Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị 2

Chương 5



14

Tôi lại đi xuống, đến tầng thứ năm.

Quỷ ở tầng này là một cô sinh viên đại học có mái tóc được nhuộm hồng, bởi vì cô ấy còn mặc lễ phục tốt nghiệp.

Cô ấy không khóa cổng, nên tôi đi thẳng vào trong.

Cô ấy ngồi ngay ngắn trong tòa tháp cổ, hệt như lúc trẻ từng ngồi ngay ngắn nghe giáo viên giảng bài.

Lúc thấy tôi, ánh mắt cô ấy rơi trên bộ váy đỏ và đám đạo cụ, mỉm cười hỏi: “Cô đến giết tôi đấy à? Ra tay đi.”

Tôi nhíu mày, cất đạo cụ, mặc áo khoác, che đi váy đỏ.

Rồi ngồi cạnh cô gái trẻ.

Bắt đầu trò chuyện như hai người bạn cũ: “Có thể tâm sự một chút về quá khứ của cô không?”

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu sau chợt bật cười thoải mái, rồi nói bằng chất giọng êm tai.

Hóa ra, cô ấy vì muốn chúc mừng mình đã tốt nghiệp, nên đã cầm bằng tốt nghiệp đến chụp cùng ông ngoại đang nằm trên giường bệnh, sau đó nhất thời vui vẻ mới đem ảnh đăng lên mạng, Nào ngờ bị người khác chế thành ảnh sex, đặt điều nói cô ấy dạng chân để được tốt nghiệp, còn nói cô ấy là hồ ly tinh chuyển thế.

Nếu những người đó chỉ bịa đặt về cô thì thôi, nhưng họ còn gửi thẳng vòng hoa đến bệnh viện cho ông ngoại, nguyền rủa ông sớm chết sớm siêu sinh.

Cuối cùng, cô gái trẻ chịu không nỗi, bị trầm cảm rồi uống thuốc ngủ tự sát.

Sau khi cô ấy chế, lại bị một sức mạnh thần bí kéo đến nơi này.

Buộc cô ấy làm NPC quỷ, giết hại người chơi.

Cô gái trẻ ôm gối, nước mắt rơi như mưa: “Tôi không muốn giết người, tôi không phải là một con quỷ đạt chuẩn.”

“Vậy nên, cô giết tôi đi, tôi biết nhiệm vụ của mọi người là diệt quỷ.”

“Tôi rất vui vì cô đã giúp các bạn hàng xóm ở lầu trên, cũng rất vinh hạnh được chết trong tay cô.”

Tôi bỗng nhiên bước qua, ôm cô ấy thật chặt.

“Đây không phải là lỗi của cô, đừng để chuyện trước kia trong lòng.”

“Sau này nhất định sẽ có cách, cô phải sống thật tốt ở nơi này.”

“Nếu có cơ hội, tôi sẽ giúp cô rời khỏi thế giới này.”

Một cô gái xinh đẹp thiện lương như vậy, dù có đầu thai chuyển thế thêm lần nữa, thì nhất định cũng có một tương lai tươi sáng.

15

Ngay sau đó, tôi đi tới tầng thứ tư.
Cửa mở rộng.

Lạ nhất là, nơi này không âm u ẩm ướt như những tầng khác trong quỷ tháp.

Mà trái lại, nó sáng sủa sạch sẽ, tiếng đọc sách ngân vang.

Thậm chí có người còn đang làm… thí nghiệm.

“Bạn học ơi, cậu đến học à?” Có một thanh niên hiền hậu bước đến.

Cậu ta không hề sợ đạo cụ của tôi.

Nhưng lúc thấy ánh mắt của cậu ta, tôi đã rõ, đó là ánh mắt của một học giả chân chính.

Học giả tự trọng hiên ngang như tùng như bách, không hề e ngại chuyện tử sinh.

Trước mặt cậu ta là một tấm bảng đen được khắc bằng gỗ, bên trên được ghi đầy chữ.

Tôi kinh ngạc nhìn bộ dáng ôn hòa nội liễm ấy, lại càng kinh ngạc hơn, những học sinh còn lại trông như đang học bài.

Tôi hỏi người thanh niên: “Mọi người đang làm gì thế?”

Người thanh niên nhìn tôi: “Bọn quỷ ở tầng này như chúng tôi đều là người bị hại do nạn gian lận thi cử, không phải cùng một sự kiện, thậm chí không phải cùng một trường, thậm chí không cùng lúc, nhưng bọn tôi đều gặp chuyện như nhau.”

“Có người nói bọn tôi yếu ớt, một người thanh niên gặp chút chuyện như vậy mà phải tìm đến cái chết hay sao? Nhưng nào ai nghĩ đến, bọn tôi học hành gian khổ mấy chục năm, lại không thể thắng nổi chút quyền thế chèn ép.”

“Nói bọn tôi yếu ớt cùng được, nói bọn tôi ngây thơ cũng tốt, chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, trằn trọc bất an, bọn tôi lại thấy có lỗi với học vấn của bản thân mình.”

