Cẩu Nam Nữ Đừng Vội, Khán Giả Đang Chờ Xem Đấy - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
“Ra ngoài phải báo cáo, gửi ảnh làm chứng.”
Nhưng tôi vẫn sống theo cách của mình.
Mỗi khi tôi không làm theo yêu cầu của anh ta, anh ta lại cau mày nhìn tôi như thể tôi đang phạm lỗi.
Đầu óc có bệnh à? Người khác không làm theo lời anh ta thì là sai chắc?
Tại sao tôi phải nghe lời anh ta mà không phải ngược lại?
Cho đến một ngày, bạn thân của tôi thất tình, tôi muốn đến an ủi cô ấy.
Anh ta đứng chặn trước cửa, nhìn tôi đầy trách móc:
“Có gì to tát đâu, cần gì phải đi? Cô ta khóc lóc chút rồi cũng qua thôi. Bạn em cũng chẳng phải dạng vừa, thay bồ nhanh như chớp… Thôi, anh không nói nữa. Dù gì chuyện của người khác em cũng đừng can thiệp vào.”
Bạn tôi là người cá tính, từ yêu đương đến công việc đều rất dứt khoát.
Yêu thì ở bên nhau, hết yêu thì chia tay trong hòa bình.
Tôi nghĩ, ngay cả bạn trai cũ của cô ấy còn chẳng lên tiếng, vậy mà đến lượt anh ta phán xét sao?
Lần đầu tiên, tôi cãi nhau với anh ta:
“Anh nghĩ mình là bố tôi chắc? Ngay cả bố tôi cũng không dám nói kiểu đó, anh lấy tư cách gì mà ở đây lải nhải? Còn nói thêm câu nào nữa thì cút ngay cho tôi!”
À, đúng rồi.
Căn hộ này là của tôi.
Tôi là dân bản địa, nhà có vài căn, ba mẹ sang tên một căn cho tôi.
Tề Diệp Minh bị tôi quát cho cứng họng, lắp bắp cả buổi cũng không nói nổi một câu.
Chỉ là, cả hai chúng tôi đều biết, có thứ gì đó đã thay đổi.
Chỉ là, ai cũng ngầm hiểu mà cố tình phớt lờ đi.
Dù gì, chuyện này cũng chưa đến mức phải chia tay, đúng không?
3
Tôi để lại một tờ giấy ghi chú cho Tề Diệp Minh, bảo rằng tôi ra ngoài lấy cảm hứng sáng tác, dạo này không có ý tưởng gì cả, chắc phải nửa tháng mới về—vừa hay là ngay sau ngày kỷ niệm năm năm của chúng tôi.
Từ camera giấu kín mà tôi lén lắp đặt, có thể thấy được Tề Diệp Minh vui mừng đến mức nào.
Thậm chí, ngay tối hôm đó, anh ta đã đưa cô bạn gái nhỏ của mình về nhà tôi để cùng ăn tối.
Không biết còn tưởng đây là nhà anh ta đấy.
Tôi chụp một tấm ảnh của cô gái kia và nhờ bạn điều tra về cô ta với Tề Diệp Minh.
Bạn tôi rất sảng khoái nhận lời, tiện thể còn cười nhạo tôi một trận:
"Hahahaha, không ngờ đấy, Văn Y, cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay!"
"Cậu đừng nói với tớ là cậu thật sự coi hắn ta là bạn trai nhé? T iền á n t iền s ự đầy ra đấy!"
Cũng đúng, hai mươi mấy năm qua tôi chưa từng gặp phải thất bại nào, chắc Tề Diệp Minh là trường hợp duy nhất.
Trong lúc chờ bạn tìm thông tin, tôi vẫn theo dõi động tĩnh của hai người kia trong nhà mình.
Không ngờ là hắn ta lại sốt ruột đến mức này, ngày nào cũng dẫn cô gái đó về nhà tôi.
Mấy ngày đầu còn giữ ý một chút, cô gái kia không qua đêm.
