Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cẩu Nam Nữ Đừng Vội, Khán Giả Đang Chờ Xem Đấy - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


Gần đây, Tề Diệp Minh có gì đó rất đáng ngờ.


Ngày nào cũng ôm khư khư cái điện thoại, cười hớn hở như thể uống nhầm thuốc mùa xuân, mà hễ tôi ghé mắt vào là lập tức chuyển màn hình trong tích tắc.


Số bước chân trên WeChat tăng lên đáng kể.


Thậm chí còn bắt đầu chú trọng ăn mặc, dùng cả nước hoa.


Còn đề nghị gom tiền của hai đứa vào một thẻ, sau này cùng mua nhà…


Quá kỳ quặc.


Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm dạo trên Zhihu của tôi, khả năng cao anh ta đang cắm sừng tôi.


“Tối này anh phải làm thêm, không về ăn cơm đâu.”


“Ồ, vậy khi nào anh về?”


Giọng tên đàn ông cặn bã này kéo tôi trở về thực tại.


Tôi đảo đều món ăn trên bếp, cố gắng giữ giọng tiếc nuối:


“Không chắc nữa, chắc muộn lắm. Em cứ ngủ trước đi, đừng đợi.”


Tề Diệp Minh thắt cà vạt, hờ hững đáp.


“Ừm, vậy nhớ ăn tối đấy nhé ~”


Anh ta khựng lại, rồi bước đến định ôm tôi từ phía sau.


“Ơ kìa——”


Tôi đặt xẻng xuống, đẩy tay lên ngực anh ta, chặn lại:


“Người đầy mùi dầu mỡ, đừng để dính vào vest của anh, mau đi đi.”


“Ừm ừm.”


Tề Diệp Minh cảm động gật đầu, nắm lấy tay tôi dụi vào mặt mình, ánh mắt cún con nhìn tôi đầy sâu sắc.


Tôi cũng âu yếm áp tay lên mặt anh ta, nhìn thẳng vào mắt đối phương.


Xem này, diễn xuất của chúng tôi, không vào showbiz thật quá lãng phí.


“Vậy anh đi đây, bảo bối!”


“Ừm, đi đi.”


Cánh cửa trước mặt đóng lại, tôi tháo tạp dề, tiện tay ném lên ghế rồi bước đến cửa sổ.


Cảm ơn Tề Diệp Minh của ba năm trước đã chọn một căn hộ có cửa sổ sát đất rộng thế này, giúp tôi dễ dàng quan sát bên dưới.


Một cô gái mặc váy trắng chạy đến, như trong phim thần tượng, nhào vào lòng Tề Diệp Minh, ngẩng mặt lên nhìn anh ta cười rạng rỡ.


Tề Diệp Minh ôm cô ta một cái, còn cúi xuống hôn lên tóc cô ta.


Nhìn thoáng qua, trông chẳng khác gì một đôi tình nhân hạnh phúc.


Chỉ tiếc là hôm nay hoàng hôn rực rỡ quá, khiến tóc cô gái ấy trông hơi bóng.


Sau khi hôn xong, Tề Diệp Minh không để lộ dấu vết mà lau miệng.


Thấy vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa không dám nói ra của anh ta, tôi bật cười, nhưng mắt lại cay xè không nhìn rõ được nữa.


Đáng đời!


Cái miệng này chắc chắn là định sẵn phải dính dầu, không phải dầu ăn thì cũng là dầu tóc thôi!


Tôi kéo rèm lại, không muốn nhìn cảnh hai người bọn họ tình chàng ý thiếp nữa.


Tề Diệp Minh thật sự coi tôi là đồ ngốc à? Ngay dưới nhà mà cũng dám ngang nhiên như vậy.


Tôi ngồi vào bàn, tự ăn phần cơm của mình.


Đùa à, nấu rồi không ăn thì phí lắm.


Thịt xào ớt đỏ, khoai tây xào ớt xanh, súp lơ xào.


Tôi thấy rất ngon, nhưng không trách được nếu Tề Diệp Minh không thích.


Dù sao trên thế giới có vô số món ăn, sống cùng nhau thì nên tôn trọng khẩu vị của mỗi người.


Chúng ta nên đề cao tinh thần chung sống hòa bình, tôn trọng lựa chọn cá nhân.


Vậy nên, tạm biệt nhé, đồ vô vị!


Tôi dằn mạnh đũa xuống bàn, sau đó bình tĩnh lại, nhặt phần thịt cho vào túi nhỏ rồi mang xuống tầng.


Lũ mèo hoang trong khu chung cư thấy tôi là tự động chạy đến, kêu "meo meo meo" không ngừng, những cái đầu lông xù nhỏ bé cọ vào chân tôi, nhìn đến là thương.


Mèo còn biết cảm kích, vậy sao con người lại không?


Tề Diệp Minh lúc nào cũng tự nhận mình bị sạch sẽ quá mức, luôn càu nhàu chuyện tôi cho mèo ăn.


