Cành Mai Giữa Trời Xuân
Chương 1
1.
Ta có khuôn mặt giống hệt với tiểu thư Từ gia, giống đến mức ngay cả phu nhân Từ gia cũng nghi ngờ mình từng sinh đôi. Nhưng đây không phải là chuyện tốt.
Khi phu nhân phát hiện ra ta trong phòng của hạ nhân thì đang là mùa đông.
Hai tay ta bị nứt nẻ do lâu ngày phải giặt quần áo trong nước lạnh, khuôn mặt hốc hác, tóc tai bù xù, môi cũng bị nứt nẻ, m áu chảy ra và đóng thành vảy ở mép.
Phu nhân ban đầu hơi sững sờ một chút, sau đó mới nhẹ nhàng kéo tay ta, hỏi ta có muốn làm nha hoàn thân cận của tiểu thư không.
Tất nhiên là ta đồng ý.
Nha hoàn thân cận là nha hoàn nhất đẳng, không biết so với những người hầu hạ đẳng thì tốt hơn bao nhiêu lần.
Nhưng ta không dám thể hiện ra mặt, chỉ khẽ cúi đầu nhìn phu nhân một cách cẩn thận.
Phu nhân mỉm cười dịu dàng rồi dẫn ta ra khỏi phòng hạ nhân.
Từ đó trở đi, ta trở thành nha hoàn thân cận của đại tiểu thư Từ Phượng Uyển, người mà không phải ai cũng được nhìn thấy.
Lúc đó ta không biết mẫu thân của mình là tỷ tỷ của phu nhân, và ta cũng là tiểu thư của Từ gia.
Từ Phượng Uyển ngay lần đầu gặp đã không thích ta, bắt ta ngày ngày phải che mặt bằng khăn, không được để lộ dung nhan trước mặt bất kỳ ai.
Chỉ vì nàng không chấp nhận được khuôn mặt của mình lại nằm trên người một hạ nhân thấp hèn.
Năm đó ta mười một tuổi, tiểu thư mới mười tuổi.
2.
Ta rất ngạc nhiên trước cuộc sống xa hoa của đại tiểu thư.
Dù sao, từ nhỏ ta đã quen sống khổ cực, thực sự không biết rằng y phục có thể mềm mại như thế, tóc có thể thơm như thế, bánh có thể ngọt như thế.
Nha hoàn thân cận phải biết làm tóc, phối đồ, nhưng một kẻ nô dịch thô bỉ như ta thì biết gì về những thứ này chứ?
Vì vậy, mỗi ngày ta đều bị nàng mắng mỏ nhiều lần, nếu làm không đủ tốt thì sẽ bị đ ánh đ ập.
Để tránh bị nàng chửi mắng, ta đã cố gắng học tất cả những gì có thể học từ những người xung quanh, dần dần trở thành cái bóng của nàng.
Năm mười một tuổi, vì không hoàn thành bài tập mà lão sư giao, ta đã thay nàng nhận ba mươi roi.
Năm mười hai tuổi, nàng đẩy Tứ cô nương xuống hồ sen, ta thay nàng nhận ba mươi đòn lớn và phải quỳ trong từ đường bảy ngày.
Năm mười ba tuổi, nàng thầm mến Thái tử đương triều, ta liền giúp nàng thêu khăn tay, chiếc khăn đó được Thái tử khen ngợi, về nhà nàng liền dùng k im đ âm mười ngón tay ta đầy m áu.
Năm mười bốn tuổi, ta thay nàng làm thơ tại tiệc xuân khiến Thái tử ngưỡng mộ, nàng trở thành nữ tử được nhiều người ở kinh thành cầu hôn, còn ta bị nàng dùng r oi mềm đ ánh cho toàn thân không chỗ nào lành lặn.
Mọi người đều biết Từ Phượng Uyển có một nha hoàn không giỏi ăn nói, luôn đeo khăn che mặt, nhưng không ai biết ta có khuôn mặt giống hệt nàng, mỗi khi nàng phạm lỗi, ta sẽ mặc đồ của nàng để thay nàng chịu phạt.
Nhưng mỗi khi ta thể hiện ra khả năng vượt trội hơn nàng, sự ghen tị của nàng lại khiến ta chịu khổ sở.
Rốt cuộc, ngoài nàng và phu nhân, gần như không ai nhìn thấy dung mạo của ta.
Còn ta, là nha hoàn của nàng, là nô tỳ của nàng, là cái bóng của nàng, hơn thế nữa còn là đồ vật của nàng, nàng có quyền tùy ý xử lý ta, ta chỉ có thể biết ơn và chịu đựng.
Năm mười lăm tuổi, nàng được Hoàng thượng ban hôn cho một vị tướng trẻ tuổi của Hoài Hóa, hai năm sau sẽ thành thân, nàng tức giận đ ập ph á đồ đạc trong phòng, mảnh vỡ bay lên để lại một vết thương trên mặt ta.
Ta vội vàng gỡ khăn che mặt ra, nàng liền mắng ta là tiện tỳ, bắt ta ra ngoài quỳ trong tuyết.
