Câu Chuyện Kinh Dị Dân Gian - 1.2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:02:27
3.
Chú Khuê mà Vương Tiểu Tử tới là em họ của ông nội . Cả đời ông Khuê chỉ một cô con gái, lấy chồng xa tận tỉnh ngoài, bảy tám năm nay từng về thăm.
Bà nội : “Đi, nhanh lên, thím với cháu.”
Vương Tiểu Tử hỏi: “Thím ơi, chú ?”
Bà nội đáp: “Chú cháu mới ngoài, thím với cháu.”
Nhà Vương Khuê ở phía tây làng, vị trí khá hẻo lánh.
Thi thể ông đặt một tấm ván gỗ, chết, cổ còn dấu răng rõ ràng, như thể thứ gì đó cắn chết.
Hai chân dường như bẻ gãy, xương lòi còn vương m.á.u đỏ tươi.
Vương Tiểu Tử : “Thím ơi, giờ ?”
Bà nội đáp: “Chú cháu ở nhà, thím cũng dám tự ý quyết.”
Lời dứt thì ông nội bước sân.
Dân làng vội nhường đường cho ông.
Đôi mắt ông đỏ ngầu, ông bước đến t.h.i t.h.ể Vương Khuê, : “Anh sớm với chú , núi sạch sẽ, ban đêm đừng mà lên đó. Chú cứ !”
Mọi trong làng đều an ủi ông.
Ông nội mắt đỏ hoe, : “Đem t.h.i t.h.ể thiêu .”
Mọi đều sững sờ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ thấy chôn cất đất, ngay cả c.h.ế.t oan cũng chôn, từng ai bảo thiêu xác.
Bà nội hoang mang hỏi: “Thiêu ?”
Ông nội gật đầu: “Lúc còn sống, Khuê Tử từng với , đời nó chỉ một đứa con gái, coi như tuyệt tự . Khi nó chết, cứ thiêu xác, đơn giản là .”
Dân làng , nhưng ai gì.
Ông nội là duy nhất của Vương Khuê, nên chuyện hậu sự dĩ nhiên do ông nội lo liệu.
Ông gọi mấy thanh niên đến, dùng vải trắng quấn lấy t.h.i t.h.ể Vương Khuê, chất củi nhóm lửa.
Lửa cháy mạnh, t.h.i t.h.ể Vương Khuê ném đống lửa.
Một mùi hôi tanh nồng nặc tỏa khắp khí.
Thi thể cháy suốt cả buổi sáng, đến khi chỉ còn tro cốt và mảnh xương vụn.
Ông nội dùng vải trắng bọc phần xương đó , mang lên núi, đào hố chôn xuống.
Tất cả xong xuôi thì cũng ba giờ chiều.
Bà nội lạnh lùng : “Ông tiễn Vương Khuê qua loa như , ông sợ nó trách ông ?”
Tang lễ của Vương Khuê diễn cực kỳ đơn giản, thậm chí còn ba ngày quàn linh cữu như lệ thường.
Ông nội : “Loại c.h.ế.t oan thế , tiễn sớm, nếu sẽ hại . Bà đừng quên chuyện của Trương lão Tam!”
Bà nội đáp, chỉ hít sâu một , thở thật dài.
Bà hỏi: “Đồ đạc trong nhà Vương Khuê ai đụng ?”
Ông nội lắc đầu, lấy từ trong túi áo một chùm chìa khóa, là chìa khóa nhà Vương Khuê. Sau đó, ông nội lấy một túi nilon hoa văn đỏ trắng.
Trong túi nilon là một gói tiền, chắc là tiền mồ hôi nước mắt cả đời của Vương Khuê.
Ông nội : “Yên tâm , đều là của nhà cả.”
Lúc câu , khóe miệng ông nhếch lên. Bà nội nhận lấy túi tiền và chùm chìa khóa, : “Gửi cho Thuận Tử chút tiền , nó vội quá, chẳng mang gì theo cả.”
Ông nội gật đầu: “Mai bưu điện gửi cho nó.”
Bà nội : “Chuyện của Trương lão Tam ? cứ cảm thấy là nó g.i.ế.c Vương Khuê.”
Ông nội đáp: “ mua hai tấm bùa hộ môn , yên tâm, nó .”
Bà nội : “Vương Khuê c.h.ế.t , Phượng Quyên chắc chắn sẽ về. Số tiền , thể đụng đến.”
Phượng Quyên là con gái Vương Khuê, bảy tám năm nay về nào.
Ông nội rít một thuốc lào, lâu gì, trông như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Bà nội đẩy vai ông một cái: “Nói gì chứ!”
Ông nội : “Nó bảy tám năm về, chuyện tiền bạc chắc nó . Với , tang lễ của Khuê Tử là nhà lo liệu, tiền nên thuộc về .”
Bà nội gì nữa, nhét tiền túi áo.
Ông nội dán hai tấm bùa hộ môn lên cửa gỗ.
Đêm khuya, thấy tiếng bước chân bên ngoài, khẽ.
Ông bà , bà nội khẽ : “Trương lão Tam đến .”
“Chú ơi, tìm một đôi chân , chú giúp khâu nhé.” Giọng của Trương lão Tam vang lên ngoài cửa.
Ông nội : “Đôi chân hợp , cháu tìm đôi khác .”
Nói xong, bên ngoài lập tức yên ắng trở .
Bà nội trừng mắt ông nội: “Ông bảo nó tìm đôi khác, chẳng là xúi nó g.i.ế.c ?”
Ông nội : “ cũng hết cách ! Chẳng lẽ bắt khâu chân cho nó thật ?”
