Chàng Trúc Mã Của Tôi
Chương 3
8.
Tôi nhanh chân bay vào phòng, tìm từ tầng một đến tầng hai nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Tôi ngồi xếp bằng trên giường của Lục Cận Hạc, nhịn không được giận dỗi nói: 【 Hừ, lâu như vậy mới về, về rồi cũng chẳng thèm về nhà xem thử.】
Đột nhiên một cái đầu từ dưới gầm giường thò ra, Lục Cận Hạc phủi bụi trên người, dường như còn bị bụi làm sặc đến mức ho khan.
Cái hành động này của anh làm muốn phi thẳng lên nóc nhà, anh ngồi xổm xuống, lôi từ dưới gầm giường ra một cái rương, trên đó còn có ổ khoá.
Tôi cũng bị anh làm cho tò mò, nhìn chằm chằm cái rương một lát rồi bỗng thấy anh móc ra một chiếc chìa xoá mở cái rương gỗ đó ra.
Tôi tưởng đó là thứ gì quan trọng lắm nhưng thò đầu nhìn qua mới thấy bên trong chỉ là một đống đồ cũ kỹ.
Có nhiều món đồ chơi chúng tôi mua từ thời tiểu học, có cái bị hỏng rồi bị tôi ném vào thùng rác, thế mà anh lại nhặt lại, còn đem chúng giấu kỹ.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lục Cận Hạc bị tôi bắt nạt mười tám năm, lo lắng cho trạng thái tinh thần của anh:
【Lục Cận Hạn, sưu tầm những thứ này chả có gì tốt đâu…】
Tôi đứng bên cạnh nói dông nói dài, đột nhiên thấy anh lấy từ trong rương ra một xấp ảnh cũ.
Anh miết nhẹ tấm ảnh, hốc mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn dài xuống khoé mi, rơi tí tách trên những tấm ảnh chụp của tôi.
Tôi đâu nghĩ đến Lục Cận Hạc sẽ khóc.
Tâm tình đắng chát, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Tôi đến gần, dùng tay lau nước mắt trên mặt của anh, lẩm bẩm: 【Lục Cận Hạc, đừng khóc mà, anh khóc thật sự rất xấu…】
Anh không nghe thấy những lời trêu đùa của tôi, anh đem ảnh chụp bỏ vào trong túi áo, sau đó để cái rương xuống dưới gầm giường rồi rời khỏi nhà họ Lục.
Tôi đi theo anh đến khách sạn, anh đi thẳng lên tầng trên rồi mở cửa, hiển nhiên đã sớm hẹn trước.
Lúc anh mở cửa, tôi chen chân đi vào trong trước, song lại thấy có một người phụ nữ đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.
Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám màu xanh lục, dáng người quyến rũ cực kỳ, mặt mày như hoạ, trên đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, giống như tiểu thư thế gia trong thời dân quốc trên phim truyền hình.
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến trong phòng Lục Cận Hạc có người, tuy rằng hai người họ không nhìn thấy tôi nhưng tôi lại có cảm giác đang rình coi bí mật của người khác,
Tôi đứng yên tại chỗ, Lục Cận Hạt đi lướt qua tôi.
Người phụ nữ chào hỏi anh: “Về rồi sao.”
Giọng nói người phụ nữ mềm mại lười biếng, mang theo chút khàn khàn, như muốn cướp đi trái tim người khác.
Lục Cận Hạc bỏ mũ xuống, cầm chai nước trên bàn lên uống một ngụm, sau đó nhìn người phụ nữ, trầm giọng nói: “Nói cho tôi biết chị đã thấy được những gì.”
Người phụ nữ rít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một vòng khói, nói vỏn vẹn bốn chữ: “Chết không đối chứng.”
Trong nháy mắt, Lục Cận Hạc bóp dẹp chai nước, cả người tràn đầy sát khí, giọng điệu gay gắt: “A Du chết không rõ nguyên nhân, chị muốn tôi từ bỏ sao?”
Người phụ nữ đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía tôi, khóe miệng hơi cong lên, cười cười hỏi: “Lục Cận Hạc, cậu có chấp nhận chuyện giải phẫu thi thể Giang Du không?”
Đôi mắt của Lục Cận Hạc trừng to, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm xuống.
Người phụ nữ lại tiếp tục nói: “Không khám nghiệm tử thi thì không thể tìm được câu trả lời, cậu hẳn cũng rõ, trước lúc cậu trở về có rất nhiều chứng cứ đã biến mất.”
Được một lúc, Lục Cận Hạc đỏ mắt, ngẩng đầu lên: “Tôi hiểu rồi.”
Lục Cận Hạc với người phụ nữ đến cục cảnh sát báo án, cử báo nhà họ Giang giết hại con gái ruột của mình.
Cảnh sát hỏi: “Cậu là gì của Giang Du?”
Lục Cận Hạc bị câu hỏi làm cho ngơ ngẩn cả người, anh cúi đầu, khoé môi cong cong: “Là thanh mai trúc mã, là bạn học, là hàng xóm, là người thích cô ấy, cô ấy là người rất quan trọng đối với tôi.”
