Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Câu Chuyện Kinh Dị Dân Gian - Phần 1.1: Dấu Chân Dê

Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:02:25

Khi còn nhỏ, ông nội là thợ may trong làng. Trong làng c.h.ế.t oan, nhờ ông khâu xác, ông cũng đồng ý.

Ông mang theo kim chỉ , nhưng đôi chân của Trương lão Tam – c.h.ế.t oan nghiền nát thành bùn, thể khâu .

Người nhà ông : “Dùng chân dê cũng .”

Thế là ông nội khâu cho Trương lão Tam một đôi chân dê.

1.

Theo phong tục ở quê , c.h.ế.t oan phép đưa trong nhà, quan tài chỉ thể đặt bên ngoài.

Quan tài dùng để mai táng cũng đúng quy cách, quét chu sa lên quan tài, đó dùng tám chiếc đinh sắt để đóng chặt nắp.

Trước khi đóng nắp, trong làng vẫn còn thể Trương lão Tam cuối trong quan tài.

Trên mặt Trương Lão Tam đầy những vết tử ban, môi tím tái, đặc biệt là đôi chân dê lộ ngoài trông càng thêm kỳ dị.

hô lên một tiếng: “Đóng nắp quan tài!”

Nắp quan tài của Trương lão Tam đậy , mấy thanh niên trai tráng bắt đầu đóng đinh quan tài.

Bố của Trương lão Tam : “Vào nhà ăn cơm thôi.”

Ở chỗ chúng phong tục: c.h.ế.t oan mai táng ban đêm.

Lúc mặt trời vẫn lặn, nên thể hạ táng .

Những đến giúp lượt bước nhà, khi , ai nấy đều tháo dải vải trắng buộc ngang hông xuống để đặt cửa, tránh cho Trương lão Tam theo nhà.

Chờ khi chôn cất Trương lão Tam xong, dải vải trắng đó mới đem đốt.

Bố của Trương lão Tam rót rượu mời ông nội , : “Ngũ ca, mấy hôm nay phiền .”

Ông nội : “Có gì , cùng là trong làng cả, phiền gì hết.”

Bố của Trương lão Tam trò chuyện với ông nội , : “Nghe thằng hai nhà mới mua xe, thấy lái về?”

Ông nội đáp: “Toàn bậy, lấy tiền mà mua xe?”

Một tháng , chú nhắn về nhà rằng mua xe ở thành phố, khiến ông nội vui mừng khôn xiết, gặp ai cũng khoe chuyện .

Ông còn đặc biệt đầu làng đón chú , định xe chú về làng cho nở mày nở mặt, nhưng chú lái xe về mà là xe thuê về.

Ông nội cảm thấy mất mặt, nên chuyện ông còn nhắc tới nữa.

Ăn cơm xong thì trời cũng tối.

Đường núi ban đêm khó , nên chỉ để thanh niên trai tráng đưa tang.

và ông nội về nhà , chú thì theo đưa đám.

Trước khi , ông nội dặn dò kỹ lưỡng: “Nhất định đốt dải vải trắng đấy.”

Chú gật đầu: “Con nhớ .”

Sau khi và ông nội về đến nhà, bà nội hỏi: “Trương lão Tam chịu ?”

Ông nội đáp: “Chịu , gây chuyện gì cả.”

Trương lão Tam c.h.ế.t do tai nạn xe, tài xế gây tai nạn thì bỏ trốn, đến giờ vẫn bắt .

Chỗ chúng hẻo lánh, đến một cái camera giám sát cũng , chẳng ai là ai tông c.h.ế.t ông .

Bà nội gật đầu, : “Chịu .”

Nửa đêm, bên ngoài tiếng động, chắc là chú về.

Bà nội bật đèn trong nhà lên.

Chú chạy thẳng nhà, mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh, còn đánh rơi mất một chiếc giày.

Ông nội hỏi: “Thuận Tử, con thế?”

Chú kịp cởi giày, lao thẳng lên giường đất, : “Con thấy Trương lão Tam! Hắn chết!”

Ông nội : “Nói nhảm! Các con mới chôn cất nó, chết?”

Chú thở hổn hển, : “Thật mà! Trên đường về con cứ cảm giác theo … là Trương lão Tam đang theo con!”

Ông nội lật áo chú lên xem xét, chú : “Con đốt dải vải trắng ! Sao vẫn theo con?”

Ông nội : “Chắc con nhầm , Trương lão Tam c.h.ế.t thật .”

Lời ông nội còn dứt, liền thấy tiếng cốc cốc cốc cốc gõ cửa.

Ông nội vội đưa tay bịt miệng chú . Bên ngoài vang lên giọng của Trương lão Tam:

“Chú ơi, chú khâu nhầm , đây chân của .”

