Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Câu Chuyện Kinh Dị Dân Gian - 1.3

Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:02:28

5.

Lưu Hỷ lập tức mất hết khí thế ban nãy, năng lắp bắp:

“Ông… ông dám ?”

Ông nội hừ lạnh một tiếng:

“Không tin thì cứ thử xem!”

Mắt Vương Phượng Quyên đỏ hoe, lặng lẽ rơi nước mắt.

Lưu Hỷ quát cô:

“Khóc cái gì mà ? Về nhà!”

Ông nội :

“Bà nó, bà dẫn Phượng Quyên nấu cơm, ăn xong hẵng .”

Bà nội kéo tay Vương Phượng Quyên ngoài, cô liếc Lưu Hỷ ông nội , cuối cùng chọn theo bà nội bếp.

Lưu Hỷ cau mày, tức nhưng dám gì.

Ông nội lên giường đất:

“Niên Xuân, mua ít rượu ngon về, mua nhiều một chút.”

gật đầu, cầm tiền mua rượu.

Tới chiều tối, bà nội bày cơm canh bàn. Ông nội rót rượu cho Lưu Hỷ:

“Đều là một nhà cả, uống nhiều .”

Loại rượu mua là loại đắt nhất trong tiệm, bình thường ông nội chẳng bao giờ nỡ mua.

Lưu Hỷ cầm ly rượu, đưa lên mũi ngửi :

“Rượu ngon đấy, loại rẻ.”

Ông nội chỉ tay hai hũ rượu đất:

“Hai hũ đó mang về, rảnh thì ghé qua đây chơi.”

Lưu Hỷ gật đầu, uống rượu ừng ực, chẳng màng động đến thức ăn, trông như một tên nghiện rượu thực thụ.

Mỗi Lưu Hỷ uống một ngụm lớn, ông nội chỉ nhấp một chút.

Phượng Quyên cau mày:

“Anh ăn chút gì , đừng uống rượu mãi.”

Lưu Hỷ đập mạnh ly rượu xuống bàn, hằn học :

“Cô còn dám quản hả? thấy cô ngứa đòn đấy!”

Ông nội liếc mắt hiệu cho Vương Phượng Quyên đừng gì.

Sau đó ông rót thêm rượu cho Lưu Hỷ:

“Uống say cũng , say thì ngủ ở đây, mai hãy .”

Lưu Hỷ “hề hề” , rõ ràng ngà ngà.

Ông nội ngoài trời, tối đen.

Lưu Hỷ say khướt, gục luôn xuống bàn mà ngủ.

Vương Phượng Quyên mắt đỏ hoe:

“Bác trai, bác gái, phiền hai .”

Ông nội uống một ngụm rượu:

“Mấy năm nay, sống dễ gì, đúng ?”

Vương Phượng Quyên cúi đầu, gì, nước mắt rơi lã chã.

Ông nội :

“Đỡ nó về phòng, nó thích nổi khùng thì cứ để nó nổi, thì , cháu đừng cản. Khi ngủ nhớ khóa cửa cho kỹ.”

Khi câu , ông nội liếc đôi chân của Lưu Hỷ, ánh mắt phần nặng nề.

Phượng Quyên do dự vài giây :

“Cháu lời bác.”

Ông nội hỏi bà nội:

“Bà nó, đưa tiền cho Phượng Quyên ?”

Bà nội đáp:

“Đưa .”

Ông nội rít một thuốc lào, lấy ít tiền từ trong túi áo, đưa cho Vương Phượng Quyên:

“Cầm lấy .”

Phượng Quyên lắc đầu, :

“Bác ơi, tiền cháu thể nhận.”

“Cầm !” ông nội đỡ lấy Lưu Hỷ đang say khướt, kéo ngoài.

Bà nội nhét tiền túi áo của Vương Phượng Quyên:

“Phượng Quyên , tiền cháu nhất định giữ, nhất định giữ lấy.”

Phượng Quyên mắt đỏ hoe, gật đầu.

Lưu Hỷ lảo đảo :

“Không cần đỡ , say.”

Vừa dứt lời, ông liền buông tay.

Lưu Hỷ loạng choạng bước ngoài, lầm bầm, chẳng ai đang gì.

Ông với Phượng Quyên:

“Nhớ kỹ, đừng quan tâm đến nó, về nhà ngay, khóa cửa .”

Phượng Quyên gật đầu:

“Cháu lời bác.”

Nói xong, cô rời , trong nhà chỉ còn ba chúng .

Bà nội thở dài:

“Phượng Quyên nhận tiền, lòng cũng thấy nhẹ phần nào.”

Ông nội xổm ở cửa, rít thuốc lào :

“Trên đường về, thiêu đôi chân của Khuê Tử. Việc đó Vương Tiểu Tử thấy ."

6.

“Cái gì?” bà nội sững sờ vài giây ,

“Giờ đây? Nếu nó chuyện ngoài, ông căn bản thể giải thích nổi.”

Ông nội đáp:

“Bà đừng vội, chuyện vẫn chắc chắn. Lúc đốt chân của Khuê Tử, nó đúng lúc ngang qua, chắc là nhận đang đốt chân .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cau-chuyen-kinh-di-dan-gian/1-3.html.]

Bà nội :

“Nếu nó mà thì ?”