Nhưng giờ thì tốt rồi, tôi muốn vuốt là vuốt, mặc xác tên ngu ngốc đó nói gì!


2


Sáng hôm sau, Tề Diệp Minh quả nhiên không về. Tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị tặng anh ta một bất ngờ nho nhỏ.


Dù gì thì tháng sau cũng là kỷ niệm năm năm yêu nhau, chẳng phải nên dành cho anh ta một món quà thật lớn sao?


Ngồi trên chuyến tàu cao tốc hướng về Vân Nam, khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua vun vút, kéo tôi về những ký ức cũ.


Anh ta bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ?


Tôi không nhớ nữa.


Là từ mùi nước hoa lạ thoảng trong không khí, từ ánh mắt né tránh hay từ những đêm không về?


Mỗi lần tôi hỏi, anh ta chỉ làm bộ dạng bất đắc dĩ, như thể tôi là đứa vô lý.


Con người là dần dần thay đổi, hay chỉ là đến lúc bản chất bị lộ ra?


Tôi không biết.


Tôi quen Tề Diệp Minh vào năm ba đại học. Hôm đó, đám bạn chung tổ chức một buổi tụ họp, thế là bắt đầu một đoạn nghiệt duyên.


Sau buổi hôm ấy, Tề Diệp Minh chủ động thêm tôi vào WeChat, nghĩ đủ cách bắt chuyện, tìm cơ hội hẹn tôi ra ngoài chơi.


Tâm tư của anh ta gần như viết rõ rành rành trên mặt.


Nhìn bề ngoài, anh ta cũng khá ổn, học trường bên cạnh, tiếng tăm cũng không tệ. Bạn bè xung quanh đều bảo tôi có thể thử.


Tôi nhớ lại ánh mắt lấp lánh mỗi khi anh ta nhìn tôi, trong lòng khẽ rung động, rồi thuận thế đồng ý.


Sau đó, cuộc sống cũng giống như bao cặp đôi khác: ăn uống, xem phim, hẹn hò.


Tề Diệp Minh đối xử với tôi rất tốt, thậm chí đến năm tư – cái gọi là “mùa chia tay” – anh ta dính lấy tôi như hình với bóng, sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ nói chia tay.


Trước kỳ điền nguyện vọng thi cao học, anh ta ở bên ngoài uống say, anh em của anh ta gọi tôi đến đón.


Khi ôm tôi trong cơn say, anh ta lẩm bẩm rằng muốn bên nhau cả đời.


Lúc đó, anh ta đang thực tập ở một công ty tại địa phương.


Tôi mềm lòng, đổi nguyện vọng, ở lại đây.


Tôi vẫn nhớ khi biết tôi chọn học ở trường này, anh ta cảm động đến mức ôm tôi quay vòng vòng. Tôi ngây thơ nghĩ rằng, thế này là mãi mãi rồi.


Sau khi tốt nghiệp, tôi đậu vào trường, chúng tôi dọn về sống chung.


Có câu nói rất hay: “Yêu đương mà sống thử chẳng khác nào một thanh socola vị phân.”


Mỗi lần cùng xem TV, chúng tôi lại có không ít tranh cãi.


Cho đến một ngày, anh ta gào lên:


“Đích đến của phụ nữ chính là hôn nhân!”


Khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy một tiếng "ù" bên tai.


Sự đương nhiên trong mắt anh ta rõ ràng đến mức khiến tôi chấn động.


Tôi chợt nhận ra, chúng tôi vốn là hai người hoàn toàn khác biệt.


Có chung sở thích cũng vô ích, khẩu vị giống nhau cũng chẳng để làm gì.


Từ tận sâu trong tâm hồn, chúng tôi không hề giống nhau.


Anh ta không thể coi phụ nữ như một cá thể bình đẳng.


Thứ anh ta cần chỉ là một người phụ nữ phù hợp với quan niệm truyền thống, một món phụ kiện sống vì đàn ông từ thể xác đến tâm hồn.


Còn anh ta, ngay khoảnh khắc buông lời ấy, đã mục ruỗng từ tận gốc rễ.


Chỉ là, cái rễ bị thối chưa đủ làm một cái cây đổ sập.


Từ hôm đó, tôi không còn tranh cãi với anh ta nữa.


Nhưng tôi cũng chẳng nhắc đến chuyện chia tay.


Tôi đang đợi một khoảnh khắc khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.


Đáng tiếc, Tề Diệp Minh không hề nhận ra sự im lặng của tôi nghĩa là gì, thậm chí còn tưởng tôi đã bị thuyết phục.


Anh ta ngày càng thả lỏng bản thân, thậm chí bắt đầu muốn kiểm soát cuộc sống của tôi.


“Không được ăn sau 9 giờ tối.”


“Không được vuốt ve mấy con mèo hoang dưới chung cư.”


“Quần áo trước khi mua phải hỏi ý anh.”


“Tất cả đồ đạc trong nhà phải đặt đúng vị trí anh yêu cầu.”

 

Loading...