Bà nội thì thào: “Ông nó ơi, bây giờ?”

Ông nội cau chặt mày, khẽ: “Đừng lên tiếng.”

Lời ông dứt, thấy tiếng cửa mở, cánh cửa gỗ đẩy

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cau-chuyen-kinh-di-dan-gian/phan-1-1-dau-chan-de.html.]

2.

Một trận gió âm thổi , lạnh buốt sống lưng.

Bà nội thì thào: “Ông nó ơi, bây giờ? Nó sắp !”

Ông nội trừng mắt bà, hiệu bảo bà đừng lên tiếng, : “Nhà bậu cửa cao, nó .”

Bà nội nắm chặt cánh tay , ôm lòng che chở.

Chú trốn trong chăn, run rẩy khắp .

thấy tiếng động ngoài cửa, Trương lão Tam đang cố nhà, nhưng bậu cửa cản .

“Chú ơi, chú khâu nhầm , đây chân của .”

Giọng Trương lão Tam đầy van xin, tội nghiệp.

Khi còn sống, ông hiền lành, từng gây chuyện với ai.

Ông nội cau mày : “Chân cháu xe cán nát như bùn, thể khâu , nên chỉ thể khâu chân dê thôi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt bà nội lập tức đổi.

: “Sao ông dám chuyện với chết?”

Ông nội thở dài, nét mặt đầy bất lực.

Bà nội bắt đầu trách móc ông: “Tất cả là tại ông, lo chuyện bao đồng, giờ thì , rước họa nhà.”

Ông nội trừng mắt chú một cái, khẽ : “Chuyện quái lạ quá, ai mà ngờ cơ chứ?”

Ông bà cãi khe khẽ, bao lâu, thấy tiếng gà gáy, trời sáng.

Ông nội bước xuống giường đất, rón rén cửa.

Bà nội hỏi: “Đi ?”

Ông chăm chăm xuống đất, lông mày nhíu chặt: “Đi .”

Bà nội thở phào: “Trương lão Tam quậy một trận như , e là sắp chuyện chẳng lành.”

Ông nội đầu , chú chằm chằm: “Thuận Tử, thật con mua xe ở thành phố ?”

Chú ngẩn vài giây, trán toát đầy mồ hôi, sắc mặt tiều tụy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chú : “Không mua.”

Ông nội hừ lạnh một tiếng: “Lập tức cút về thành phố cho bố!”

Bà nội cũng bước xuống giường, lớn tiếng mắng ông nội: “Thằng nhỏ mới về mấy hôm, ông đuổi nó ? Là ông gây chuyện, nổi giận với con?”

Ông nội gì, chỉ chăm chăm chú .

Chú cúi đầu, mãi mới một câu: “Con … con sẽ ngay.”

Nói xong, chú bắt đầu quần áo.

Bà nội cau mày, kéo tay chú : “Đi cái gì mà ! Con mới về mấy hôm? Chuyện của Trương lão Tam thì mời thầy về cúng là xong, nó sẽ tìm con .”

Chú hất tay bà , giọng run run: “Mẹ… con nhất định .”

Bà nội còn định ngăn chú , nhưng ông nội kéo .

Ông nội kéo bà đến cửa, chỉ tay xuống đất, : “Bà !”

cũng ghé xem, bên ngoài cửa là dấu chân dê, hỗn loạn vô cùng, chắc đêm qua Trương lão Tam ở cửa lâu.

Bà nội ngẩn mấy giây: “Giờ đây?”

Ông nội : “Trừ khi khâu cho nó đôi chân .”

Bà nội : “Dạo gần đây ai chết, lấy chân mà khâu cho ông ?”

Ông nội thở dài, ánh mắt vẩn đục đầy mỏi mệt, : “Nó sẽ tự tìm.”

Vừa dứt lời, ông liền đá cho chú hai cái, mắng: “Biến cho khuất mắt! Nhìn mày là bố phát bực.”

Nói xong, ông nội sân dắt ngựa kéo xe.

Chú vội vàng thu dọn vài bộ quần áo, leo lên xe ngựa.

Bà nội dặn: “Trên đường nhớ chậm thôi.”

Ông nội đánh xe, tiễn chú rời khỏi nhà.

Sau khi họ , trong nhà chỉ còn và bà nội.

Bà nội xoa đầu : “Niên Xuân, ngủ thêm chút nữa , đêm qua cháu cũng chẳng ngủ bao nhiêu.”

gật đầu, định ngủ thì bước sân.

Vương Tiểu Tử : “Thím ơi, xảy chuyện lớn ! Chú Khuê c.h.ế.t , c.h.ế.t chân núi làng, hai chân đều còn nữa!”

 

Loading...