Câu Dẫn Sư Tỷ Của Ta
Chương 30: Kinh ngộ tam mỹ
Trong đại sảnh, cả đám nha hoàn cùng gia nhân đều kinh ngạc đến lặng người vì nhìn cảnh tượng trước mắt. Bộ dáng thiên thần của Vương Ngữ Yên thì mọi người đã sớm quen thuộc, nhưng kì lạ ở chỗ, hôm nay, tiểu thư lại đi cùng một phu nhân có dung mạo giống nàng như khuôn đúc và một nữ nhân khác mang dung mạo như tiên nữ hạ phàm. Hơn nữa, bên cạnh ba mỹ nhân lại có một lão hoạt nhân và thêm gã xú tiểu hòa thượng.
"Thậy không ngờ. Nơi đây quả nhiên rất xinh đẹp, hệt như những điều ta đã từng đọc thấy trước đây. Ôi, hoa sơn trà, nhiều thật a!"
Lý Thu Thủy tò mò đánh giá cảnh sắc nơi này, hiện tại, mọi thứ đều quá sức tưởng tượng của nàng. Nàng ngắm nhìn thật kĩ từng ngóc ngách rồi lộ ra thần thái mơ hồ mộng mị như lạc vào chốn trong mơ. Thật không thể trách sự thất thố của nàng được, khi còn ở thế kỉ hai mươi mốt, nàng ngàn lần vạn lần cũng chẳng thể ngờ có ngày mình lại đứng ở nơi mà mình nằm mơ thấy chẳng biết mấy trăm lần.
"Hư Trúc, dù sao ngươi cũng đã là chưởng môn phái Tiêu Dao, sao lại đứng đó nhăn nhó, mau lại đây mà hầu hạ sư phụ lão nhân gia của ngươi đi. Thật là..."
Hư Trúc ngây người một chút, mờ mịt gật gật đầu
"Nga."
Rồi đi tới xoa bóp cho Vô Nhai Tử. Trên đường tới Mạn Đà sơn trang, Hư Trúc đã bị Lý Thu Thủy giáo huấn nghiêm khắc đến sứt đầu mẻ trán, mọi thứ quy điều, cấm luật của Thiếu Lâm tự đều bị Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân ép buộc hắn phải phá giới. Hiện tại, Hư Trúc nhìn thấy hai vị sư thúc sư bá này liền run sợ, thầm liên tưởng tới lời răn dạy trước đó của phương trượng: "nữ nhân như hổ dữ, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng động đến họ". Chỉ cần chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Vu Hành Vân, Hư Trúc chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là phục tùng tuyệt đối.
Lý Thanh La từ hậu viện vội vã tiến vào, nhìn qua những người có mặt ở đại sảnh, nàng bị một phen kinh ngạc, ngỡ ngàng không tin vào đôi mắt bản thân, lắp bắp
"Ngươi... Cha... Cha, là cha thật rồi!"
Lý Thanh La chạy đến bên Vô Nhai Tử, xúc động nhào vào lòng ngực của lão hoạt nhân rồi khóc rống lên. Dường như trong phút giây này, mọi ủy khuất cả đời nàng gánh chịu đều đồng loạt giải tỏa ra
"Cha, A La rất nhớ người... Sao tới bây giờ người mới tới thăm ta..."
Vô Nhai Tử hiền từ nhìn tiểu nữ của mình khóc đến thương tâm như vậy khiến trong lòng không khỏi vô cùng tự trách. Sau khi bị Đinh Xuân Thu ám toán, hắn vì an toàn của nữ nhi mà suy nghĩ tìm trảm phương ngàn cách để nàng li khai chốn hiểm nguy mà đi tới vùng đất an lành sinh sống, từ lúc đó đến giờ, cả hai chưa từng có cơ hội tái ngộ như hôm nay.
"A La, mấy năm nay ngươi sống như thế nào? Tốt chứ? Đều là cha không tốt..."
Lý Thanh La lau nước mắt rồi thúc thích tố khổ cùng cha
"A La sống không tốt, A La bị người ta lừa..."
Lý Thanh La đột nhiên nhớ ra còn nhiều người vây quanh bọn họ, liền nhanh chóng thu khẩu.
