Cầu Ma
Chương 115: Bất phạm vãng quá!
Tiếp xúc với Man Sĩ bộ lạc nơi đây đã qua hai tháng, Tô Minh vẫn ở lại chỗ này, cả ngày luyện chế Nam Ly Dược, khiến vết thương chậm rãi lành lại.
Hiện tại hắn đang khoanh chân trong động, nuốt vào Nam Ly Dược, yên lặng tĩnh tọa. Trên người hắn hai trăm bốn mươi ba sợi máu chỉ còn lại mười sợi là tối, mấy cái khác đều phát ra sức sống.
Hơn một năm nay, rất nhiều Nam Ly Dược rốt cuộc khiến hắn dần lành lại các vết thương nghiêm trọng và vết thương ẩn năm đó. Cả năm nay hắn luôn nghĩ đến bộ lạc, A Công, Tiểu Hồng, Bạch Linh.
Và cả Lôi Thần.
Tô Minh không biết hiện giờ bộ lạc ra sao, không biết Tiểu Hồng còn vui vẻ chơi đùa trong Ô Sơn không, không biết mình thất hứa Bạch Linh có còn chờ đợi.
Mỗi lần nghĩ tới đây là lòng Tô Minh liền đau nhói. Một mình ở nơi xa lạ, nhìn trăng trên cao, hắn nhớ nhà, nhớ tới A Công hắn không muốn tin rằng đã chết, nhớ mọi thứ quen thuộc.
Nhưng hắn không biết đường về nhà, điều duy nhất biết chính là khu vực Tây Minh, Phong Quyến bộ lạc dòng phụ của Miêu Man.
Nhưng Tây Minh và Đất Nam Thần hiển nhiên cách nhau rất xa, cụ thể đường đi thì hắn không biết.
"Mình cần phải có bản đồ Tây Minh!"
"Hơn nữa phải mạnh hơn nữa mới có sức tìm đường về nhà. Chỉ có để mình biến mạnh, mới khiến "chúng ta" trong miệng người áo đen trả đủ cái giá!"
Hơn một năm nay Tô Minh luôn suy nghĩ trận chiến giữa bộ lạc với Hắc Sơn bộ lạc. Trận chiến ấy có rất nhiều manh mối bị hắn bỏ qua, tất cả manh mối đều chỉ hướng người áo đen.
Tô Minh mở mắt ra, thức tỉnh khỏi tĩnh tọa, nhìn xung quanh tối đen, cảm giác cô độc tràn ngập. Hắn cảm nhận loại cảm giác này đã hơn một năm nhưng chưa học được thói quen và thích ứng.
Ở trong động thật lâu sau, Tô Minh lặng lẽ đi ra đứng ngoài cửa động. Hắn nhìn trăng trên trời, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hắn ngồi bên cạnh, hít thở không khí hơi ẩm ướt, từ trong ngực lấy ra khối xương cỡ nắm tay, nhẹ vuốt ve.
Không biết qua bao lâu, có tiếng nhạc ù ù trừ Tô Minh ra không ai có thể nghe vang vọng giữa trời đất. Tiếng ù ù ẩn chứa bi thương quanh quẩn không tan.
Tô Minh không biết cách thổi nhạc, cốt Huân có vài vết rạn, không thể thổi ra thanh âm hoàn hảo. Thanh âm này không phải thổi lên mà tồn tại trong lòng Tô Minh. Hắn cầm lấy cốt Huân, nhắm mắt lại là có thể nghe khúc nhạc trong lòng.
Đây là thanh âm duy nhất cùng hắn tại đây. Hắn như thật sự nghe thấy khúc nhạc vang bên tai, từ đó tìm đến sự quen thuộc.
Mỗi khi cô đơn sẽ nhớ tới hạnh phúc xa xưa.
