Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Câu Dẫn Sư Tỷ Của Ta

Chương 20: Thức tỉnh



"Biểu muội, biểu muội..."
Mộ Dung Phục gọi Vương Ngữ Yên thật lâu nhưng gian phòng vẫn chìm trong im lặng khiến hắn không còn kiên nhẫn, lo lắng đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn khắp phòng mà không thấy Ngữ Yên, lòng trở nên bất an vô cùng, lại thêm trong lòng có chút dự cảm chẳng lành xảy ra với nàng nên hắn vội vàng rời khách điếm đi tìm. Khi hắn vừa chạy đến chỗ chưởng quầy định hỏi tin tức thì bị một người mang bộ dáng hớt ha hớt hải như hắn cướp lời. Người kia, tất nhiên chính là Ô Lão Đại đang đi kiếm Dương Lực.
Ô Lão Đại vừa trấn an cái dạ dày trở về thì phát hiện nhị đệ của hắn cùng tiểu cô nương mà hắn vác về lúc trưa từ Linh Thứu Cung biến mất không còn tăm hơi. Hắn tin chắc là bọn người từ Linh Thứu Cung đã mang họ đi nên lập tức hỏi thăm chưởng quầy: "Chưởng quầy, ngươi có thấy vài lục y nữ tử tới đây không?"

"Điều này... Tiểu nhân làm sao mà nhớ được, thế nhưng...khách điếm của tiểu nhân cũng thường xuyên có lục y nữ tử lui tới!". Câu trả lời của chưởng quầy có nghĩa: những lúc bình thường cũng có vài cô nương vận lục y vào trọ hoặc ăn uống. Vậy mà qua tai Ô Lão Đại lại thành: Đúng rồi, thực sự đã có người từ Linh Thứu Cung đến đây. Sự nhầm lẫn đó khiến hắn vô cùng hoảng sợ, khẩn trương chạy ra ngoài phóng tín hiệu tập hợp bọn người ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo. Tại sao hắn sợ ư? Bởi vì hắn cùng bọn người này dám mưu đồ làm phản Thiên Sơn Đồng Mỗ. Thời cơ chưa tới, kế hoạch chưa bàn mà âm mưu có thể sớm bại lộ. Hắn dồn nén sự hoảng loạn, chút tỉnh táo còn sót lại giúp hắn đưa ra quyết định: tiên phát chế nhân.



Mộ Dung Phục nhận ra đó là tín hiệu tụ tập ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo. Lúc này, đầu óc hắn tập trung hoàn toàn vào việc tìm cách tạo sự tín nhiệm với bọn người này, còn việc đi tìm biểu muội...sớm đã bị hắn sớm quên đi. Song, một ý tưởng lóe lên trong hắn: "tìm người" - một lý do hết sức hợp lí để gia nhập cùng bọn họ. Sau vài giây tính toán, Mộ Dung nhanh chóng bám theo Ô Lão Đại.

"Linh Thứu Cung kia rất có thể đã biết tin chúng ta muốn tạo phản! Mọi người nghĩ xem chúng ta nên làm gì bây giờ mới tốt?" Ô Lão Đại vô cùng lo lắng nói.

"Theo ta thì chúng ta nhân lúc chúng chưa kịp phòng bị, chủ động tấn công vào trong, khiến cho họ trở tay không kịp!"

Một người ăn mặc theo lối đạo sĩ lên tiếng. Ý kiến này được mọi người bên dưới đồng thanh hò reo nhất trí. Bỗng nhiên, có một bóng người xông vào giữa nơi Vạn Tiên Đại Hội đang diễn ra [những người thuộc ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo đều cho bản thân là tiên nhân]. Người vừa xuất hiện, không ai khác, chính là Mộ Dung Phục.

"Các vị thong thả chút đã, mong các vị hãy nghe đôi lời của tại hạ!"
Mộ Dung Phục muốn nắm chắc cơ hội trở thành kẻ đầu lĩnh của nhóm người ô hợp giỏi võ kia để ngày sau có thể lợi dụng họ cho kế hoạch khôi phục Yên quốc của hắn.