“Làm ơn, xin mọi người hãy nhanh chóng điều tra!”
Lục Cận Hạc có hơi kích động, người phụ nữ kéo anh ra một chút, lấy từ trong túi ra một bản báo cáo của bệnh viện cho cảnh sát xem:
“Ba ngày trước Giang Du tử vong ngoài ý muốn. trước lúc chết đi bệnh viện có tra ra là trúng độc, nhưng người nhà của cô ấy chẳng đoái hoài đến, chỉ làm thủ tục tử vong bình thường.”
“Người bình thường ai sẽ tiếp xúc với nhiều loại đọc nặng như thế chứ, hơn nữa…”
Người phụ nữ đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Cận Hạc đang trầm mặc: “Trước lúc Giang Du chết đã gửi tin nhắn cầu cứu.”
10.
Tin nhắn cầu cứu sao?
Nhưng tôi đâu có nhắn.
Năm năm trước, tôi với Lục Cận Hạc đã cãi nhau một trận to về vấn đề anh muốn ở lại trong nước, anh không muốn cùng bố mẹ đến Na Uy, tuy rằng chúng tôi cãi nhau nhưng rất nhanh đã làm lành, còn thường liên lạc nữa.
Sau đó chú Lục trở về thăm người thân, nói rằng Lục Cận Hạc có bạn gái rồi, lúc đó tôi mới bất giác phát hiện ra khoảng cách của tôi với anh đã ngoài tầm với rồi.
Mấy năm nay, quan hệ giữa chúng tôi càng lúc càng mờ nhạt, chỉ có dịp lễ tết là nhắn nhau dăm ba câu chào hỏi.
Hôm trước ngày bà nội mất, tôi nhớ bà, nhớ đến bạn học, duy chỉ Lục Cận Hạc tôi lại không nhớ đến…
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lục Cận Hạc, anh cúi đầu xuống cả người tràn đầy vẻ bất lực, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên: “Thi thể của cô ấy còn ở bệnh viện.”
Cảnh sát lập tức thông báo với đội điều tra hình sự, cử một nhóm người đến bệnh viện, còn một nhóm khác theo chúng tôi đi đến nhà họ Giang.
Lục Cận Hạc trước lúc lái xe đã nói với người phụ nữ: “Lý Tễ Dao, chị chú ý quan sát Giang Hoà, cô ta là người che giấu sâu nhất.”
Tôi ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại nhìn Lý Tễ Dao, chị ta ừ một tiếng rồi hạ cửa kính xe xuống, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc sau đó ngậm bên môi.
Bỗng chị ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, làm tôi sợ tới mức cuống cuồng quay đầu lại.
Cảnh sát đến nhà họ Giang rồi giải thích lý do tại sao họ lại đến, bố tôi sợ đến mức ngồi thụp xuống ghế, nhưng miệng mồm vẫn lý lẽ hùng hồn:
“Chúng tôi không có hại chết con gái…”
Giang Hoà ôm mẹ tôi, nóng nảy dùng thủ ngữ nói với mọi người.
Mà chẳng có ai xem hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, cũng chẳng có ai phiên dịch dùm cô ta.
Tôi đứng lẫn trong đám người cười lạnh nhìn cô ta, nhưng đâu ngờ tới thế mà lúc chết đi tôi lại có thể nghe được tiếng của cô ta.
Cô ta đang nói: 【Các người dựa vào đâu mà điều tra nhà của chúng tôi?】
Thái độ Giang Cách càng kiêu ngạo hơn, anh ta hét lên với chúng tôi: “Cút ra khỏi nhà chúng tôi, Lục Cận Hạc, mẹ nó, mày day như chó à?”
Cảnh sát phụ trách đưa ra giấy tờ tuỳ thân: “Chú ý lời nói của cậu, mong mọi người hợp tác điều tra.”
Giang Cách bị bố tôi lôi sang một bên, sau đó ông ta dẫn mọi người vào trong, những cảnh sát hình sự mang theo thiết bị dụng cụ bắt đầu khám xét ngôi nhà.
Đầu tiên bọn họ vào phòng của tôi, thu thập tóc với vân tay nhưng vẫn chưa phát hiện ra vết máu.
Một sĩ quan cảnh sát đã phát hiện ra nồng độ formaldehyde trong phòng thay đồ của tôi đã vượt ngưỡng cho phép.
Tôi nhớ tới lúc Giang Hoà vừa mới được đưa về nhà, phòng của cô ta đã được sửa sang, tôi thấy hơi ganh tị nên cũng đã sửa luôn phòng để quần áo, đặt làm một cái tủ mới.
Cho nên từ lúc đó, bố mẹ đã muốn tôi chết sao?
Tôi cho rằng Giang Hoà có hào quang nữ chính nhưng bố mẹ thì vẫn là bố mẹ tôi.
Có thể bọn họ không thích tôi nhưng sao lại nỡ lòng nào hại chết tôi.
Hẳn là không chỉ mỗi tôi không thể thoát được vận mệnh của mình, mà bọn họ cũng vậy.