Mỗi khi cô độc sẽ nhớ đến vui sướng khi ấy…
Thật lâu sau, khi trăng trên cao từ tối biến sáng thì Tô Minh nhắm mắt, ngồi đó. Trên người hắn tỏa ánh trăng, dần dần có một bóng ảo do ánh trăng hợp thành bay ra khỏi người hắn, lượn xung quanh.
Bóng ảo đó là từng con Nguyệt Dực, là Man Công Hỏa Man thi triển thuật Đại Thần Thông đổi lấy thân bất tử. Tuy nói bị Man Thần dùng thuật vạn cổ biến đổi thành thân xác người không ra người thú không ra thú, trải qua ngàn vạn năm lực lượng Thần Thông giảm bớt nhiều, khiến chúng nó bất tử nhưng có khuyết điểm.
Nhưng chiến đấu với Tất Đồ và người áo đen không đủ giết chết chúng. Bị hủy chỉ là thân xác, hồn chúng vẫn vây quanh Tô Minh, ẩn giấu trong người hắn, hiện ra dưới ánh trăng. Trừ phi gặp phải người tu hành Hỏa Man, nếu không thì người ngoài không thể nhìn thấy sự tồn tại của chúng.
Về điều này thì Tô Minh không dám khẳng định, chỉ là hắn có linh hồn cảm ứng với đám Nguyệt Dực mà hiểu ra.
Đây là động lực lớn nhất hiện giờ với Tô Minh, cũng là nguyên nhân hắn không để ý thiếu niên hai tháng trước bị hắn hỏi han có nói sự tồn tại của mình cho người khác biết không.
Hắn không muốn giết chóc vô lý, nhưng nếu có người đến tìm phiền phức thì phải có tinh thần chuẩn bị đối mặt cái chết. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Khi trăng dần biến mất, tia nắng ban mai nổi lên phía chân trời thì từng tiếng kêu yếu ớt vang lên trong rừng mưa dưới chân núi.
"Tiền bối…tiền bối…"
"Tiền bối, tôi sai rồi…tiền bối…"
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm này trong hai tháng nay cứ cách một đoạn thời gian là hắn nghe đến. Cánh rừng này rất lớn, dãy núi rất nhiều, muốn tìm một người tuy không phải mò kim đáy biển nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Thanh âm này là của thiếu niên đó. Hai tháng trước khi Tô Minh ra đi thì đã nghĩ tới sự việc sau này. Quả nhiên thiếu niên lựa chọn giữa nói và không nói.
Nói có lẽ sẽ khiến bộ lạc chú ý, sẽ có cường giả tới rừng nhưng Hàm Sơn Lâm lớn như thế, muốn tìm một người không dễ dàng. Nếu Tô Minh đã muốn trốn thì tìm kiếm càng khó khăn.
Quan trọng nhất là đám người này có chuyện nhờ hắn, thiếu niên thông minh như vậy, nếu gặp tình hình như thế chắc chắn sẽ không có việc tốt, ngược lại càng khiến Tô Minh không vui.
Thiếu niên không khiến Tô Minh thất vọng, trong hai tháng nay, y nhiều lần một mình tiến đến kêu gọi Tô Minh.
Tô Minh nghe phương xa truyền đến tiếng kêu, không thèm để ý, đứng dậy trở lại trong động, tiếp tục luyện chế Nam Ly Dược, điều dưỡng vết thương.
Lại qua vài ngày, thanh âm kia chậm rãi biến mất.
Nửa tháng sau, khi sợi máu trên người Tô Minh chỉ có chín sợi tối thì hắn lần nữa nghe thấy tiếng kêu yếu ớt từ cánh rừng.
"Tiền bối…tiền bối…"
Thanh âm kéo dài hai ngày vẫn đang tiếp tục, Tô Minh từ trạng thái tĩnh tọa mở mắt ra, vẻ mặt suy tư.
"Cùng một sai lầm, mình sẽ không bị lần thứ hai…"
Dường như Tô Minh nhớ tới cái gì, đi ra khỏi động, mặc vào đồ da thú, cơ thể nhoáng lên một cái chạy nhanh hướng rừng mưa.