4.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cau-chuyen-kinh-di-dan-gian/1-2.html.]
“Ông!” bà nội chỉ tay ông , giận dữ “ thể hại !”
Ông nội rít một thuốc lào, quát lớn: “Cái gì gọi là hại ?”
Bộ dạng ông nội khi tức giận đáng sợ, bà nội trừng mắt ông một cái nhưng gì thêm.
Sáng sớm hôm , cửa nhà hai cái chân đầy m.á.u đó.
sợ đến mức suýt hét lên, nhưng định la thì ông nội bịt miệng .
Ông đảo mắt quanh, chắc chắn ai, kéo hai cái chân đó trong nhà.
Ông : “Bà nó, mau tìm cho một mảnh vải trắng!”
Bà nội thấy đôi chân đất, trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ.
Ông sốt ruột : “Nhanh lên!”
“Được , tìm vải.” bà nội kho lục lọi một hồi, tìm một tấm chăn hoa cũ vá chằng vá đụp.
Bà : “Không vải trắng.”
Ông nhíu chặt mày, dùng tấm chăn hoa đó quấn lấy hai cái chân .
Ông tiếp: “Đưa ít tiền, gửi tiền cho Thuận Tử.”
Bà nội mở ngăn kéo, lấy tiền đưa cho ông: “Còn cái chân thì tính ?”
Ông đáp: “ mang luôn. Trên đường tìm chỗ vắng đốt. Bà đừng lo.”
Nói xong, ông lấy một cái bao tải từng dùng để đựng cải, đổ cải bỏ hai cái chân .
Ông vác bao tải lên vai , bà nội thì nhíu mày, mặt đầy lo lắng.
Bà dặn : “Niên Xuân, chuyện trong nhà tuyệt đối với ngoài.”
gật đầu: “Cháu .”
Bà nội bận nấu cơm trong bếp, thì chơi một ngoài sân.
cảm giác ai đó đang , ngẩng đầu lên thì thấy cổng một đôi nam nữ đang thò đầu .
Người đàn ông mặt đầy thịt, trông ngoài bốn mươi.
Người phụ nữ mặt vàng như nến, gầy gò, trông tiều tụy.
Cổng sân nhà đẩy , hai họ bước .
Hạt Dẻ Rang Đường
chạy trong gọi: “Bà ơi, đến!”
Bà nội từ bếp , phụ nữ đó thấy bà liền sững , đó : “Bác gái , bác vẫn khỏe chứ?”
Bà nội kỹ phụ nữ mặt: “Cô là…”
“Cháu là Phượng Quyên.”
Vương Phượng Quyên kéo tay bà nội , : “Đây là chồng cháu, Lưu Hỷ.”
Mặt Lưu Hỷ lạnh tanh, một lời.
Bà nội gượng hai tiếng: “Hai đứa về , mau nhà .”
Bà kéo Phượng Quyên và Lưu Hỷ trong nhà.
cũng theo theo .
Vương Phượng Quyên giường đất, hỏi: “Bác gái ơi, bác trai cháu ?”
Bà nội đáp: “Bác trai cháu mới ngoài.”
Vương Phượng Quyên mỉm : “Hai bác vẫn khỏe chứ?”
Vừa dứt lời, Lưu Hỷ liền đẩy Phượng Quyên một cái: “Nói chuyện chính !”
Lưu Hỷ trợn trừng mắt, phịch lên giường đất, thắt lưng buộc chặt lấy bụng tròn vo, trông chẳng khác nào một con cóc.
Vương Phượng Quyên nhíu mày, ánh mắt Lưu Hỷ đầy sợ hãi: “Bác gái , cháu cũng vòng vo. Lúc bố cháu còn sống dành dụm chút tiền, nhưng cháu tìm mãi trong nhà thấy. Nghe dân làng , đám tang của bố cháu do nhà bác lo, nên cháu hỏi… tiền đó đang ở chỗ bác ?”
Lưu Hỷ chen : “Chắc chắn là trong nhà các ! Mau đưa tiền đây! Hai chúng cầm tiền xong là ngay.”
Bà nội hỏi: “Cầm tiền ? Phượng Quyên, cháu lên núi bố cuối ?”
Phượng Quyên do dự vài giây : “Không , ở nhà còn nhiều việc.”
Sắc mặt bà nội tối sầm , chậm rãi bước tới bên ngăn kéo, lấy túi nilon đựng tiền: “Tất cả ở đây.”
Bà đưa túi tiền cho Phượng Quyên, nhưng nhận thì Lưu Hỷ giật lấy. Hắn mở túi , đếm tiền bên trong: “Chỉ chừng ?”
Vừa , bà nội như thể bà giấu bớt tiền.
Bà nội đáp: “Chỉ từng đó thôi.”
Lưu Hỷ ném tiền lên giường đất, mắng: “Chút tiền đủ tiền tàu xe! Mẹ kiếp, bà lừa !”
Nói , túm cổ Phượng Quyên, sức bóp, như thể định g.i.ế.c cô tại chỗ.
Bà nội xông can ngăn, nhưng dễ dàng Lưu Hỷ đẩy bật .
định chạy ngoài gọi thì ông nội bước , quát lớn: “Thằng khốn nạn , mày loạn hả!”
Lưu Hỷ sững vài giây, buông tay khỏi cổ Phượng Quyên, chỉ ông nội mắng: “ đánh vợ thì liên quan quái gì đến ông?”
Ông nội đáp: “Tao là bác ruột nó! Nếu mày còn dám động tay động chân thêm nữa, tao sẽ gọi trai tráng trong làng đến đánh mày đến chết, kéo xác mày vứt lên núi cho sói ăn!”