Đến ngày thứ năm, có lẽ thấy quen rồi, cô ta nửa đẩy nửa kéo mà bước vào phòng ngủ của Tề Diệp Minh.
Hai người quấn quýt lấy nhau, kéo nhau vào phòng, rồi đóng sập cửa lại.
Bọn họ thì tình chàng ý thiếp trên màn hình, còn tôi thì gãi đầu bứt tai trước màn hình. Lần đầu tiên trong đời, tôi oán trách bản thân vẫn còn chút đạo đức.
A a a a a! Đóng cửa làm gì chứ!
Không thấy được gì nữa rồi! Sao lúc đầu tôi không lắp camera trong phòng của Tề Diệp Minh cơ chứ!
Vì chuyện này mà tôi buồn mất mấy ngày, hận không thể lập tức chạy về lắp thêm camera cho xong.
4
Nhưng cũng may là bạn tôi làm việc hiệu quả, cuối tuần đã tra được mọi chuyện rõ ràng.
Cô gái đó là sinh viên năm ba trường tôi, tên là Tiêu Sở Sở.
Trùng hợp ghê, cũng là năm ba.
Theo thông tin bạn tôi tra được, Tiêu Sở Sở làm thêm ở quán bar, rồi vô tình gặp Tề Diệp Minh lúc hắn ta say xỉn. Câu chuyện diễn ra đúng mô-típ tổng tài một đêm tình của mấy bộ phim ngôn tình.
Sau đó, Tiêu Sở Sở đúng như dự đoán, tỏ vẻ không cần hắn ta chịu trách nhiệm. Nhưng chẳng bao lâu, cô ta lại “tình cờ” gặp lại hắn ở quán cà phê mà hắn hay lui tới.
À đúng rồi, lần này cô ta lại làm thêm ở quán cà phê.
Lâu dần, hai người trao đổi liên lạc.
Còn Tề Diệp Minh, một người đã tốt nghiệp bao lâu nay, có lẽ là vì áy náy, hoặc cũng có thể là bị vẻ mạnh mẽ, không kiểu cách của “cô em gái nhỏ” này thu hút, nên muốn giúp cô ta tìm một công việc tốt hơn.
Rồi cứ thế, qua lại tiếp xúc, hai người họ càng lúc càng thân mật, thỉnh thoảng lại hẹn nhau đi ăn, đi xem phim.
Nhìn mấy tấm ảnh bạn tôi gửi kèm theo, tôi không khỏi buồn nôn.
Hai người họ ngồi đối diện nhau, cười dịu dàng nhìn đối phương.
Đi dạo bên bờ sông, tay sắp chạm vào nhau nhưng lại chưa chạm.
(Nơi bí mật mà tôi đã từng dẫn hắn ta đến.)
Trong trung tâm thương mại, Tề Diệp Minh nhìn Tiêu Sở Sở thay đồ, ánh mắt đầy tán thưởng.
(Gu ăn mặc đó là tôi dạy hắn ta đấy.)
Và cả… cái túi cô gái đó đeo trên người…
Là cái túi mà tôi đã tìm mãi không thấy!
Tôi bảo sao tìm không ra, hóa ra là do Tề Diệp Minh lấy đi, vậy mà còn mặt dày nói tôi không biết dọn dẹp. Đúng là đồ vô liêm sỉ!
【Sao hả? Ảnh tớ chụp đẹp không? Nếu không biết cậu và tên đó là một đôi, tớ còn tưởng đây là cặp tình nhân ngọt ngào đấy!】
【Cút đi!】
Nhìn những bức ảnh này, dạ dày tôi như lộn tùng phèo.
Dù tình cảm giữa tôi và Tề Diệp Minh có rạn nứt, nhưng điều đó cũng không phải là lý do để hắn ta phản bội tôi.
Nếu đã muốn yêu đương với người khác, hắn ta hoàn toàn có thể chia tay với tôi trước.
Vậy mà lại dây dưa cả hai bên, còn dám lấy trộm túi của tôi?!
