Cậu Ấy Nhìn Tôi Suốt Ba Năm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:35:46
Cậu phấn khích hét lên, "tạch tạch tạch" điên cuồng nhấn nút chụp.
Chụp xong, Lý Hạc Minh hài lòng thở dài, vẻ mặt đầy mãn nguyện:
"Cuối cùng cũng thành ước nguyện ."
nhướng mày:
"Ước nguyện gì cơ?"
Cậu dựa tường, giọng điệu lười biếng nhưng ánh mắt sáng rực:
"Ba năm cấp ba, mỗi ngày đều ở đó sách, còn tớ thì ngày nào cũng theo bóng lưng , mong thể đầu về phía một ."
: "..."
Cậu bĩu môi, như thể đang bất bình chính , nghiến răng tiếp:
" ba năm , từng liếc mắt về phía dù chỉ một !"
phì :
"Tớ đó là để học bài, đương nhiên sẽ ngang ngó dọc ."
Lý Hạc Minh đột nhiên rướn gần, cách giữa hai chúng thu hẹp một cách nguy hiểm.
Giọng trầm xuống, như một cơn gió nhẹ lướt qua tai :
" khi tớ học bài, tớ cứ mải ."
Tim khẽ lỡ một nhịp.
Chúng trao đổi liên lạc, khi rời , Lý Hạc Minh tủm tỉm, giơ tay vẫy vẫy:
"Bạn học Thẩm Thanh, nhớ nhắn tin cho tớ đấy."
nhẹ mím môi, nở một nụ .
Điểm thi còn , tương lai vẫn thể đoán .
Bây giờ nên nghĩ quá nhiều...
dù nữa, cảm giác cũng tệ chút nào.
Vừa về đến nhà lâu, Thịnh Đình Đình gọi điện tới, giọng đầy căng thẳng:
"Chuyện du lịch nghiệp của bọn tính đây?"
Trước kỳ thi, , cô , Trần Phi Bạch và Lê Uyên lên kế hoạch đến Vân Nam chơi. Vé máy bay và khách sạn đều đặt từ lâu .
thản nhiên đáp:
"Vẫn theo kế hoạch, vấn đề gì cả."
Dù và Lê Uyên cạch mặt , nhưng chuyến và Thịnh Đình Đình mong chờ suốt bao lâu.
Chúng tỉ mỉ lên kế hoạch từng chi tiết , chơi gì, ăn gì, lịch trình .
Mỗi học tập mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến chuyến du lịch , động lực tiếp tục cố gắng.
thể để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến nó.
, khi đến ngày khởi hành, bên cạnh Lê Uyên xuất hiện một .
Hà Lộ.
Cô mặc một chiếc váy trắng tinh, cạnh chúng , và Thịnh Đình Đình trong bộ váy hai dây kiểu bạn , nửa nửa :
"Hai mặc thế lộ da nhiều quá nhỉ? Ở Vân Nam tia UV mạnh lắm, chứ?"
coi cô như khí.
Thịnh Đình Đình cũng lười đáp lời, mà trực tiếp Lê Uyên, cau mày hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cau-ay-nhin-toi-suot-ba-nam/chuong-7.html.]
"Cậu ý gì đây? Tại tự tiện kéo thêm mà ?"
Lê Uyên nhàn nhạt đáp:
"Hà Lộ cũng Vân Nam, tình cờ trùng hợp thôi."
Thịnh Đình Đình tin nổi:
"Cô ‘tình cờ’ mà tình cờ đến mức nào đây? Không là ‘tình cờ’ chung với bọn nguyên cả chuyến luôn đấy chứ?"
Lê Uyên im lặng.
Hà Lộ giả vờ yếu ớt, ngoan ngoãn xuống một góc, giọng nhỏ nhẹ:
"Tớ sẽ phiền các ."
Thịnh Đình Đình thở hắt một thật lớn, cả như sụp đổ.
Sau đó, cô với ánh mắt đầy bất lực, như thể nhận án tử.
nhịn , ghé sát tai cô thì thầm:
"Cứ mặc kệ cô là , ."
Hà Lộ sang , ánh mắt ẩn chứa chút mong chờ, giọng điệu mang theo vài phần thăm dò:
"Thẩm Thanh, thực sự ? Các lớp luyện thi sắp khai giảng đấy."
Ngay lập tức, Thịnh Đình Đình siết chặt nắm tay, chỉ chực bùng nổ.
kéo cô , lười phí lời với loại như Hà Lộ vì cô chỉ tin những gì cô tin.
Thế nên cũng thuận theo mà bừa:
"Không , học ở trung tâm kém một chút cũng mà."
Hà Lộ bật :
"Cậu đúng là tâm lý vững vàng thật đấy."
Ban đầu, chỗ máy bay sắp xếp theo cặp: Thịnh Đình Đình và Trần Phi Bạch chung, còn cùng Lê Uyên.
, Hà Lộ bắt đầu rì rầm bên cạnh, nũng nịu đòi đổi chỗ với Lê Uyên, rằng " một ."
Lê Uyên nhíu mày, tỏ vẻ khó xử, nhưng vẫn lên tiếng.
dứt khoát mở miệng:
" đổi với ."
Hà Lộ lập tức tươi :
"Thật ? Vậy cảm ơn nhiều nhé!"
nhếch môi nhạt, đổi chỗ mà chút do dự.
Lúc xuống, thể cảm nhận một ánh mắt đầy tức giận từ phía bên .
thèm né tránh, chỉ thản nhiên .
Sau khi hạ cánh, Lê Uyên kéo vali giúp Hà Lộ, hai vui vẻ.
Thịnh Đình Đình và Trần Phi Bạch cũng dính lấy , chẳng buồn quan tâm đến ai khác.
lẻ loi phía , trong lòng chút vui.
Đang buồn bực thì đột nhiên, nhận bên cạnh một cứ len lén .
đầu , liền thấy một trai mặc áo sơ mi hoa, đội mũ và đeo kính râm, bộ dáng vẻ khả nghi.
nhíu mày .
Người đó bỗng tháo kính râm xuống, rạng rỡ:
"Surprise!"