Chàng Trúc Mã Của Tôi
Chương 2
4.
Tôi bay tới phòng bếp, bắt gặp bà đang làm bữa sáng.
Nhìn thoáng qua thì thấy có tiểu long bao, bánh mì kẹp, canh trứng, sữa bò…. màu mè hoa lá hẹ.
Nhưng lại chẳng có món “Tào phớ Khương phủ” ở cạnh trường mẫu giáo mà tôi thích ăn.
Tôi dùng đầu ngón tay nhẩm tính, gần như đã hơn nửa năm rồi tôi chưa được ăn món tào phớ đó.
Hồi trước, bữa sáng đều là do bảo mẫu phụ trách, nếu không nấu được thì sẽ ra ngoài mua.
Nhưng có một lần Giang Hòa phàn nàn rằng canh trứng bảo mẫu nấu dở quá nên mẹ tôi liền bắt đầu tự mình xuống bếp nấu bữa sáng.
Cũng từ đó về sau, tôi chẳng còn nếm được mùi tào phớ nữa.
Ngửi thấy hương thơm, tôi bay tới bàn ăn, tất cả mọi người đều có mặt đủ, cười nói vui vẻ chuẩn bị ăn cơm, hẳn đã quên mất tôi còn đang ở dưới tầng hầm lạnh lẽo.
Quản gia Lý đột nhiên đến hỏi bố tôi: “Ông chủ, có cần gọi tiểu thư Tiểu Du ra ăn cơm không?”
Bố tôi không đoái hoài tới.
Giang Hoà dùng thủ ngữ nói với mẹ tôi: “Mẹ ơi, mau gọi chị gái đến ăn cơm đi, tầng hầm lạnh lắm.”
Mẹ tôi bỗng nói: “Cửa cũng đâu khoá, nó không biết tự mình đi ra à?”
Tôi ngồi trên bàn cơm thấy sửng sốt ngang, cửa không khóa sao?
Quản gia Lý nhăn mày, ngẩng đầu nhìn Giang Cách.
Anh ta cắn một miếng bánh bao, hờ hững nói: “Tất nhiên là bị khoá lại rồi, là con khoá, không dạy dỗ nó, sau này nó lại nổi điên thì sao?”
Hiện tại đã là tháng mười, trời đã se lạnh, trong phòng hẳn còn đang bật máy sửi, mà dưới tầng hầm lại lạnh như băng.
Mẹ tôi hơi nhíu mày, phân phó quản gia Lý: “Ông đi gọi con bé đi.”
Quản gia Lý muốn đi nhưng bị Giang Cách gọi lại: “Tôi cũng muốn đi.”
Tôi ngồi bật dậy rồi bay lên, tôi muốn đi xem thử biểu cảm của Giang Cách lúc nhìn thấy thi thể của tôi.
Nhất định sẽ vui lắm.
5.
Giang Cách tra chìa khoá, mở cửa ra rồi bước vào.
Thấy tôi nằm trên mặt đất, anh ta gọi một tiếng: “Dậy, đi ra ngoài ăn cơm,.”
Quản gia Lý bước tới, ngồi xổm xuống định đỡ tôi dậy nhưng mới đụng cánh tay của tôi, ông ấy đột nhiên rụt người lại.
Giang Cách thấy hơi bực bội, hỏi quản gia Lý: “Làm sao đấy?”
“Nó lại giả bộ cái gì rồi?”
“Lần này là giả chết sao?”
Tóc dài che nửa gương mặt nửa mặt còn lại thì áp sát mặt đất, chẳng nhìn ra được gì.
Quản gia Lý đang muốn khều tóc tôi ra, nhưng lại bị Giang Cách đá một cú, anh ta ngồi xổm xuống, giơ tay túm lấy tôi:
“Giang Du, giả chết không vui đâu, có bản lĩnh thì chết cho tôi xem.”
Thân thể của tôi bị anh ta nâng lên, chết không nhắm mắt nên đôi mắt trợn trừng, cảnh tượng đó đã đánh sâu vào thị giác của anh ta.
Anh ta sợ tới mức ném tôi ra, ngồi xụi lơ trên mặt đất:
“Nó… nó…”
Quản gia Lý nhanh chóng bò tới bế tôi lên, dùng sức nhéo lên người tôi, liên tục gọi: “A Du, A Du….”
Ông ấy quát Giang Cách: “Còn không mau gọi xe cấp cứu!”
Giang Cách bị doạ choáng váng, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm: “Sao lại… Sao lại chết được chứ?”
Những người bên ngoài nghe xong cũng tái xanh mặt, sợ tới mức ngồi sụp xuống đất.
“Tại sao lại…”
Nhưng buồn cười hơn cả là chẳng có lấy một ai khóc thương..
6.
Tôi hờ hững nhìn mình được nâng lên xe cứu thương.
“Người trong nhà cần phải đi theo chúng tôi để xử lý thủ tục.”
Mọi người nhìn nhau làm bác sĩ cũng hoang mang theo: “Rốt cuộc là ai đi?”
Cuối cùng là Giang Cách với bố tôi đi.
