Cánh Cửa Đồng Nguyên Khối - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Qua chiếc bàn làm việc rộng lớn, Lạc Ứng Khâm nhấc mắt nhìn tôi. Đôi tay dài thon đan vào nhau, ánh mắt đen nhánh, thản nhiên như đang đánh giá một món hàng.
Bản hợp đồng cam kết sẽ cho tôi đầy đủ điều kiện vật chất để hoàn thành việc học. Nhưng cái giá phải trả…
Cánh cửa văn phòng khép lại.
Qua khe hở cuối cùng, tôi lờ mờ thấy mình đang quỳ xuống.
“Cô gái ngoan.”
Khó chịu, buồn nôn, nhưng tôi đã dùng cách này để đổi lấy tấm séc giúp mình tiếp tục sống sót.
Từ ngày ký hợp đồng đó, mỗi ngày tan học đều có một chiếc xe sang đón tôi, loại xe mà người ta liếc mắt đã biết không thuộc về tầng lớp của tôi.
Ngay lập tức, lũ lưu manh ngoài cổng trường bắt đầu chú ý tới tôi, cười nhạo, hỏi tôi là tình nhân của vị đại gia nào.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lạc Ứng Khâm không hài lòng, nắm cằm tôi ép tôi quay sang, cúi người hôn xuống, không cho phép tôi lơ đễnh.
“Tập trung đi.”
“Em… nghĩ đến anh, đang nghĩ đến anh.”
Tôi cắn răng, cố gắng hôn nhẹ lên khóe môi anh ta, ngoan ngoãn, biết điều, chưa từng dám gây rắc rối cho anh ta.
Nhưng anh ta lại càng thêm khó chịu. Dù chẳng hề để tâm đến tôi, nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng không nhận ra lúc nào đã nhíu mày.
Sau hôm đó, lũ lưu manh ngoài cổng trường biến mất không dấu vết.
Không ai biết họ đã đi đâu, càng không ai dám liên hệ chuyện này với Lạc Ứng Khâm - ông trùm tài chính cao cao tại thượng.
Đến tháng thứ ba bị bao dưỡng, tôi bị anh ta yêu cầu dọn đến sống chung.
Tôi biết rõ điều đó có nghĩa gì.
Nhưng tôi không có sự lựa chọn.
Sống chung với anh ta chỉ khiến những yêu cầu của anh ta càng vô độ hơn. Tôi thường xuyên phải xin nghỉ học với giọng khàn đặc.
Chịu không nổi, thật sự quá mức chịu đựng…
Tôi từng thử nói chuyện thẳng thắn với anh ta, nhưng mỗi lần đều bị ánh mắt lạnh như băng kia ép cho im bặt.
Anh ta thậm chí còn đưa tôi về biệt thự tổ của nhà họ Lạc, nơi tập trung những nhân vật quyền lực bậc nhất trong xã hội.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, bên bờ vịnh cát trắng như sương tổ chức tiệc du thuyền, những người nhà họ Lạc đều là những người đứng đầu đỉnh kim tự tháp.
Tôi còn gặp cả con nuôi của Lạc Ứng Khâm.
Anh ta chưa từng có con, nên nhận một đứa cháu từ người thân về làm người thừa kế.
Người thanh niên đó chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi.
Trước mặt Lạc Ứng Khâm, cậu ta luôn tỏ vẻ tôn trọng tôi. Nhưng có mấy khoảnh khắc, tôi vẫn nhận ra sự khinh thường trong ánh mắt cậu ta.
Có lẽ trong mắt họ, tôi chỉ là một con đàn bà không biết xấu hổ, bán thân cầu vinh, bám lấy Lạc Ứng Khâm mà thôi.
Tôi ngốc nghếch, chưa từng nghĩ tại sao anh ta lại dẫn tôi đi gặp gia đình anh ta.
Tôi chỉ nghĩ đến việc tốt nghiệp, thậm chí còn ngây thơ cho rằng chỉ cần tốt nghiệp là anh ta sẽ chán tôi, mọi chuyện sẽ kết thúc, tôi có thể bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi lại bị ép gặp lại đám người nhà đó.
Lần này đông hơn nhiều.
Bởi vì... tôi bị ép kết hôn với Lạc Ứng Khâm.
“Lấy tôi khiến em khó chịu đến vậy sao?!”
Tôi bị anh ta đ è xuống chiếc giường trải ga mềm mại, tóc tai rối loạn, che mặt khóc không thành tiếng.
Tôi thật sự đã chọc giận anh ta rồi.
“Cưới rồi, tôi còn có thể miễn cưỡng đối xử dịu dàng với em chút ít. Không cưới, sớm muộn gì tôi cũng chơi chec em, khi đó em cũng chỉ có thể tự trách mình thôi.”
Anh ta gầm khẽ, giọng đầy tức giận.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út không còn giữ sự khiêm tốn như mọi khi nữa. Là loại đá quý đắt đỏ do anh ta tự tay chọn riêng, thậm chí còn cố ý làm chật hơn một chút, để mỗi khi đeo vào đều có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó.
Giờ phút này, bàn tay anh ta ấn chặt lấy eo tôi, chiếc nhẫn siết mạnh vào làn da mềm mại, hằn lên những vệt đỏ rực.
Đám cưới vốn nên là chuyện vui, nhưng tôi lại khóc đến nỗi lớp trang điểm lem nhem. Những vị khách có mặt đều sợ tới mức nín thở, còn người đàn ông kia thì mặt không đổi sắc, lau đi nước mắt của tôi.
Nhưng cuối cùng, những nghi thức do anh ta đích thân sắp xếp, chẳng có lấy một mục nào bị bỏ qua, ép tôi hoàn thành từng bước một.
Và giờ, lễ cưới kết thúc.
Tôi bị anh ta kéo vào phòng tân hôn.
Lạc Ứng Khâm đang trừng phạt tôi vì cái gọi là "sai lầm".
Anh ta thô bạo xé toạc chiếc váy cưới được đích thân lựa chọn cho tôi, thậm chí không cho tôi lấy một chút thời gian chuẩn bị, đã bắt đầu cái gọi là "dạy dỗ", dạy tôi phải làm thế nào để hầu hạ người chồng này cho tốt.