Ông nội hút liền mấy thuốc lào, ho khan mấy tiếng, chắc ông vẫn nghĩ cách giải quyết.

Đêm khuya, thấy tiếng cổng sân đẩy . mở mắt , thấy ông nội đang khoác áo ghế, như thể đang chờ Trương lão Tam.

Bà nội cầm kim chỉ trong tay, dựa ánh trăng xỏ chỉ kim.

Bà nội :

“Ông nó, chỉ xỏ xong .”

Ông nội nhận lấy kim chỉ, cầm theo cả kéo.

thấy tiếng gõ cửa: cốc cốc cốc cốc.

“Chú ơi, mau mở cửa, cháu tìm một đôi chân !” Giọng Trương lão Tam vang lên ngoài cửa, thì vẻ phấn khởi.

Ông nội đầu bà nội:

“Trông chừng Niên Xuân cho .”

Dứt lời, ông mở cửa gỗ.

Một cơn gió âm tràn , kèm theo mùi hôi thối của xác thối nồng nặc.

: “Ông ơi!”

Ông nội cầm kim chỉ, bước qua bậu cửa.

Bà nội bịt miệng , khẽ :

“Đừng lên tiếng.”

“Chú ơi, cuối cùng chú cũng !”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Lão Tam, chú chỉ thể khâu cho cháu một chân thôi.”

Trương lão Tam gằn giọng:

“Tại ?”

Chỉ giọng thôi ông đang tức giận.

Ông nội đáp:

“Chân quá ngắn, cháu tìm cái khác , chân của thằng Vương Tiểu Tử cũng khá đấy.”

ngẩng đầu bà nội, thấy bà nhíu chặt mày, khẽ :

“Tội …”

Sau khi ông nội khâu xong chân cho Trương lão Tam, ông về nhà.

Trông ông như già mười tuổi, nếp nhăn mặt càng sâu, ánh mắt cũng vẩn đục hơn hẳn.

Ông vứt kim chỉ và kéo xuống đất, mang nhà một cái chân đẫm máu, cùng một chiếc chân dê chi chít vết khâu.

Ông :

“Bà nó, lấy cho ít vải trắng, nhân lúc trời còn tối, mang mấy thứ đốt.”

Bà nội chỉ ông, mắng:

“Tất cả là tại ông! Cứ nhất quyết đòi khâu xác, giờ thì , lôi về bao nhiêu rắc rối!”

Mắng thì mắng, nhưng bà vẫn bước xuống giường đất, kho tìm vải.

Bà lục lọi lâu, mới tìm một mảnh vải trắng thủng một lỗ.

Ông nội dùng vải trắng quấn lấy chân và chân dê, :

lên núi một chuyến, chỗ đó hoang vắng, ai.”

Trông ông mệt mỏi thấy rõ, cũng phần lảo đảo. Bà nội khoác thêm áo, :

“Để với ông.”

Ông nội :

“Không , Niên Xuân còn nhỏ quá, bà ở nhà trông nó.”

Bà nội hỏi :

“Ông một ?”

Gương mặt ông hiện lên một nụ khổ:

“Được.”

Ông khom lưng, lê từng bước ngoài. Bà nội theo bóng lưng ông :

“Cẩn thận đấy.”

Sáng hôm , trong làng truyền tin: Lưu Hỷ c.h.ế.t .

Cách c.h.ế.t của y hệt như Vương Khuê, cũng mất hai chân, phát hiện ở đầu làng.

Vương Phượng Quyên quỳ gối bên t.h.i t.h.ể Lưu Hỷ, nức nở thảm thiết, dân làng ai cũng đến khuyên cô bớt đau buồn.

Ông nội :

“Trên núi sạch sẽ, nên cẩn thận một chút.”

Lúc , Vương Tiểu Tử bất ngờ chen từ đám đông, đôi chân vẫn nguyên vẹn. Cậu hỏi:

“Chú ơi, rốt cuộc núi sạch? Chú thật với chúng cháu .”

“Mọi đều .”

“Trên núi xảy chuyện gì thế?”

Dân làng , bao ánh mắt dồn về phía ông nội .

Ông chằm chằm Vương Tiểu Tử, lông mày nhíu chặt, sắc mặt trông cực kỳ tệ.

Vương Tiểu Tử cũng thẳng ông, ép hỏi:

“Rốt cuộc chú cái gì? Vương Khuê cũng c.h.ế.t như thế, nếu chú còn thật, thì cháu báo công an đấy!”

Ông nội trừng mắt :

“Trương lão Tam vẫn còn sống!”

Vừa dứt lời, cả đám đông liền xôn xao.

Mọi bắt đầu xì xào bàn tán, cùng lên tiếng:

“Sao thể chứ? Chính mắt chúng thấy chôn mà!”

! Chúng tận mắt thấy mai táng!”

Bố của Trương lão Tam cũng bước lên:

“Ngũ ca , lời thể bừa !”

Ông nội chắc nịch:

bừa. Chính mắt thấy Trương lão Tam vẫn còn sống!”

Dân làng ồ lên đầy nghi ngờ, rõ ràng là vẫn tin.

Ông nội đưa tay chỉ xuống đất:

“Mọi , đất đầy dấu chân dê đấy!”

Loading...