Thật là lạnh, từ năm mười một tuổi đến giờ, ta chưa từng gặp mùa đông nào lạnh như vậy.
Từ Phượng Uyển vẫn chưa nguôi giận, bắt ta lặp đi lặp lại: “Ta mãi mãi là tiện tỳ hèn hạ nhất của Từ Phượng Uyển.”
“Ta mãi mãi là tiện tỳ hèn hạ nhất của Từ Phượng Uyển.”
“…”
Tiếng của ta vang lên không ngừng trong sân vắng, gió lạnh thổi qua, vết thương trên mặt càng thêm đau nhức.
Khi ta đang ở trong tình cảnh đáng thương nhất, một tiểu công tử đứng trên mái nhà nghiêng đầu nhìn ta: “Ngươi đang làm gì thế?”
Ta giật mình, đưa tay che miệng lại, trong mắt đầy sự kinh hoàng nhìn về phía hắn.
Có lẽ hắn cũng biết hành động của mình thật sự thất lễ, từ trong ngực móc ra một viên kẹo ném cho ta.
Trong phòng, Từ Phượng Uyển không chấp nhận, hét lên: “Giọng của ngươi đâu? Nếu còn không có tiếng thì ta sẽ bắt ngươi quỳ ở đây ba ngày!”
Ta nghẹn ngào một chút, cúi đầu tiếp tục nói: “Ta mãi mãi là tiện tỳ hèn hạ nhất của Từ Phượng Uyển.”
“Ta mãi mãi là tiện tỳ hèn hạ nhất của Từ Phượng Uyển.”
“…”
Tiểu công tử trên tường từ không hiểu chuyển sang giận dữ, cuối cùng cầm k iếm nhảy xuống.
Ta sợ hãi trước hành động của hắn ta, trong lòng nghĩ gia tộc nào lại có tên tiểu tặc ngông cuồng như vậy.
May mắn thay, khi gần đến cửa, hắn dừng lại, quay người đặt một túi kẹo nhỏ trước mặt ta, sau đó lại leo tường rời khỏi Từ gia.
Ta nhìn túi kẹo trên đất, ngây người, mắt dần dần trở nên mờ đi.
3.
Ban hôn vẫn là ban hôn, đâu dễ gì thay đổi được.
Dù Từ Phượng Uyển có làm loạn cả Từ gia lên cũng không thay đổi được việc này.
Nhưng Từ Phượng Uyển như phát đ iên, nàng tin rằng nhất định sẽ có cách để mình được gả cho Thái tử và trở thành Thái tử phi được mọi người kính trọng.
Vì vậy, nàng nhắm đến cuộc đi săn mùa xuân, mùa mà ngay cả mèo cũng phải kêu vài tiếng.
Trong trường săn đầy rẫy bóng dáng của các vương công quý tộc, còn có không ít tiểu thư cũng đến đây.
Thật lòng mà nói, nơi này không biết náo nhiệt hơn tiệc xuân bao nhiêu lần.
Từ Phượng Uyển cưỡi ngựa, cưỡi không nổi; giương cung bắn tên, bắn không trúng; chơi bóng ngựa, cũng chẳng đánh trúng.
Tất cả các tiểu thư quý tộc đều cười nhạo nàng, còn trêu rằng phải để tướng quân Hoài Hóa, người đang đóng quân ở biên cương, dạy dỗ nàng cho tốt.
Ngay cả Thái tử cũng nâng chén rượu nhìn nàng từ xa.
Nàng xấu hổ và giận dữ, chạy về lều của mình, ta cũng đi theo nàng trở về lều.
Yêu cầu của Từ Phượng Uyển rất đơn giản, muốn ta mặc y phục, đi làm mất mặt những tiểu thư vừa cười nhạo nàng.
Tất nhiên ta đồng ý. Trong lòng thậm chí còn có một chút vui sướng.
Mỗi khi ta tháo khăn che mặt của mình và mặc đồ của Từ Phượng Uyển, ta đều cảm thấy thực sự tự do và hạnh phúc.
Những kỹ năng của một người quân tử, ta đều thay nàng học, nên cưỡi ngựa bắn cung đối với ta không phải là việc khó khăn.
Ta dễ dàng trở thành tâm điểm của toàn bãi săn, còn Từ Phượng Uyển giả làm nha hoàn thì đ iên cuồng véo vào thịt mềm ở eo ta.
Thái tử cũng thay trang phục cưỡi ngựa, mỉm cười đi tới mời ta vào sâu trong trường săn.
Từ Phượng Uyển cũng muốn đi theo, nhưng bị Thái tử ngăn lại, miệng cười nhưng mắt lại đầy ẩn ý: “Nha hoàn Từ gia ngày càng không biết chừng mực, ngươi phải dạy dỗ lại cho tốt đấy.”
Thế là, Từ Phượng Uyển nhìn ta đi theo Thái tử vào sâu trong trường săn.
4.
Ta không biết nên nói Thái tử là người sâu sắc hay đơn thuần vô tội.
Ban đầu ta tưởng rằng hắn kéo đại tiểu thư Từ gia đi là có ý đồ khác, nhưng không ngờ hắn chỉ đơn giản thích kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của ta.
