Câu Dẫn Sư Tỷ Của Ta
Chương 1: Ta là Lý Thu Thủy
"Aha..." Ngáp một cái thật dài, ánh mắt Hàn Nguyệt còn mơ mơ màng màng
"Hôm nay mẹ như thế nào còn chưa kêu ta rời giường a!" Hàn Nguyệt theo thói quen cũ, đưa tay sờ tìm cái đồng hồ báo thức, đương sờ soạng, bàn tay đụng phải một thứ lạnh như băng.
"A! Này..." Hàn Nguyệt thập phần khiếp sợ mà nhìn người đang nằm cạnh mình, một tiểu cô nương độ chừng hơn mười tuổi, nhìn qua tựa như một cái xác của tiểu tiên tử rớt xuống phàm trần.
Đang lúc Hàn Nguyệt ở thưởng thức nét đẹp của tiểu cô nương, nàng đột nhiên mở mắt.
"oh,no! Ánh mắt này thật sự là rất tuyệt, ta thích!"- Đáy lòng Hàn Nguyệt điên cuồng gào thét. Nàng chính là chỉ thích nữ nhi không ái mỹ nam, đích thị là les, tuy rằng đối phương là một tiểu nha đầu, nhưng là không quan trọng... Ta có thể chờ.
"Sư muội, ngươi sao lại nhìn ta như vậy, trên mặt ta có vật gì sao?" Vu Hành Vân nhìn người đang nhìn mình ngơ ngẩn chính là sư muội Lý Thu Thủy, nhìn vào ánh mắt của nàng thấy rõ sự hưng phấn cùng kinh ngạc, tự hỏi không biết có phải mình bị ảo giác không. Mà sau khi Hàn Nguyệt nghe tiếng "Sư muội" cả người lạnh đi giống như rớt xuống vực sâu đầy băng lạnh lẽo. Nhưng một lát sau, nàng bắt đầu tìm gương. Nàng xem lại y phục trên người mình, nhìn khuôn mặt non nớt phô bày trước gương, mới thật sự tin tưởng là mình xuyên không ."Ta... Ta thực sự đã xuyên không!" Hàn Nguyệt kích động nước mắt chảy dài. Khi tâm tình đã bình ổn, nàng quay sang tiểu nha đầu kia để tìm hiểu chút thông tin về nơi ở mới này.
"Sư tỷ, có nhiều điều ta nghĩ không ra! Ta là ai?" Hàn Nguyệt tự nhiên đóng vai "sư muội thật giống, quả thực rất giống đại minh tinh Hollywood.
"Xem ra sư phụ đã trừng phạt quá nặng tay, khiến cho bây giờ ngay cả trí nhớ ngươi cũng mất đi!" Vu Hành Vân tuy rằng chỉ có hơn mười tuổi, nhưng ngữ khí của nàng nghe chẳng khác người trưởng thành bao nhiêu
"May mà bây giờ tuổi của ngươi còn nhỏ, có thể bắt đầu luyện võ lại từ đầu nhưng cũng không phải vì vậy mà lao lực. Còn có... Nhớ kỹ tên của ngươi là Lý Thu Thủy, lần sau cũng đừng ở trước mặt sư phụ nói cái gì ngươi không cần đứng ở Thiên Sơn!". Nói xong liền nhẹ nhàng như gió xoay người rời đi, để lại một mình Hàn Nguyệt ngồi như hóa đá.
"Không thể tưởng được... ta lại đi tới thời đại Thiên Long, vừa rồi chính tiểu nha đầu kia... không...không phải..là Thiên Sơn đồng mỗ Vu Hành Vân!". Hàn Nguyệt, không, phải là Lý Thu Thủy, nàng hiện tại quả thực hưng phấn càng thêm hưng phấn. Phải biết rằng nàng là "fan ruột" của Thiên Long Bát Bộ, đương nhiên nàng mê nhất phiên bản điện ảnh cũ. Đặc biệt đối Vu Hành Vân , Hàn Nguyệt nàng thực rất ấn tượng với tính cách kia. Thích nữ nhân, cùng chính mình giống nhau. Vì yêu không tiếc hết thảy, tựa như chính mình cố chấp giống nhau. "Ai da, không được! Ta nhất định không thể để cho Lý Thương Hải ngươi đâu, Vu Hành Vân, ta đến đây!" Lý Thu Thủy quyết định chủ ý muốn đem vị đỉnh đỉnh đại danh Vu Hành Vân này lừa vào tay mới được. Dù sao tương lai người ta chính là Thiên Sơn đồng mỗ, ở điện ảnh bản cũ Vu Hành Vân chính là đẹp đến không ngòi viết nào tả được! Bất quá vẫn là hi vọng Vu Hành Vân ở chốn này khi lớn lên cũng mang bộ dáng đẹp như trong phim ấy.