Trong rừng, Phương Mộc vẻ mặt hối hận, cẩn thận và cảnh giác cầm cốt đao đen, đao này tỏa ra khí lạnh, là vật y dùng để phòng thân.
Dù sao y một mình rời khỏi bộ lạc tới đây là việc nguy hiểm, nếu gặp phải kẻ địch, có đao này cũng đỡ chút.
Vừa chạy trong rừng y vừa kêu gọi câu lặp đi lặp lại trong khoảng thời gian này.
"Tiền bối…tiền bối…"
Hồi lâu sau, y thở dốc dựa vào thân cây, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Phải chăng quái nhân kia đã rời đi. Nếu không thì sắp ba tháng, chắc nên nghe thấy tiếng mình chứ…Ai, nếu hắn không rời đi thì chính là không muốn thấy mình." Phương Mộc thở dài một tiếng, mặt lộ cay đắng, nhìn xung quanh, cắn răng đi tiếp.
"Tiền bối…rốt cuộc người có đó không!" Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, trên trời lần nữa dâng lên bóng trăng, Phương Mộc biểu tình chán nản lần nữa ngửa đầu hét to.
"Có."
Phương Mộc vừa hét xong thì sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo. Âm thanh đến quá đột ngột khiến Phương Mộc giật nảy mình, mạnh lao tới trước, xoay người cảnh giác nâng lên đao trong tay. Khi y nhìn thấy bóng dáng đứng trên cành cây to đằng sau lưng mình thì lộ ra vui mừng.
"Tiền bối, tôi kiếm người thật khổ, đã ba tháng rồi." Phương Mộc vội vàng cất cốt đao, kích động nhìn bóng dáng Tô Minh bị da thú che đậy, bước nhanh vài bước cúi đầu hướng Tô Minh.
"Xin tiền bối cứu tôi, vãn bối là Phương Mộc, trước đó có giấu giếm. Kỳ thật tôi là tộc nhân thuộc An Đông bộ lạc, a ba của tôi là tộc trưởng An Đông bộ lạc. Chỉ cần tiền bối điều trị bớt vết thương trên người vãn bối, vãn bối và cha nhất định sẽ hậu ta. Đao này là quà xin lỗi vì lúc trước che giấu tiền bối, kính xin tiền bối nhận cho." Thiếu niên tên Phương Mộc vẻ mặt cực kỳ kính cẩn cúi đầu hướng Tô Minh, vội vàng lấy ra cốt đao đen.
Cốt đao tỏa ra ánh sáng đen, lộ hơi thở lạnh lẽo, hiển nhiên là vật không bình thường, giả Man Khí này cùng loại giống Huyết Lân Mâu. Vật này nếu đổi lại là bộ lạc nhỏ thì cực kỳ quý giá.
Tô Minh mắt chợt lóe, thông qua thiếu niên đưa ra đao này, hắn không khó đoán nắm giữ ba bộ lạc Hàm Sơn thành nhất định là bộ lạc cỡ trung, tuyệt không có khả năng là bộ lạc nhỏ.
Thân thể chợt lóe, Tô Minh đi tới trước mặt Phương Mộc, liếc y một cái, cầm lấy cốt đao đen. Hắn không dùng lực lượng khí huyết mà là hồn Nguyệt Dực vô hình tồn tại trong người, lập tức khiến ánh sáng đen thanh cốt đao kịch liệt nhấp nháy, khí lạnh bên trên bỗng biến mất. Khoảnh khắc, toàn cốt đao biến thành đỏ rực như là bị thiêu đốt, cảm giác nóng cháy tỏa ra, khiến cây cối xung quanh như bị đốt trọi, sắp khô héo.
Khí nóng ập vào mặt khiến Phương Mộc liên tục lùi ra sau, vẻ mặt chấn kinh, tim đập thình thịch. Y không nhìn ra tu vi của Tô Minh, nhưng biết rằng coi như là cường giả cùng thế hệ trong tộc cũng không thể khiến đao này lộ ra uy lực đến thể. Chỉ có a ba năm đó đưa đao cho y từng lộ ra hiệu quả kinh người như vậy, nhưng không phải nóng cháy mà là rét lạnh.
