Cầu Bại
Quyển 1 - Chương 36
Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 36: Chiếm làm của riêng
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong nháy mắt!
Vân Hi đã lựa chọn!
Nhưng thực ra không cần phải lựa chọn.
Hiện nay, hầu hết các Võ giả đều bị viên ma tinh lúc nãy và viên trong tay Võ giả Kim Kiếm tông dẫn đi. Số người còn lại bên cạnh Vân Hi lúc này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người gần hắn nhất lại cách hơn một trăm mét. Lợi thế của hắn so với hai tên Võ giả vừa rồi có thể nói là tốt hơn vô số lần.
“Vù!”
Trong khoảnh khắc nhặt viên ma tinh, cả người Vân Hi lao nhanh đi như một tia chớp.
Hướng hắn trốn không phải thành Tinh Diệu mà là rừng Dạ Huyết.
Rừng Dạ Huyết vừa bùng nổ một đợt thú triều quy mô lớn.
Với thực lực Võ giả cấp năm như hắn, nếu chạy về phía thành Tinh Diệu có khi chưa được vài phút đã bị những Võ giả khác đuổi kịp rồi giết chết.
Nhưng rừng Dạ Huyết lại khác!
Cho dù rừng Dạ Huyết vừa bộc phát thú triều, hiện giờ đang rất nguy hiểm. Nhưng rừng rậm là địa bàn của hắn, hắn sống trong rừng từ nhỏ đến lớn nên hiểu rõ rừng rậm hơn bất cứ ai. Khi ở trong rừng, dù phải đối mặt với những Võ giả cấp tám đi nữa hắn cũng không hề sợ hãi.
Điều quan trọng nhất là…
Chỗ hắn đứng rất gần rừng Dạ Huyết.
“Đứng lại! Thằng nhóc kia! Mày đứng lại cho tao!”
“Một tên nhóc Võ giả cấp năm lại dám đoạt lấy ma tinh, thật không biết chữ chết viết thế nào!”
“Nhóc, đưa ma tinh cho ta, ta có thể giúp ngươi giữ mạng! Nếu không đưa, trăm khẩu súng cùng bắn thì một thằng nhóc như ngươi chết chắc!”
Từng tiếng hét dồn dập được phát ra từ miệng những Võ giả ở gần Vân Hi!
Vài tay bắn tỉa lợi hại trong lúc truy đuổi Vân Hi còn giương súng nhắm vào người hắn định bắn lén.
Nhưng lúc đoạt được viên ma tinh đó, Vân Hi biết mình sẽ trở thành mục tiêu của những tay bắn tỉa nên lúc lao về phía rừng Dạ Huyết, chân hắn chạy theo một bộ pháp vô cùng huyền diệu, có thể né tránh đường đạn của những tay bắn tỉa bắn lén. Hơn nữa, hắn vốn cách những tay bắn tỉa một cự ly nhất định nên những viên đạn bọn họ bắn ra còn cần một khoảng thời gian mới có thể trúng hắn. Khoảng thời gian này đã đủ để hắn dựa vào bản năng chiến đấu ngang với một Võ giả cấp chín bình thường né đi.
“Pằng!” “Pằng!” “Pằng!”
Hàng loạt viên đạn gần như sượt qua người khiến bùn đất trên người hắn văng lên tung tóe.
Chạy trối chết!
Chạy đua với đạn, thời gian và tính mạng!
Giờ phút này, bản năng chiến đấu của Vân Hi đã tăng đến mức cực hạn mà trước giờ chưa từng có. Trong não hắn như hiện lên một hình chiếu 3D, cảnh vật xung quanh được phản chiếu trong bộ não bằng cảm ứng của tinh thần. Trong phạm vi cảm ứng, mỗi cơn gió nhẹ thổi qua, mỗi ngọn cỏ đung đưa trong gió, mỗi viên đạn lướt qua không khí đều hiện lên vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lĩnh vực tinh thần!
Nếu có cao thủ cấp tông sư ở đây hẳn sẽ nhận ra được!
Hiện tượng xuất hiện trên người Vân Hi lúc này chính là dạng sơ khai của lĩnh vực tinh thần!
Võ đạo tông sư, sở dĩ được gọi như vậy chính vì tinh thần của bọn họ thăng hoa, dùng võ nhập đạo, tiếp xúc với một lĩnh vực hoàn toàn mới – lĩnh vực của đạo.
Sau khi hiểu rõ đạo trong lòng, ý thức, ý chí, ý cảnh của họ được nâng cao một cách toàn diện dẫn đến sự thăng hoa từ sâu trong linh hồn, từ đó tinh thần mạnh mẽ đến mức có thể hình thành lĩnh vực tinh thần.
Bên trong lĩnh vực tinh thần, đừng nói là đạn, ngay cả tia laze cũng không thể bắn chết Võ đạo tông sư.
Nhờ vào hiệu quả thần kỳ của lĩnh vực tinh thần, dưới áp lực khổng lồ của những tay bắn tỉa, Vân Hi vẫn ngang nhiên vượt qua được khoảng cách gần ba trăm mét giữa hắn và rừng Dạ Huyết.
“Vù!”
Cả người hắn lao nhanh như chớp vào trong rừng!
Vừa tiến vào rừng, những tay bắn tỉa muốn bắn lén Vân Hi không thể định vị được, quá trình ngắm cũng khó khăn hơn, gần như là không thể ngắm bắn.
Nhưng như vậy không có nghĩa là Vân Hi đã an toàn!
Trong khoảnh khắc hắn lao vào rừng, một người đàn ông trung niên vẫn đuổi sát ở phía sau bỗng lao đến nhanh như chớp, chân khí cuồn cuộn lơ lửng khắp người, uy thế không hề thua kém Thiên Hữu Vương – đoàn trưởng của đoàn săn ma Thiên Hữu!