Liên tiếp vài ngày, Lý Thu Thủy vẫn đi theo Vu Hành Vân, mà ngay cả lúc ngủ lúc nghỉ ngơi cũng muốn cùng vị đại sư tỷ cùng một chỗ. Cả ngày, nàng chẳng khác gì "kẹo mạch nha" bám theo sư tỷ, đương nhiên cái danh hiệu này là Vu Hành Vân cấp cho. Vô Nhai Tử quen biết Lý Thu Thủy từ trước đến nay cũng cảm thấy kì lạ
"Sư muội này thật đúng là mất trí nhớ rồi, nếu là trước kia nàng sẽ không như vậy đâu... Thật đáng thương!"
"Đại sư tỷ, chỗ này ta xem không hiểu!" Lý Thu Thủy vừa nhìn thấy Lý Thương Hải dâng Vu Hành Vân chén trà, vội vàng tách hai nàng ra. Cũng thừa dịp hỏi han này để tìm chút cơ hội thân cận Vu Hành Vân. Trước khi quay đầu đi còn bày ra vẻ mặt mê man làm Thương Hải cảm thấy động tác đó thật kì quái. Thực ra ý Lý Thu Thủy muốn nói chính là "Đừng tiếp cận Vu Hành Vân của ta, không thì đừng có trách ta.Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!" Dù sao người ta chính là không muốn bị cắm sừng.
Ngày hôm đó, Vu Hành Vân đến hồ An Tuyền tắm rửa."Rốt cục cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút!". Mấy tháng vừa qua Vu Hành Vân bị Lý Thu Thủy quấn quít suốt ngày, tựa như vĩnh viễn không thể tách khỏi kẹo mạch nha này. Đang lúc thoải mái ngâm mình, âm thanh quen thuộc của "kẹo mạch nha" kia lại vang lên: "Sư tỷ, nguyên lai ngươi ở trong này a!"
"Khụ khụ..." Vu Hành Vân bị Lý Thu Thủy làm cho sợ tới mức không cẩn thận té sặc nước, nàng thật đúng là sợ Tiểu ma nữ này a.
"Sư muội, sao ngươi lại tới đây?" Vu Hành Vân nhìn vẻ mặt mỉm cười của Lý Thu Thủy, cảm thấy có chút "rét lạnh" .
"Ta đương nhiên là tới nơi này ngâm mình nghỉ dưỡng, bằng không... Còn có thể làm gì?" Lý Thu Thủy vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo, "Huống hồ có thể cùng sư tỷ cùng nhau tắm rửa... Chính là ta tam sinh hữu hạnh a!"
"Ha hả..." Vu Hành Vân cười gượng quay mặt đi, nha đầu kia thật quá tự nhiên, bất tri bất giác mặt nàng trở nên ửng đỏ. Lý Thu Thủy nhìn Vu Hành Vân mặt đỏ rần, liền nghĩ muốn cùng nàng vui đùa một chút.
"Sư tỷ..." Lý Thu Thủy thừa dịp Vu Hành Vân không chú ý, lập tức tát nước lên Vu Hành Vân.
"A nha... Tốt, ngươi dám đánh lén ta!" Vu Hành Vân cũng triển khai phản kích, hai người tát nước chọc phá lẫn nhau. Hoan thanh tiếu ngữ, Vu Hành Vân từ lúc còn nhỏ đến nay chưa bao giờ cười vui vẻ nhiều như thế, điều này khiến nàng cảm thấy được Thu Thủy kỳ thật cũng có thể làm cho người ta yêu thích.