"Ngươi là ai, chúng ta vì cái gì phải nghe ngươi nói! Làm sao có thể tin ngươi? Ngươi rất có thể do Linh Thứu Cung phái tới làm gian tế!"
Trong quần tiên bên dưới người hung hăn nói, dù sao thời điểm này vô cùng trọng yếu, không thể dễ dàng tin vào người lạ được.

"Thực không dám giấu diếm, tiểu muội của tại hạ đây bị người cung Linh Thứu đi. Vậy nên, lần này tại hạ mạo muội đến là muốn cùng các vị lên núi cứu biểu muội! Mộ Dung Phục kính nhờ các vị trợ giúp mộ phen!".

Hắn nói xong, lẳng lặng quan sát phản ứng của bọn người kia. Nhìn bộ dáng bọn họ, hắn biết ngay mục đích đã đạt được. Dù sao, nam Kiều Phong bắc Mộ Dung, ít tai nghe tới mà không tỏ lòng thán phục.

"Đã có Mộ Dung công tử tương trợ, chúng ta đây đã không còn gì phải lo ngại nữa. Nói cho đúng thì bọn ta mới là người phải thỉnh công tử giúp sức!".

Ô Lão Đại biết người trước mắt thân pháp thập phần lợi hại, trong lòng trở nên cao hứng không biết bao nhiêu mà kể. Dù sao, tốt nhất vẫn nên để người này làm kẻ dẫn đầu, vạn nhất có thất bại...người mất mạng đầu tiên chính là kẻ đầu xỏ, không phải hắn- Ô Lão Đại.

Lúc này trên đỉnh Thiên Sơn đang có một trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh), tiếng thét gầm không ngừng vang thiên vọng địa. Linh Thứu Cung từng bước, từng bước một bị đánh lui, thế nhưng bọn người không còn khái niệm sống chết đang tấn công vào cung Linh Thứu cũng tổn thương không ít. Ô Lão Đại thầm nghĩ thắng lợi ở ngay trong tầm tay, bởi lẽ bọn họ đã muốn đánh đến hậu viện nơi này. Nhưng nằm mơ hắn cũng không ngờ được ở gian phòng cuối cùng lại bố trí gần rất nhiều cao thủ trong cung bảo hộ bên ngoài. Ô Lão Đại liền liên tưởng ra Thiên Sơn Đồng Mỗ đang ở ngay trong căn phòng đó, lập tức hô to: "Các huynh đệ, đó chính là nơi lão bà yêu nhân đang ngụ, thừa dịp bà ta lâm bệnh hãy ra tay ngay. Tiến lên!"

Nghe tiếng cổ động của Ô Lão Đại, những người phía sau như được thêm phần dũng khí, hừng hực khí thế xông lên tấn công. Cuối cùng Linh Thứu cung nhân cũng thất thủ, bất lực để bọn chúng tiến vào nội phòng, Tứ Đại Hộ Pháp cũng bị bắt giữ. Đám người Ô Lão Đại hiện tại chỉ có mục tiêu duy nhất là cưỡng ép Đồng Mỗ giao ra giải dược hóa giải sinh tử phù. Còn Mộ Dung Phục, mục đích của hắn cũng là giải dược, bởi lẽ, nếu có thể nắm được giải dược trong tay thì việc thao túng nhóm người này hoàn toàn không khó khăn, khi đó, bọn họ sẽ nhất nhất nghe theo lời sai khiến của hắn.

Mọi người đi vào phòng xem xét sơ bộ rồi nhìn đến người đang nằm trên chiếc giường trước mặt, vốn tưởng đấy là Thiên Sơn Đồng Mỗ, lại không ngờ người kia chỉ là một tiểu cô nương độ chừng hai mươi xuân. Trước nỗi thất vọng của mọi người, Mộ Dung Phục lại trợn tròn mắt đầy kinh hỉ, đây chẳng phải biểu muội Vương Ngữ Yên của hắn sao?

"Biểu muội, muội làm sao vậy?".