Tất cả hồ sơ xin việc, các mối quan hệ trong công ty, đều là do tôi tìm cho hắn ta.
Bây giờ đứng vững rồi thì muốn đá tôi đi à? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng vậy!
Tôi thu dọn lại mấy bức ảnh.
Lúc này, cánh cửa phòng ngủ trong màn hình camera cũng mở ra.
Tiêu Sở Sở mặt đỏ ửng bước ra, quần áo cũng chẳng buồn mặc đàng hoàng, đi thẳng vào phòng tắm.
Trên người cô ta đầy những vết hồng hồng, từng dấu vết trên da thịt đều tố cáo cơn cuồng nhiệt ban nãy.
Chờ cô ta đi vào, Tề Diệp Minh ngồi phịch xuống ghế sofa, nửa thân trên trần trụi, chỉ mặc mỗi cái quần l-ót, châm điếu thuốc, ánh mắt nhìn về một hướng.
Hắn ta đang nhìn gì vậy?
Tôi dõi theo ánh mắt hắn.
Là một khung ảnh.
Hình như là ảnh chụp lúc chúng tôi tốt nghiệp đại học.
Quên mất chưa thu dọn cái thứ xui xẻo đó đi.
Tởm quá!
Căn nhà này không thể ở nữa rồi!
Đợi xử lý xong hai kẻ mặt dày này, tôi sẽ rao bán căn nhà ngay lập tức.
5
Bạn thân của tôi làm truyền thông tự do, là một hot blogger du lịch nổi tiếng, suốt ngày nay đây mai đó. Bình thường khi đăng video cũng hiếm khi lộ mặt, thông tin cá nhân được bảo mật cực kỳ tốt.
Chỉ cần một cuộc gọi của tôi, cô ấy lập tức có mặt ở Vân Nam. Tôi định nói với cô ấy về mọi chuyện đã xảy ra.
Vừa mở cửa ra, một cô nàng tóc xoăn dài, diện váy đỏ hai dây quyến rũ liền lao vào, để lại dấu môi son nóng bỏng trên mặt tôi.
Tôi đã quá quen với cảnh này, đẩy cô ấy ra:
“Chỉ được hôn một cái thôi, hôn thêm cái nữa là phải tính tiền đấy.”
“Cả ‘ao cá’ của chị đều là của em rồi, còn đòi gì nữa hả?”
Vừa nói, Diệp Chi Tử vừa dùng ngón tay nâng nhẹ cằm tôi, nở một nụ cười quyến rũ khiến tim tôi bất giác run lên.
Người phụ nữ này, càng ngày càng yêu nghiệt.
Nhưng tôi không có tâm trạng mà chiêm ngưỡng nhan sắc của cô ấy lúc này. Nghĩ đến chuyện sắp nói, tôi lại cảm thấy có chút chột dạ.
Diệp Chi Tử không hổ danh là bạn thân của tôi suốt gần mười năm, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra có chuyện mờ ám, liền nheo mắt lại đầy nguy hiểm:
“Lại gây ra chuyện gì rồi hả?”
“Khụ, có chuyện này muốn nói với cậu...”
“Chuyện gì? Chỉ cần không liên quan đến thằng bạn trai ngốc của cậu là được.”
Cô ấy thuần thục ném túi xách và vali sang một bên, sau đó thoải mái nằm dài trên ghế sofa.
Xin lỗi bà nha, bạn yêu...
“Ờ thì... là chuyện liên quan đến hắn.”
Vốn dĩ đang nằm dài chơi điện thoại, nghe đến đây, Diệp Chi Tử lập tức bật dậy, bám vào sofa nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng:
“Đừng nói với tớ là cậu có bầu rồi nha?!”
“Dĩ nhiên là không!”
Tôi lập tức kéo cô nàng đang cosplay gấu túi này xuống. Trong đầu cậu ấy suốt ngày nghĩ gì thế không biết, tôi mà đi làm chuyện ngu xuẩn đó chắc?!
“Hắn ta ngoại tình rồi.”
“Oh~”