Vương Ngữ Yên chưa từng nhìn thấy bộ dạng mẫu thân như thế này trước đây. Hiện tại nàng mới biết được nguyên lai nương của nàng vô cùng cô độc, đột nhiên nàng có chút hối hận vì đã rời khỏi mẫu thân.
"Nương, thực xin lỗi... Nữ nhân không nên trốn đi, làm cho nương lo lắng."
"Ngươi biết thế là tốt rồi, về sau đừng có chạy lung tung nữa!".
Lý Thanh La chợt nhớ bản thân không còn mẫu thân bên cạnh, lại dời ánh mắt nhìn quanh tứ phía, rồi tia nhìn dừng lại trên người Lý Thu Thủy. Lý Thu Thủy cảm thấy Lý Thanh La nhìn chằm chằm vào mình, biết chắc nàng đã hiểu lầm, vội vàng giải thích
"Đừng nhận nhầm, ta không phải Thương Hải mẫu thân ngươi. Ta là Lý Thu Thủy, là a di của ngươi. Còn vị này là đại a di."
Lý Thanh La tuyệt đối tin tưởng lời Thu Thủy nói, bởi nàng từng nghe mẫu thân kể qua có một vị tỷ tỷ song sinh, cùng mẫu thân giống nhau như đúc. Chỉ không biết vì sao nàng lại còn trẻ như vậy
"A La bái kiến hai vị a di."
"A La, đừng khách khí thế, chúng ta đều là người một nhà!"
Vu Hành Vân cười nói. Đột nhiên, nàng phát hiện có người trốn ở ngoài cửa nghe lén các nàng nói chuyện, vì thế vươn tay, dùng nội lực hút người nọ tóm gọn vào bàn tay
"Ngươi là ai, dám cả gan nghe trộm chúng ta nói chuyện!"
Đoàn Dự bị Vu Hành Vân gắt gao túm lấy cổ áo, hắn nằm mơ cũng không ngờ một tiểu cô nương lại có khí lực cường đại như thế, run rẩy nói
"Ta... ta chỉ là tò mò... Thần tiên tỷ tỷ, cứu ta."
Ánh mắt cầu cứu hướng Lý Thu Thủy cùng Vương Ngữ Yên van nài, Đoàn Dự hôm nay kinh hỉ khi được hội kiến thần tiên tỷ tỷ, nhưng vì sao lại là hai người, hắn khó hiểu trong lòng. Lòng tò mò càng lúc càng cao, khiến hắn ngây ngẩn từng bước một tiến vào, vô tình va phải cánh cửa, làm cho người bên trong phát hiện sự có mặt của hắn.
"Thần tiên tỷ tỷ?"
Lý Thu Thủy và Vương Ngữ Yên nhìn nhau, cả hai đều chẳng hiểu lí do vị thiếu niên trước mặt gọi mình là "thần tiên tỷ tỷ". Bỗng nhiên Lý Thu Thủy chợt lóe vài ý niệm, lập tức xem xét bộ dáng người trước mặt và cái tên Đoàn Dự xuất hiện trong đầu. Nàng nghiêm giọng hỏi
"Ngươi là ai?"
"Tiểu sinh Đoàn Dự, thần tiên tỷ tỷ, tiểu đệ đã gặp người ở thạch động." Đoàn Dự rất sốt ruột.
"Nguyên lai là Đoàn Dự..."
Lý Thu Thủy thầm nghĩ.
"Hành Vân, nàng trước cứ buông ra đi, hắn cũng không ác ý đâu."
Lý Thu Thủy đi đến Vu Hành Vân, nhỏ giọng nói thầm mấy câu, hơi thở ấm nóng từ lời nói khiến một bên tai của Hành Vân ngứa ngáy đến đỏ bừng.
"Người nha, thật nhiều mưu ma chước quỷ!"
Vu Hành Vân nghe xong kế hoạch của Lý Thu Thủy liền thả Đoàn Dự ra. Nàng cẩn thận mà đánh giá Đoàn Dự một chút, quả thật, Thu Thủy nói đúng, tên tiểu tử này cũng khá tuấn tú, rất thích hợp với Ngữ Yên.