Thật ra, Mộ Dung Phục cũng có yêu Vương Ngữ Yên, nhưng vì quốc gia đại sự hắn chưa bao giờ đem nàng đặt vào hàng đệ nhất. Lúc này nhìn thấy "Vương Ngữ Yên" nằm hấp hối nơi đây, hắn không kềm giữ được nước mắt nơi khóe mi. Một cảm giác lạnh đến tê người từ cánh tay người kia truyền tới khiến hắn vạn phần khồn dám tin

"Không thể nào, không thể thế được! Ngữ Yên muội...muội không thể chết được!"
Mộ Dung Phục vô vàn kích động, la hét không ngừng khiến cho mọi người đang lục tung căn phòng tìm giải dược phải quay đầu nhìn hắn. Dù sao lần này thành công như thế cũng nhờ công lớn từ hắn, thế mà biểu muội hắn lại tử mạng thì thật đáng tội nghiệp.

Vân Long động chúa bước tới khuyên nhủ

"Thỉnh Mộ Dung công tử nén bi thương, người đã chết không thể nào sống lại ...".

Đột nhiên, Vân Long động chúa cảm giác được tay của mình bị nắm lấy, hoảng sợ nhìn xuống người nằm trên giường đang gắt gao bắt lấy mình.
"A... Có... Có quỷ a!!!"

Hắn thật sự sợ hãi rụng rời cả tay chân khi nhận ra nội lực khổ luyện của hắn đang tan biến từ từ, từng chút một. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ khí lực của Vân Long động chúa đều mất sạch khiến hắn ngã lăn trên thềm đá.

Mọi người hoảng sợ mà nhìn thiếu nữ tưởng chừng đã tử chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh băng tựa hồ tới từ địa ngục. Mộ Dung Phục nhìn "Biểu muội" kỳ quái này, một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu hắn: đây không phải là biểu muội Ngữ Yên.

"Rốt cuộc ngươi là ai, mau giao trả biểu muội ta đây!".

Nữ tử kia tựa hồ không nghe thấy những lời của Mộ Dung Phục, chỉ gắt gao nhìn từng người trước mặt nàng như đang muốn ăn tươi nuốt sống họ.

"Ta muốn... Các ngươi... Vì việc đã làm... trả giá...thật đắc!"

Có lẽ do quá lâu chưa mở miệng nói chuyện, Lý Thu Thủy xuất khẩu có chút rất mất tự nhiên. Trí nhớ của nàng vẫn dừng lại ở hơn bảy mươi năm trước, hoàn toàn không biết trước mắt có chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng nhóm người kia là người đánh lén Thiên Sơn năm đó.

"Mọi người không phải sợ, nàng không phải Đồng Mỗ... Chúng ta cùng tiến lên!".

Vài người gan dạ trong đó thử tấn công Lý Thu Thủy, nhưng thật tiếc cho họ, nào có ai đủ khả năng uy hiếp được một Thu Thủy không bị trúng độc, một Thu Thủy mang trên mình võ nghệ chính tông phái Thiên Sơn năm xưa. Một người tiến lên, một người chết, hai người tiến tới, hai kẻ vong...những người ở sau lần lượt thoái lui, không còn can đảm ứng chiến với nàng nữa. Cũng thật may mắn cho Lý Thu Thủy nàng, tuy nói năng không được nhanh nhẹn, nhưng cử chỉ vẫn linh hoạt vô cũng. Tâm trí nàng dù mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài vẫn không giảm đi chút tỉnh táo minh bạch nào, nàng nghe rất rõ vừa rồi người nọ nói hai chữ "Đồng Mỗ" khiến toàn thân nàng có chút kích động run lên, lạnh lùng mở miệng hỏi

"Đồng Mỗ... người nào? Kêu... Tên gì, nói cho... Ta!" Lý Thu Thủy hiện tại rất chán ghét cách nói chuyện như trẻ con tập nói của mình, điều này làm tổn hại đến vẻ đẹp hình tượng của nàng, nhưng lại không thể nào sửa đổi ngay lập tức, thật khổ sở a!



Chương trước Chương tiếp
Loading...