"Trừ phi…trừ phi hắn là Khai Trần cảnh!" Phương Mộc nuốt nước bọt khan, trong lòng vui mừng mình không nói việc này cho ai mà đi một mình, nếu không khiến người này không vui thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Phương Mộc không nhìn rõ mặt của Tô Minh, càng cảm thấy thần bí. Ngay lúc này, Tô Minh nâng lên tay trái, nhanh như sét đánh quăng ra hai viên đan dược. Phương Mộc chưa nhìn kỹ thì đã nuốt vào, khí huyết dao động đã hòa tan hai viên đan dược, khiến y chưa kịp cảm nhận hình dạng của nó thì trong miệng đã có luồng khí ấm nhập vào người.
"Cho ngươi mười lăm giây nhớ kỹ thảo dược này, lần sau tới lấy trăm gốc đổi vật chữa trị! Còn nữa, ta không thích có người nhìn, chỉ một lần này!" Tô Minh bình thản nói nhưng lộ giọng âm trầm khàn khàn, tay phải cầm cốt đao vung lên, lập tức thân cây bên cạnh tróc vỏ, mặt trên là hình dạng một gốc thảo dược. Đó chính là La Vân Diệp mà Tô Minh thiếu thốn để luyện ra Sơn Linh Dược!
Sau đó hắn không để ý Phương Mộc nữa mà đứng dậy đạp một bước ra không trung. Dưới chân hắn có linh hồn Nguyệt Dực vô hình, đạp lấy hồn các Nguyệt Dực, Tô Minh như đạp không mà đi.
Người ngoài không nhìn thấy hồn Nguyệt Dực dưới chân hắn, trong mắt Phương Mộc thì cả người Tô Minh như đi giữa trời, khiến y trợn tròn mắt hít ngụm khí lạnh.
"Thật là Khai Trần…" Thật lâu sau y mới kịp phản ứng, nhưng rất nhanh nhớ tới lúc Tô Minh rời đi nói nửa câu sau, y ngây ra trong chốc lát lập tức nhìn xung quanh, chỉ thấy trong rừng đi ra một bóng dáng cao to.
"A ba!" Phương Mộc dụi mắt, rất kinh ngạc.
Người đàn ông mặc áo xanh vẻ mặt trầm trọng đi tới bên cạnh Phương Mộc, nhíu mày nhìn hướng Tô Minh rời đi.
"Vết thương đỡ hơn chưa?" Y trầm giọng mở miệng.
Phương Mộc trong lòng thẩm thỏm, vội vàng cảm nhận vết thương trong người, phát hiện thật là lại đỡ hơn chút, liền gật đầu.
"A ba luôn đi theo con ư, vậy có lẽ tiền bối phát hiện a ba. Tiền bối thật đúng là Khai Trần?"
"Không giống…khí huyết trong người hắn có…" Gã đàn ông cau mày, chưa nói xong đột nhiên thấy đồ án La Vân Diệp trên thân cây chậm rãi biến mất. Đây là chỗ mạnh nhất của lực khống chế tỉ mỉ, đối với lực lượng mỗi tia khí huyết đều bị hắn khống chế cực kỳ tinh diệu.
"Vừa đúng mười lăm giây…là tỉ mỉ Khai Trần!" Gã đàn ông con ngươi co rút.
"Tiêu rồi tiêu rồi, con còn chưa nhớ hình dạng thảo dược!" Phương Mộc đứng một bên lập tức nóng nảy.
"Đó là La Vân Diệp, ta giúp con tìm. Con phải lễ phép với người này, đừng ăn nói lỗ mãng khiến người phật lòng, thấy hắn như thấy trưởng bối trong tộc, có lẽ hắn sẽ vận may của con." Gã đàn ông hít sâu, dù có nghi ngờ cũng tin tưởng bảy, tám phần, ngoái đầu lại nghiêm túc dặn dò.