“Cho nên, dù ở đâu đi nữa, bọn tôi cũng chưa từng từ bỏ nghiên cứu cùng học tập.”

“Lỡ mai này, có người là giáo sư đến đây, tôi có thể dùng trạng thái tốt nhất để khiếu nại và tố cáo về trường hợp của mình.”

“Chúng tôi biết, loại chuyện này giờ ở đâu cũng gặp, nhưng vẫn hy vọng có thể chiến thắng một lần.”

Không có phấn thì dùng than.

Không có dụng cụ thí nghiệm, thì dùng tảng đá tự mình mài dũa.

Tôi cúi đầu thật thấp trước bọn họ: “Nếu tôi cho mọi người biết, thật ra mọi người đã thắng thì sao?”

“Trước khi tôi bị cuốn vào trò chơi này, từng có mười một học sinh, gặp phải cảnh ngộ như mọi người. Bọn họ đã liên danh tranh đấu, cả mạng xã hội đều ủng hộ họ, cuối cùng, họ đã chiến thắng.”

“Thưa các vị đàn anh đàn chị, đây không phải là chiến thắng của riêng họ, mà thật ra, là chiến thắng của mọi người.”

Gian lận trong học tập rồi sẽ bị ngăn chặn, mà môi trường học tập trong sạch rồi sẽ phát triển.

16

Tôi lại đi xuống, lần này đã đến tầng thứ ba.

Càng về sau, bọn ma quỷ càng nhỏ yếu bất lực.

Tôi nghe bên trong truyền đến tiếng ca khe khẽ, nên định không quấy rầy đám ma quỷ tầng này.

Tôi lặng lẽ dùng dây kẽm cạy khóa rồi rón rén đưa đầu vào, liền thấy có một thiếu niên đang nhẹ nhàng nhảy múa bên trong tháp cổ.

Chung qua cậu là rất nhiều các cô cậu bé, toàn thân đầy vết thương.

Nam có, nữ có, đều đang nở nụ cười, lẩm bẩm ca hát cho thiếu niên đang mua.

Một tia nắng đột nhiên chiếu đến, trông như gói trọn cậu thiếu niên trong ánh sáng.

Cậu ấy như chú hạc trắng đang nhảy múa, lại nở rộ như hoa hồng.

Bất chợt, cậu ấy nhìn thấy tôi.

Cậu thiếu niên ấy vội dừng động tác, như nhận ra có gì khác lạ, các cô cậu bé xung quanh vội vàng đứng lên như chim sợ cành cong.

Rõ ràng bọn họ rất đông, rõ ràng bọn họ mới là ma quỷ, vậy mà họ lại rất sợ tôi.

Loại sợ hãi này, không đến từ những đạo cụ trên người tôi, mà nó như bản năng, sợ người lạ.

Cậu thiếu niên vừa khiêu vũ tuy rất sợ, nhưng vẫn bước lên phía trước, chắn trước bọn họ, rồi nở một nụ cười lấy lòng.

“Xin lỗi nhé, lúc còn sống các em ấy đều bị bạo lực học đường, thậm chí còn bị xâm hại, nên thân thể và tâm hồn đều bị tổn thương, không dám tiếp xúc với người xa lạ, mong ngài đừng giận.”

Đây là lần đầu tiên trong phó bản, tôi gặp được một con quỷ khách sáo như vậy, lại còn trong phó bản truyền thuyết cấp 5S.

Cậu ta lại gọi tôi là ‘Ngài’.

Tôi nhìn những vết thương trên người cậu ta, rồi hỏi: “Yên tâm, tôi không giận đâu, các cậu có tâm nguyện gì không?”

Sau khi được tôi hết lòng bảo đảm, mấy cô cậu bé kia rốt cuộc cũng tin, bèn lần lượt nói ra tâm nguyện.

Tôi cũng lần lượt giúp họ thực hiện.

Thật ra, bọn họ rất đáng yêu, luôn sợ phiền đến tôi, bèn nói những yêu cầu rất đơn giản.

Đến lượt cậu thiếu niên đang khiêu vũ, cậu ấy chỉ mấp máy môi rồi nói: “Em muốn có một bộ đồ múa mới, rồi múa cho ngài xem một địa múa hoàn chỉnh, có được không ạ? Coi như để cảm ơn ngài đã giúp chúng tôi.”

Tôi đương nhiên nhanh chóng gật đầu đáp ứng, chưa từng nói với cậu ấy là tôi bị cận, sợ sẽ không nhìn rõ.

Vì muốn nhìn rõ một người nào đó, hoặc một chuyện nào đấy, thì đừng dùng mắt, mà phải dùng tâm.

Cậu thiếu niên nhảy rất đẹp, gương mặt đỏ bừng. Sau khi kết thúc, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trước khi tôi rời đi, cậu ấy sợ hãi hỏi: “Điệu múa này chưa có tên, nếu rãnh, ngài có thể đặt tên cho nó không ạ?”

Tôi cho cậu ấy một cái ôm không có bất cứ tư dục gì, khẽ nói: “Cậu bé hoa hồng.”

17

Lúc đến tầng thứ hai, con dao phay trong ngực bỗng nhiên ngo ngoe rục rịch.