Chúng ta cưỡi ngựa đi một vòng trong trường săn, con mồi trong tay đã nhiều đến mức gần như không thể cầm hết.
Đúng lúc hắn cười sảng khoái thì một mũi tên lạnh lùng bay tới, b ắn thẳng vào ngực Thái tử.
Hai mũi tên tiếp theo lại nhằm vào ta, như thể không muốn để lại người sống.
Ta nhíu mày tiến gần đến Thái tử, dù ta né tránh kịp để không bị trúng chỗ hiểm, nhưng mũi tên vẫn c ắm vào chân trái và vai phải của ta.
Thích khách b ắn tên xong liền chạy mất, ta dìu Thái tử dùng hố đất che giấu một lúc lâu, thấy xung quanh không có ai mới đỡ hắn lên ngựa chạy về hướng doanh trại.
Thái tử phun ra hai ngụm m áu tươi, lại còn mỉm cười nói: “Nữ nhi Từ gia không cần lo lắng, ta sinh ra đã khác người, tim nằm ở bên phải, trong người còn có áo giáp bằng tơ vàng, không sao đâu.”
Chân và vai ta đau đớn không ngừng, mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ dần.
Ta cắn đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, rồi nói: “Thái tử cần giữ gìn sức khỏe, hiện tại vẫn nên bảo toàn thể lực thì hơn.”
Ta mặc đồ của Từ Phượng Uyển, phải giả thành nàng, làm những việc mà nàng nên làm.
Thái tử nửa nằm sau lưng ta, bỗng nhiên nói: “Từ gia thậm chí còn không chăm sóc nổi một nữ nhi, lại để gương mặt đẹp như vậy của ngươi bị sẹo.”
Ta giật mình nhưng vẫn không nói gì, chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng choáng váng, đành thúc ngựa nhanh chóng chạy về hướng doanh trại.
Khi thấy lá cờ màu sắc rực rỡ của doanh trại, ta cuối cùng cũng không chịu nổi mà ngất đi.
5.
Ta tỉnh lại lần nữa trong một căn phòng chứa củi dột nát dưới cơn mưa.
Cánh tay và chân ta sưng đau dữ dội, không chỉ vậy, toàn thân còn nóng hầm hập.
Ta biết rõ, đây là hậu quả của việc không xử lý vết thương kịp thời.
Ta cố cử động thân mình, phát hiện toàn thân bị trói chặt, không thể nhúc nhích chút nào.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức mở cửa bước vào nhanh chóng.
Đó là Mạc đại nương, một người phụ nữ nông dân không biết nói, cũng là tâm phúc của phu nhân.
Bà thấy ta tỉnh lại, liền bưng bát thuốc đã nguội trên bàn đổ vào miệng ta.
Ta bị sặc đến mức ngực phập phồng, nhưng khóe mắt bà lại hơi đỏ.
Bà đặt bát thuốc xuống, ra hiệu bằng tay cho ta.
“Cố gắng sống đi.”
Ta nở một nụ cười khô khốc, cố gắng gật đầu với bà. Thấy ta có phản ứng, bà lập tức dùng bao tải trùm kín người ta, vác lên vai và vội vã ra ngoài.
Chưa đầy một nén nhang, Mạc đại nương đã đặt ta xuống và tháo mũ trùm đầu ra.
Nơi này ta quá quen thuộc, chính là phòng của Từ Phượng Uyển.
Quả nhiên, Từ Phượng Uyển đang ngồi trên giường, cánh tay và chân được băng bó kỹ càng, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn thường ngày.
Trong lòng ta đã hiểu rõ, nhưng đồng thời cũng rất kinh ngạc, nàng quả thực có thể tàn nhẫn với chính mình trong những lúc như thế.
Từ Phượng Uyển rút cây r oi mềm bên giường ra, quất liên tiếp lên người ta.
Đến khi nàng mệt mỏi, thậm chí chỗ băng bó ở tay và chân cũng rỉ m áu thì mới dừng tay và bắt đầu tra hỏi.
Nàng chẳng qua chỉ muốn biết ta và Thái tử đã làm gì khi ở cùng nhau, yêu cầu ta thuật lại chi tiết những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Là một cái bóng chỉ biết nghe lệnh nàng, ta đương nhiên kể lại tỉ mỉ, kể cả việc ta b ắn một mũi tên giết chết một con hươu đực trưởng thành, Thái tử khen ngợi kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của ta như thế nào cũng kể rõ ràng.
Từ Phượng Uyển ngồi trên giường run rẩy, tay nắm chặt cây roi mềm vừa dùng để đ ánh ta.
Ta biết, nàng đang ghen tị, ghen tị đến phát đ iên.
Nhưng Từ Phượng Uyển à, rõ ràng là ngươi lần lượt trao cơ hội vào tay ta, sao có thể trách ta được?
Tất nhiên, ta không kể cho nàng biết Thái tử đã nhận ra vết sẹo trên mặt ta.
Rốt cuộc, những chuyện nhỏ nhặt như vậy, làm sao Thái tử điện hạ có thể nhớ được?