Hiện tại hắn đang khoanh chân trong động, nuốt vào Nam Ly Dược, yên lặng tĩnh tọa. Trên người hắn hai trăm bốn mươi ba sợi máu chỉ còn lại mười sợi là tối, mấy cái khác đều phát ra sức sống.
Hơn một năm nay, rất nhiều Nam Ly Dược rốt cuộc khiến hắn dần lành lại các vết thương nghiêm trọng và vết thương ẩn năm đó. Cả năm nay hắn luôn nghĩ đến bộ lạc, A Công, Tiểu Hồng, Bạch Linh.
Và cả Lôi Thần.
Tô Minh không biết hiện giờ bộ lạc ra sao, không biết Tiểu Hồng còn vui vẻ chơi đùa trong Ô Sơn không, không biết mình thất hứa Bạch Linh có còn chờ đợi.
Mỗi lần nghĩ tới đây là lòng Tô Minh liền đau nhói. Một mình ở nơi xa lạ, nhìn trăng trên cao, hắn nhớ nhà, nhớ tới A Công hắn không muốn tin rằng đã chết, nhớ mọi thứ quen thuộc.
Nhưng hắn không biết đường về nhà, điều duy nhất biết chính là khu vực Tây Minh, Phong Quyến bộ lạc dòng phụ của Miêu Man.
Nhưng Tây Minh và Đất Nam Thần hiển nhiên cách nhau rất xa, cụ thể đường đi thì hắn không biết.
"Mình cần phải có bản đồ Tây Minh!"
"Hơn nữa phải mạnh hơn nữa mới có sức tìm đường về nhà. Chỉ có để mình biến mạnh, mới khiến "chúng ta" trong miệng người áo đen trả đủ cái giá!"
Hơn một năm nay Tô Minh luôn suy nghĩ trận chiến giữa bộ lạc với Hắc Sơn bộ lạc. Trận chiến ấy có rất nhiều manh mối bị hắn bỏ qua, tất cả manh mối đều chỉ hướng người áo đen.
Tô Minh mở mắt ra, thức tỉnh khỏi tĩnh tọa, nhìn xung quanh tối đen, cảm giác cô độc tràn ngập. Hắn cảm nhận loại cảm giác này đã hơn một năm nhưng chưa học được thói quen và thích ứng.
Ở trong động thật lâu sau, Tô Minh lặng lẽ đi ra đứng ngoài cửa động. Hắn nhìn trăng trên trời, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hắn ngồi bên cạnh, hít thở không khí hơi ẩm ướt, từ trong ngực lấy ra khối xương cỡ nắm tay, nhẹ vuốt ve.
Không biết qua bao lâu, có tiếng nhạc ù ù trừ Tô Minh ra không ai có thể nghe vang vọng giữa trời đất. Tiếng ù ù ẩn chứa bi thương quanh quẩn không tan.
Tô Minh không biết cách thổi nhạc, cốt Huân có vài vết rạn, không thể thổi ra thanh âm hoàn hảo. Thanh âm này không phải thổi lên mà tồn tại trong lòng Tô Minh. Hắn cầm lấy cốt Huân, nhắm mắt lại là có thể nghe khúc nhạc trong lòng.
Đây là thanh âm duy nhất cùng hắn tại đây. Hắn như thật sự nghe thấy khúc nhạc vang bên tai, từ đó tìm đến sự quen thuộc.
Mỗi khi cô đơn sẽ nhớ tới hạnh phúc xa xưa.
Mỗi khi cô độc sẽ nhớ đến vui sướng khi ấy…
Thật lâu sau, khi trăng trên cao từ tối biến sáng thì Tô Minh nhắm mắt, ngồi đó. Trên người hắn tỏa ánh trăng, dần dần có một bóng ảo do ánh trăng hợp thành bay ra khỏi người hắn, lượn xung quanh.
