Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cánh Cửa Đồng Nguyên Khối - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi chỉ lặng lẽ nghe, hàng mi cụp xuống che đi cảm xúc. Ở bên Lạc Ứng Khâm bao năm, tôi sớm đã học cách nhìn người.


Tôi nhận ra trong mắt cậu ta có thương hại.


Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy thứ gọi là... lương tri.


Và rồi, trước mặt cậu ta, tôi rơi nước mắt.

 

Dù là khóc, tôi cũng chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi xuống, không dám lau mắt, cố gắng hết mức để tránh bị Lạc Ứng Khâm phát hiện điều gì bất thường.


Những hành động nhỏ nhặt này... tuyệt đối không thể bị anh ta phát hiện.


Nếu không, tôi thật sự xong đời.


Chỉ mất vài phút, tôi đã nghe được lời hứa đầy ngập ngừng của người con nuôi.


Cậu ta nói sẽ giúp tôi trốn đi, còn chuyện với Lạc Ứng Khâm... cậu ta sẽ lo liệu.


 

 
 

"Chồng ơi... nhẹ thôi, nhẹ chút..."


"Đau... đau bụng... hỏng mất rồi, sẽ không có con được đâu..."


"Giở trò gì thế?"


Anh ta bật cười.

"Chồng thương em, mà em còn thấy tủi thân?"


Mười ngón tay bị c ư ỡ n g é p đan chặt, cổ tay trắng nõn của tôi đeo chiếc vòng do chính tay anh ta chọn.


Chiếc vòng ngọc trắng tinh, những vết trầy xước xen lẫn những vết bầm tím tội nghiệp càng khiến làn da tôi trông mỏng manh trong suốt đến khó tin.


Lạc Ứng Khâm bóp cằm tôi, ánh mắt dõi theo người vợ ngoan ngoãn yếu đuối trong tay anh ta, như thể đang thưởng thức một đóa tơ liễu mảnh mai mọc trong nhà kính.


Không còn là cô gái nghèo khổ ngày xưa, co ro ôm tờ truyền đơn nhàu nát trong góc tường nữa.


Anh ta nuôi tôi rất tốt.


Đến mức có thể tự hào mà cho rằng tôi là của anh ta.


Phải được anh ta nuôi dưỡng, phải thuộc về anh ta, chỉ được anh ta thấy, yêu anh ta, dựa vào anh ta.


Nhưng rất nhanh, anh ta đã thất vọng.


 

 
 

Khi người con nuôi đưa tôi trốn khỏi đó, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.


Mọi chuyện suôn sẻ đến lạ.


Ngay cả khi đi đến bãi đỗ xe ngầm, cũng không có gì bất thường.


Cậu ta bảo tôi đợi ở đây, để cậu ta đi lấy xe.


Nhưng đợi mãi... chiếc xe cũng không hề nổ máy. Chỉ có đèn cảnh báo nhấp nháy, như thể đang chỉ dẫn tôi đến đó.


Tôi càng lúc càng lo lắng, bước vài bước về phía xe.

Cạch—

Tôi mở cửa xe.

Lẽ ra ghế sau phải trống.


Nhưng lúc này, lại có một người đang ngồi.


Là Lạc Ứng Khâm.


Người đàn ông ấy ngồi ở hàng ghế sau, dáng vẻ lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, khoác bộ vest mà sáng nay chính tôi đã tự tay chuẩn bị cho anh ta, màu đen lạnh lùng càng làm nổi bật khí chất băng giá của anh ta.


Trên tay anh ta... là k.h.ẩ.u s.ú.n.g, không chút do dự, dí thẳng vào đầu người con nuôi.


Không khí lập tức đông cứng.

"Đến rồi à?"


"Vào xe đi."


Dưới chân anh ta là mấy tàn thuốc đã cháy hết, rõ ràng anh ta đã đợi ở đây khá lâu, anh ta thản nhiên liếc đồng hồ, vừa đúng với dự tính của mình.


Tiếp đó, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, khóe môi nhếch lên giễu cợt:


"Giờ mới biết sợ sao?"


Tôi chec lặng, ngay cả trốn cũng không dám.


Vì chỉ cần một động tác sai, k h ẩ u s ú n g kia có thể sẽ nhắm thẳng vào tôi.


Người con nuôi ở ghế lái đã giơ hai tay lên, cổ họng khô khốc, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn lấy hết can đảm cả đời:


"Ba... xin cha tha cho mẹ kế... tha cho cô ấy... cô ấy không muốn ở bên ba."


Trong khoảnh khắc ấy, máu toàn thân tôi như đông cứng, luống cuống muốn ngăn cậu ta lại, nhưng Lạc Ứng Khâm chỉ lạnh lùng ra lệnh:

"Nói tiếp đi.”


Người con nuôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng có thể cứu tôi đi.


"Ba... trái dưa bị ép thì không ngọt... mẹ kế... mẹ kế nói với con rồi…”


"Là ba ép buộc cô ấy... cô ấy... cô ấy không hề yêu ba…”


Cậu ta nói lắp bắp, còn Lạc Ứng Khâm thì cứ thế nhìn tôi, hít sâu một hơi, nhưng cơn giận lại càng dâng lên.


Ánh mắt đầy sát ý như muốn bóp nát cổ họng tôi, khóe môi anh ta đã mím chặt thành một đường thẳng.


"Những gì cậu ta nói là thật? Em không hề yêu tôi?"


"Không... không phải đâu chồng ơi, em yêu anh... yêu anh mà... đừng nghe cậu ta nói bậy..."


Mặt tôi trắng bệch, giọng khản đặc, gần như sắp nhào lên bịt miệng người con nuôi lại.

"Vậy sao?"


Sắc mặt Lạc Ứng Khâm đã sầm lại, quay đầu hỏi người con nuôi:

"Thế có nghĩa là mày đang nói dối.”


Người con nuôi nhìn tôi, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

"Mẹ kế... chính cô đã nói..."


Tôi khóc như mưa, bò lên xe, quỳ dưới chân Lạc Ứng Khâm, ôm lấy chân anh ta, run rẩy cầu xin:

"Không phải đâu... chồng ơi... em rất yêu anh... xin anh tin em..."


Khuôn mặt anh ta vặn vẹo trong cơn giận dữ, ánh mắt lạnh như băng lướt qua gương mặt tái nhợt của tôi, trong đáy mắt chỉ còn lại sự âm trầm cực điểm, giọng nói lại yên tĩnh đến đáng sợ:


"Tôi đã để em học xong đại học, không bắt em bụng bầu đi học, đó là sự khoan dung cuối cùng rồi."

Loading...