Tôi quay người chuẩn bị bay đi đột nhiên thấy chú chó trong nhà vẫy đuôi với tôi.
Đó là chú chó hoang mà tôi với Lục Cận Hạc nhặt được ở gần trường năm tôi tám tuổi.
Họ của tôi, tên của anh, đặt cho nó là Giang Hạc, nhũ danh của nó là A A.
Giờ nó đã là một chú già mười hai tuổi.
Tôi ngồi xổm xuống, giơ tay xoa đầu nó, nhưng ngón tay lại xuyên qua đầu nó.
【Xin lỗi A A, mẹ không thể xoa đầu con được nữa rồi.】
Nó chưa biết là tôi đã chết, chỉ run lẩy bẩy đứng dậy, định đi tới cọ chân tôi.
Bộp.
Hụt rồi.
Nó lại lần nữa bò dậy.
Nhưng lại hụt rồi…
Dường như nó hơi tức giận, cổ họng phát ra tiếng phì phò.
Tôi không nỡ nhìn tiếp, đứng dậy định bay đi, bỗng phía sau lưng truyền đến giọng của Giang Hòa: “Mẹ ơi, hình như con chó này cũng sắp chết rồi.”
Mẹ tôi nói: “Kệ nó đi, nhanh vào trong, trời chuyển lạnh rồi kẻo bệnh đấy.”
Tôi bay tới trước nhà Lục Cận Hạc.
5 năm trước, Lục Cận Hạc theo bố mẹ đi định cư ở Na Uy, ban đầu anh muốn học cấp ba ở trong nước nhưng lại bị tôi ép đi nước ngoài.
Hai năm rồi anh chưa trở về.
Thế nên tôi chiếm luôn ngôi nhà này, ở đây đến khi nào linh hồn tiêu tán thì thôi.
Từ nhỏ tôi đã đến nhà anh chơi, nên giờ cứ ngựa quen đường cũ xông thẳng vào phòng anh.
Cứ luôn là cái tính lạnh lùng.
Nhưng có chút kỳ quái, đồ đạc trong phòng đều không được phủ vải, ngay cả lớp bụi cũng chẳng dày.
Do chẳng phải điều to tát gì nên tôi cũng xem nhẹ nó.
Ở đây ba ngày nhưng linh hồn của tôi vẫn bình thường.
Tôi nghĩ chắc có gì đó đã khiến việc hoả táng bị trì hoãn nên tôi liền bay trở về nhà họ Giang.
Giờ mới phát hiện cửa nhà họ Giang khép chặt, rèm cũng kéo xuống.
Mới bước đến trước cửa, đã nghe một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền ra.
7.
“A Du tại sao lại chết?” Tôi từ từ bay vào, thấy Lục Cận Hạc mặc đồ đen, mang mũ lưỡi trai, trên tay anh cầm một cây gậy bóng chày, đập nát đồ trong phòng khách, la hét điên cuồng với những người đứng đối diện:
“Rốt cuộc các người đã làm gì cô ấy?”
Giang Cách từ trên mặt đất đứng dậy, hai tay bị trói ra sau lưng, định tiến lên khuyên Lục Cận Hạc: “Cận Hạc, cậu thả bố mẹ tôi ra đi, A Dao chết rồi chúng tôi cũng rất đau khổ, nhưng dù như thế cậu cũng không thể đổ lỗi cho chúng tôi!”
Giang Cách nói xong liền bị Lục Cận Hạc tát cho một cái, anh nắm cổ áo Giang Cách, gằn từng chữ: “Anh câm miệng cho tôi, Giang Cách, anh ngược đãi anh gái ruột anh là cái thứ nhất!”
Anh quay đầu lại nói: “Tại sao các người lại nhận nuôi một cô gái câm không rõ lai lịch, rồi lại bắt nạt A Du, làm cô ấy nghi ngờ bản thân mình không phải người thân ruột thịt của các người.”
“Cô ấy rất đau khổ, cũng không dám nói cho ai biết, hiện tại cô ấy chết như thế, các người lại nói với tôi đây là ngoài ý muốn?”
“Ngoài ý muốn con mẹ mày, là các người đã hại chết cô ấy!”
Lục Cận Hạc quăng ngã Giang Cách xuống đất, phẫn nộ quay người lại, lúc anh nhìn về phía tôi, bỗng anh ngơ ngẩn cả người.
Tôi sững sờ quên mất cử động trong giây lát, tưởng chừng như anh đã nhìn thấy tôi.
Anh chậm rãi cúi đầu lau mặt, nói với những người đó: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, là ai đã hại cô ấy tôi sẽ điều tra cho bằng được.”
Lục Cận Hạc rời đi, lúc đi ngang qua tôi anh cũng không quay đầu lại.
Tôi bay vào phòng, tìm một vòng nhưng chẳng thấy điện thoại của tôi.
Chắc là bọn họ đã ném đi rồi.
Rốt cuộc thì trong đó cất giữ rất nhiều bí mật của tôi.
Tôi lại bay trở về nhà Lục Cận Hạc, nhìn thấy trên tầng hai sáng đèn, tim tôi lỡ một nhịp, chẳng lẽ anh ấy trở lại đây?