Bóng ảo đó là từng con Nguyệt Dực, là Man Công Hỏa Man thi triển thuật Đại Thần Thông đổi lấy thân bất tử. Tuy nói bị Man Thần dùng thuật vạn cổ biến đổi thành thân xác người không ra người thú không ra thú, trải qua ngàn vạn năm lực lượng Thần Thông giảm bớt nhiều, khiến chúng nó bất tử nhưng có khuyết điểm.
Nhưng chiến đấu với Tất Đồ và người áo đen không đủ giết chết chúng. Bị hủy chỉ là thân xác, hồn chúng vẫn vây quanh Tô Minh, ẩn giấu trong người hắn, hiện ra dưới ánh trăng. Trừ phi gặp phải người tu hành Hỏa Man, nếu không thì người ngoài không thể nhìn thấy sự tồn tại của chúng.
Về điều này thì Tô Minh không dám khẳng định, chỉ là hắn có linh hồn cảm ứng với đám Nguyệt Dực mà hiểu ra.
Đây là động lực lớn nhất hiện giờ với Tô Minh, cũng là nguyên nhân hắn không để ý thiếu niên hai tháng trước bị hắn hỏi han có nói sự tồn tại của mình cho người khác biết không.
Hắn không muốn giết chóc vô lý, nhưng nếu có người đến tìm phiền phức thì phải có tinh thần chuẩn bị đối mặt cái chết. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Khi trăng dần biến mất, tia nắng ban mai nổi lên phía chân trời thì từng tiếng kêu yếu ớt vang lên trong rừng mưa dưới chân núi.
"Tiền bối…tiền bối…"
"Tiền bối, tôi sai rồi…tiền bối…"
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm này trong hai tháng nay cứ cách một đoạn thời gian là hắn nghe đến. Cánh rừng này rất lớn, dãy núi rất nhiều, muốn tìm một người tuy không phải mò kim đáy biển nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Thanh âm này là của thiếu niên đó. Hai tháng trước khi Tô Minh ra đi thì đã nghĩ tới sự việc sau này. Quả nhiên thiếu niên lựa chọn giữa nói và không nói.
Nói có lẽ sẽ khiến bộ lạc chú ý, sẽ có cường giả tới rừng nhưng Hàm Sơn Lâm lớn như thế, muốn tìm một người không dễ dàng. Nếu Tô Minh đã muốn trốn thì tìm kiếm càng khó khăn.
Quan trọng nhất là đám người này có chuyện nhờ hắn, thiếu niên thông minh như vậy, nếu gặp tình hình như thế chắc chắn sẽ không có việc tốt, ngược lại càng khiến Tô Minh không vui.
Thiếu niên không khiến Tô Minh thất vọng, trong hai tháng nay, y nhiều lần một mình tiến đến kêu gọi Tô Minh.
Tô Minh nghe phương xa truyền đến tiếng kêu, không thèm để ý, đứng dậy trở lại trong động, tiếp tục luyện chế Nam Ly Dược, điều dưỡng vết thương.
Lại qua vài ngày, thanh âm kia chậm rãi biến mất.
Nửa tháng sau, khi sợi máu trên người Tô Minh chỉ có chín sợi tối thì hắn lần nữa nghe thấy tiếng kêu yếu ớt từ cánh rừng.
"Tiền bối…tiền bối…"
Thanh âm kéo dài hai ngày vẫn đang tiếp tục, Tô Minh từ trạng thái tĩnh tọa mở mắt ra, vẻ mặt suy tư.
"Cùng một sai lầm, mình sẽ không bị lần thứ hai…"
Dường như Tô Minh nhớ tới cái gì, đi ra khỏi động, mặc vào đồ da thú, cơ thể nhoáng lên một cái chạy nhanh hướng rừng mưa.
Trong rừng, Phương Mộc vẻ mặt hối hận, cẩn thận và cảnh giác cầm cốt đao đen, đao này tỏa ra khí lạnh, là vật y dùng để phòng thân.