Nhận ra tâm tình của anh, tôi ôm con dao như cái đầu của anh, hỏi: “Sao thế? Ông chồng yêu dấu của em.”

Đúng vậy, trong phó bản, ý thức của Ninh Quân An có thể ký thác vào dao phay.

Tuy anh ta không thể đi cùng tôi, nhưng thật ra mấy hôm nay anh ta luôn ở cùng tôi.

Tôi còn tưởng vừa rồi anh ghen vì tôi đã ôm cậu thiếu niên ấy.

Nhưng nào ngờ, một giây sau, tôi liền cảm nhận được tâm tình của anh truyền đến: “Phó bản này không ổn, những con quỷ đều rất đáng thương, lại bị trói chặt ở nơi này, anh muốn hủy nó.”

“Thật trùng hợp, em cũng nghĩ vậy.”

Tôi hôn lên mặt dao, rồi cất kỹ, sau đó xuống tầng hai.

Ở nơi này, tôi đã thấy được một cô gái cả người đầy máu.

Cô gái ấy cuộn người trốn trong góc khuất, luôn cúi đầu khóc thút thít.

Đây là một lệ quỷ.

Tôi không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ lẳng lặng bước sang, rồi ngừng lại, ngồi xuống cạnh cô.

Thậm chí, tôi còn mua hai cốc trà sữa trong hệ thống, rồi đưa cho cô ấy một cốc.

Cô gái trẻ nhấc cặp mắt đỏ hoe lên, nhìn thoáng qua tôi, rồi yên lặng cúi đầu uống trà sữa.

Một lát sau, cô ấy chợt lên tiếng: “Mấy năm rồi chưa được uống, cảm ơn chị nhé.”

Sau đó cô ấy bắt đầu kể về câu chuyện của mình.

Cô ấy và bạn thân cùng ra nước ngoài du học, không ngờ, bạn thân của cô ấy quen một thanh niên mê bài bạc, thường xuyên tìm bạn của cô để đòi tiền.

Bạn thân của cô ấy vì tránh né người bạn trai kia mới dọn đến ở nhờ phòng trọ của cô ấy.

Nào ngờ gã bạn trai mê bài bạc lại đuổi tới, cầm dao muốn uy hiếp bạn thân của cô ấy để đòi tiền.

Cô gái trẻ vì bảo vệ bạn mình, bị gã bạn trai đó đâm 33 nhát, tử vong tại chỗ.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, thật ra cô gái ấy vốn dĩ còn hy vọng sống, nhưng vì lúc gã bạn trai kia xuất hiện, người bạn thân đã đẩy cô ấy ra ngoài cùng gã bạn trai ấy.

Dù cô ấy có kêu cứu như thế nào, dù máu tươi thấm qua khe cửa, thì người bạn thân kia vẫn không chịu mở.

Cuối cùng, cô gái trẻ vô tội ấy phải chết thảm.

Người bạn thân còn đứng trước mặt mọi người, chửi bới mẹ cô ấy rằng, tất cả là tại tự con bà muốn cứu mình thôi, cứ có liên quan gì đến cô ta đâu?

Mà thật ra mẹ cô gái ấy, thật chất chỉ mong dành được công bằng cho con gái mình mà thôi.

“Cô nói xem, có phải là tôi tự làm tự chịu hay không? Tôi vốn không nên giúp cô ta à? Trong cái xã hội này, cứu người là sai sao?”

Đôi mắt cô gái trẻ chảy ra hai dòng lệ máu, hòa vào cốc trà sữa.

Tôi móc khăn giấy ra, từng chút từng chút lau đi dòng lệ máu, nhẹ nhàng nói: “Cô không sai, cô ta phạm lỗi là chuyện của cô ta, cô làm việc thiện tích đức là chuyện của cô, xưa nay, thiện lương bao giờ cũng tốt.”

“Chỉ là, sự lựa chọn của con người phải thay đổi theo thời đại. Ở thời đại này, chuyện quan trọng nhất không phải là cứu giúp người khác, mà là phải nhận rõ người đó có đáng cứu hay không.”

“Thế nên, bây giờ đa số những người trẻ tuổi đều rất trân trọng sinh mệnh bản thân, hiếm khi sẵn lòng bất chấp tất cả giúp đỡ người khác. Tôi nghĩ bọn họ nói cũng có lý.”

Cô gái trẻ bị tôi làm kinh ngạc, liền phì cười thành tiếng: “Nhưng cô có phải người như thế đâu, nếu không thì cô đã không ngồi cạnh tôi.”

Tôi duỗi lưng, tự giễu đáp: “Ôi trời, cũng hết cách, cũng tại tính tôi hay bao đồng thích xen vào chuyện của người khác.”

Trước khi rời đi, tôi còn tặng cô ấy một bộ váy sạch sẽ: “Thật ra, cô cũng như tôi.”

Là vậy cũng tốt.

Đời này có quá nhiều người thông minh rồi, nên mới dần dần trở nên lạnh giá.

Dù sao, vẫn cần có vài tên ngốc ấy mà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...