Sau khi tôi trở về đại sảnh của người chơi, liền bị người ta lôi kéo tham gia công hội đệ nhất.
Trong năm năm này, tôi điên cuồng ra vào phó bản, vì để gặp lại bốn người nhà ma quỷ kia.
Thế nhưng, mãi vẫn không gặp được.
Ban đầu, tôi rất phối hợp những người trong công hội đệ nhất, bọn họ cũng rất tốt với tôi, coi tôi như bạn.
Mãi đến một ngày, bốn đạo cụ bảo mệnh do những người nhà ma quỷ đã tặng tôi mất hiệu lực.
Lòng tham không đáy.
Người ở công hội đệ nhất căn bản không tin đạo cụ của tôi đã hết hiệu lực, ai nấy đều cho rằng tôi lòng dạ hẹp hòi ra vẻ thanh cao, không muốn dùng đạo cụ giúp họ qua ải, để bọn họ ngồi mát ăn bát vàng.
Mặc kệ tôi liên tục cam đoan, rằng dù không có đạo cụ, chỉ dựa vào năng lực, tôi cũng có thể dẫn bọn họ thuận lợi qua ải, bình an trở về.
Nhưng công hội đệ nhất vẫn ép tôi giao đạo cụ cho họ.
Thế nên, do bất đồng quan điểm, tôi đành rời khỏi công hội.
Ai ngờ mới đến ngày thứ hai, tôi đã nhận được lệnh truy sát của bốn bang hội lớn, treo thưởng cho người giết được tôi.
Trong trận truy sát cuối cùng kia, tôi khó khăn lắm mới giữ được mạng, nào ngờ lại ngoài ý muốn bị hủy dung.
Mà lúc này, trừ vài tên quản lý cấp cao trong bốn công hội lớn ra, thì chẳng ai nhận ra tôi cả.
Để tránh bị đám người kia tìm tới, lần này, lúc vào phó bản, tôi đã bỏ ra một đống điểm tích lũy để ẩn danh.
May thay, cuối cùng ở tháp quỷ chín tầng, tôi đã tìm được người nhà.