Dù sao y một mình rời khỏi bộ lạc tới đây là việc nguy hiểm, nếu gặp phải kẻ địch, có đao này cũng đỡ chút.
Vừa chạy trong rừng y vừa kêu gọi câu lặp đi lặp lại trong khoảng thời gian này.
"Tiền bối…tiền bối…"
Hồi lâu sau, y thở dốc dựa vào thân cây, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Phải chăng quái nhân kia đã rời đi. Nếu không thì sắp ba tháng, chắc nên nghe thấy tiếng mình chứ…Ai, nếu hắn không rời đi thì chính là không muốn thấy mình." Phương Mộc thở dài một tiếng, mặt lộ cay đắng, nhìn xung quanh, cắn răng đi tiếp.
"Tiền bối…rốt cuộc người có đó không!" Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, trên trời lần nữa dâng lên bóng trăng, Phương Mộc biểu tình chán nản lần nữa ngửa đầu hét to.
"Có."
Phương Mộc vừa hét xong thì sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo. Âm thanh đến quá đột ngột khiến Phương Mộc giật nảy mình, mạnh lao tới trước, xoay người cảnh giác nâng lên đao trong tay. Khi y nhìn thấy bóng dáng đứng trên cành cây to đằng sau lưng mình thì lộ ra vui mừng.
"Tiền bối, tôi kiếm người thật khổ, đã ba tháng rồi." Phương Mộc vội vàng cất cốt đao, kích động nhìn bóng dáng Tô Minh bị da thú che đậy, bước nhanh vài bước cúi đầu hướng Tô Minh.
"Xin tiền bối cứu tôi, vãn bối là Phương Mộc, trước đó có giấu giếm. Kỳ thật tôi là tộc nhân thuộc An Đông bộ lạc, a ba của tôi là tộc trưởng An Đông bộ lạc. Chỉ cần tiền bối điều trị bớt vết thương trên người vãn bối, vãn bối và cha nhất định sẽ hậu ta. Đao này là quà xin lỗi vì lúc trước che giấu tiền bối, kính xin tiền bối nhận cho." Thiếu niên tên Phương Mộc vẻ mặt cực kỳ kính cẩn cúi đầu hướng Tô Minh, vội vàng lấy ra cốt đao đen.
Cốt đao tỏa ra ánh sáng đen, lộ hơi thở lạnh lẽo, hiển nhiên là vật không bình thường, giả Man Khí này cùng loại giống Huyết Lân Mâu. Vật này nếu đổi lại là bộ lạc nhỏ thì cực kỳ quý giá.
Tô Minh mắt chợt lóe, thông qua thiếu niên đưa ra đao này, hắn không khó đoán nắm giữ ba bộ lạc Hàm Sơn thành nhất định là bộ lạc cỡ trung, tuyệt không có khả năng là bộ lạc nhỏ.
Thân thể chợt lóe, Tô Minh đi tới trước mặt Phương Mộc, liếc y một cái, cầm lấy cốt đao đen. Hắn không dùng lực lượng khí huyết mà là hồn Nguyệt Dực vô hình tồn tại trong người, lập tức khiến ánh sáng đen thanh cốt đao kịch liệt nhấp nháy, khí lạnh bên trên bỗng biến mất. Khoảnh khắc, toàn cốt đao biến thành đỏ rực như là bị thiêu đốt, cảm giác nóng cháy tỏa ra, khiến cây cối xung quanh như bị đốt trọi, sắp khô héo.
Khí nóng ập vào mặt khiến Phương Mộc liên tục lùi ra sau, vẻ mặt chấn kinh, tim đập thình thịch. Y không nhìn ra tu vi của Tô Minh, nhưng biết rằng coi như là cường giả cùng thế hệ trong tộc cũng không thể khiến đao này lộ ra uy lực đến thể. Chỉ có a ba năm đó đưa đao cho y từng lộ ra hiệu quả kinh người như vậy, nhưng không phải nóng cháy mà là rét lạnh.
