
Cánh Cửa Đồng Nguyên Khối
Từ khi còn là sinh viên, tôi đã bị écp lên giường với Lạc Ứng Khâm.
Khi đó, tôi chỉ là một đứa con gái nghèo túng, học phí, sinh hoạt phí, món nợ khổng lồ mà cha mẹ để lại sau khi qua đời, tất cả như dãy núi đen đè nặng lên tôi, khiến tôi thở không nổi.
Cho đến ngày đó, tôi bị người ta dẫn tới, đẩy vào căn phòng làm việc với tay nắm cửa bằng đồng nguyên khối lạnh ngắt.
Lần đầu tiên gặp mặt, tôi nhìn thấy người mà trường học luôn xem là vị ân nhân lớn nhất.
Người đàn ông ấy hơn tôi mười tuổi, tác phong nhã nhặn điềm tĩnh, vest xám tro phối áo sơ mi trắng, dáng người thẳng tắp lạnh lùng, không giận mà uy. Chỉ một câu nói của anh ta đã đủ khiến ban lãnh đạo nhà trường cúi rạp người, cung kính đem tôi dâng đến tận cửa.
Trên bàn là một bản hợp đồng và một cây bút bi.
“Đừng vội từ chối.”
“Giang Đồng, em có thể nghĩ đến tương lai của mình... và cả việc em có muốn tiếp tục học hay không.”
“Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi.”
Bình luận