Người này là cao thủ cấp tám!
Cao thủ cấp tám rất cần ma tinh để đột phá!
“Nhóc, đưa ma tinh thạch ra! Vẫn là câu nói đó, ta chừa cho ngươi một con đường sống, hơn nữa còn giúp ngươi giữ mạng và thưởng thêm trăm ngàn! Đừng hoài nghi, ta có thực lực đó! Không ai dám cướp đoạt ma tinh trên tay ta! Đây là lựa chọn tốt nhất của ngươi! Nếu không, một khi ta đuổi kịp ngươi, ta chắc chắn sẽ bắt ngươi chịu đựng hình phạt còn đau khổ hơn chết cả trăm lần!”
Sắc mặt Vân Hi vẫn lạnh lùng, đôi mắt như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía trước, mở ra một con đường tiến về phía trước giữa rừng cây rậm rập. Từng gốc cây lần lượt vụt qua trước mắt, tốc độ chạy của hắn không những không chậm lại do địa hình phức tạp trong rừng mà ngược lại, còn hơi tăng lên một chút.
Thấy vậy, sắc mặt của người đàn ông trung niên đang đuổi theo sau khẽ biến, sát cơ trong mắt trở nên ác liệt trước nay chưa từng thấy, hắn hét lớn: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Dạ Kiêu ta tung hoành tại thành Tinh Diệu đã bao năm nay, có mấy ai dám trái lời ta chứ! Ta có thể bảo đảm, nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn ngừng lại và đưa ma tinh ra, ta có thể chừa cho ngươi một con đường sống! Còn không thì trừ khi ngươi rời khỏi tỉnh Hoa Nam, mãi mãi không trở về thành Tinh Diệu, nếu không ta sẽ khiến ngươi hối hận vì hành vi ngu xuẩn ngày hôm nay!”
“Vù!”
Cả người Vân Hi bỗng nhiên lắc mạnh rồi biến mất trong rừng!
Với tu vi hiện tại, hắn hoàn toàn không thể xung đột chính diện với một Võ giả cấp tám. Muốn giết một cao thủ cấp tám, hắn cần phải bố trí nghiêm ngặt, khóa chặt thân hình đối phương nhưng tình huống cũng có thể trở nên nguy hiểm! Huống chi hiện tại còn có hơn mười Võ giả cao cấp đang đuổi theo sau hắn. Vì vậy, hắn không thể vì tên Võ giả cấp tám này mà chậm trễ một phút giây.
“Con mẹ nó!”
Thấy Vân Hi biến mất trong rừng, thân hình đang chạy như điên của Dạ Kiêu bỗng ngừng lại rồi quát to: “Thằng con hoang, dám cãi lời ta! Nhãi ranh cấp năm lại dám trái ý ta! Được! Được! Được lắm! Giỏi lắm! Đồ con hoang! Tốt nhất hãy cầu nguyện sau này đừng rơi vào tay ta, nếu không, ta nhất định khiến mày dù thành ma cũng không dám nghĩ tới ta!”
Vân Hi lạnh lùng quay đầu lại nhìn lướt qua Dạ Kiêu, dường như muốn khắc sâu tướng mạo của người này trong lòng!
Bất cứ Võ giả nào cũng có tôn nghiêm của chính mình!
Thân là kiếm khách, hắn càng phải như thế!
Một tên Võ giả cấp tám lại dám xấc láo trước mặt hắn!
“Đợi khi lên cấp bảy, ta sẽ trở về thành Tinh Diệu, để xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì mà muốn ta dù thành ma cũng không dám nghĩ đến ngươi!”
“Vù!”
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, thân hình của Vân Hi đã hoàn toàn biến mất trong rừng!
“Hắn đâu rồi!”
“Mẹ kiếp!”
Lúc những Võ giả ở sau đuổi đến, họ chỉ thấy Dạ Kiêu ngừng lại. Thầm nghĩ có lẽ hắn đã bị tên nhóc kia cắt đuôi, mọi người không nhịn được chửi ầm lên.
“Tên nhóc này lời rồi…”
“Sau khi trở về, hãy điều tra xem có ai muốn bán ma tinh hay không! Thằng nhóc này chỉ là Võ giả cấp năm, nếu sử dụng ma tinh của ma thú cấp chín đỉnh phong thì thật là lãnh phí. Tám chín phần mười hắn sẽ bán đi. Chỉ cần nhận được tin tức, để ta biết hắn là ai thì bảo đảm hắn phải ngoan ngoãn nôn viên ma tinh ra!”
“Thằng nhóc này còn nhỏ vậy, tu vi lại mới cấp năm, có thể nào là học viên của học viện nào đó không?”
“Có lý, mau trở về điều tra đi! Một thằng nhóc cấp năm lại muốn độc chiếm một viên ma tinh, thật không biết chữ chết viết thế nào mà!”
Những tiếng chửi mắng, nguyền rủa vang lên liên tù tì. Sau cùng, ai nấy cũng chỉ có thể rời đi trong bất đắc dĩ. Khi về địa bàn của mình rồi, chắc chắn họ sẽ cử người đi điều tra tin tức của Vân Hi.
Dẫu sao, lúc đuổi theo, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy thân pháp nhanh nhẹn độc đáo của Vân Hi khi di chuyển trong rừng. Nếu đuổi tiếp, không những không thể đuổi kịp mà một khi không cẩn thận gặp phải một số ma thú cao cấp vẫn chưa trở về lãnh địa lúc diễn ra thú triều, hậu quả sẽ rất thảm!