"Trừ phi…trừ phi hắn là Khai Trần cảnh!" Phương Mộc nuốt nước bọt khan, trong lòng vui mừng mình không nói việc này cho ai mà đi một mình, nếu không khiến người này không vui thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Phương Mộc không nhìn rõ mặt của Tô Minh, càng cảm thấy thần bí. Ngay lúc này, Tô Minh nâng lên tay trái, nhanh như sét đánh quăng ra hai viên đan dược. Phương Mộc chưa nhìn kỹ thì đã nuốt vào, khí huyết dao động đã hòa tan hai viên đan dược, khiến y chưa kịp cảm nhận hình dạng của nó thì trong miệng đã có luồng khí ấm nhập vào người.
"Cho ngươi mười lăm giây nhớ kỹ thảo dược này, lần sau tới lấy trăm gốc đổi vật chữa trị! Còn nữa, ta không thích có người nhìn, chỉ một lần này!" Tô Minh bình thản nói nhưng lộ giọng âm trầm khàn khàn, tay phải cầm cốt đao vung lên, lập tức thân cây bên cạnh tróc vỏ, mặt trên là hình dạng một gốc thảo dược. Đó chính là La Vân Diệp mà Tô Minh thiếu thốn để luyện ra Sơn Linh Dược!
Sau đó hắn không để ý Phương Mộc nữa mà đứng dậy đạp một bước ra không trung. Dưới chân hắn có linh hồn Nguyệt Dực vô hình, đạp lấy hồn các Nguyệt Dực, Tô Minh như đạp không mà đi.
Người ngoài không nhìn thấy hồn Nguyệt Dực dưới chân hắn, trong mắt Phương Mộc thì cả người Tô Minh như đi giữa trời, khiến y trợn tròn mắt hít ngụm khí lạnh.
"Thật là Khai Trần…" Thật lâu sau y mới kịp phản ứng, nhưng rất nhanh nhớ tới lúc Tô Minh rời đi nói nửa câu sau, y ngây ra trong chốc lát lập tức nhìn xung quanh, chỉ thấy trong rừng đi ra một bóng dáng cao to.
"A ba!" Phương Mộc dụi mắt, rất kinh ngạc.
Người đàn ông mặc áo xanh vẻ mặt trầm trọng đi tới bên cạnh Phương Mộc, nhíu mày nhìn hướng Tô Minh rời đi.
"Vết thương đỡ hơn chưa?" Y trầm giọng mở miệng.
Phương Mộc trong lòng thẩm thỏm, vội vàng cảm nhận vết thương trong người, phát hiện thật là lại đỡ hơn chút, liền gật đầu.
"A ba luôn đi theo con ư, vậy có lẽ tiền bối phát hiện a ba. Tiền bối thật đúng là Khai Trần?"
"Không giống…khí huyết trong người hắn có…" Gã đàn ông cau mày, chưa nói xong đột nhiên thấy đồ án La Vân Diệp trên thân cây chậm rãi biến mất. Đây là chỗ mạnh nhất của lực khống chế tỉ mỉ, đối với lực lượng mỗi tia khí huyết đều bị hắn khống chế cực kỳ tinh diệu.
"Vừa đúng mười lăm giây…là tỉ mỉ Khai Trần!" Gã đàn ông con ngươi co rút.
"Tiêu rồi tiêu rồi, con còn chưa nhớ hình dạng thảo dược!" Phương Mộc đứng một bên lập tức nóng nảy.
"Đó là La Vân Diệp, ta giúp con tìm. Con phải lễ phép với người này, đừng ăn nói lỗ mãng khiến người phật lòng, thấy hắn như thấy trưởng bối trong tộc, có lẽ hắn sẽ vận may của con." Gã đàn ông hít sâu, dù có nghi ngờ cũng tin tưởng bảy, tám phần, ngoái đầu lại nghiêm túc dặn dò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương