Chánh Tà Lưỡng Đạo
Chương 34: Xung đột
*Chương 34: Xung Đột
Tác Giả: Tà Lão Quái*
Tính Toán khoảng thời gian còn dư lại Tần Túc lắc đầu, thu dọn mọi thứ rồi dùng ngọc bài giải trừ phong bế. Gã ung dung đi ra ngoài:
“A tiền bối, mười ngày đến hạn rồi…vãn bối đang định…!”
Tên chấp sự nhìn thấy Tần Túc tươi cười.
Khẽ liếc nhìn tên chấp sựu một chút rồi Tần Túc hừ nhẹ một tiếng sau đó rời đi.
Vừa mới bước chân ra khỏi Địa Hỏa Quán một bóng đen lao ầm quỳ xuống trước mặt Tần Túc:
“Ồ!..Lão bộc ngươi luyện xong rồi à?” Tần Túc nhìn bóng đen hỏi.
“tạm ổn thưa đại nhân!” bóng đen đang quỳ đáp.
Người này không phải Lão Bộc thì là ai nữa đây a!
“chuyện đó nói sau…đi thôi!...đến Thủy Ngọc Điếm dùng chút gì trước đã!”
Tần Túc xoa xoa cái bụng nhìn bóng đen ra lệnh.
………..
“2 cân rượu và bàn thịt..tiểu nhị!” Tần Túc hô.
Vẫn là bàn trên lầu bên cửa sổ như thông thường Tần Túc hay đến.
“lão Bộc, nhìn linh lực xung quang ngươi hẳn đã Định Khí tầng 4 rồi a? Công pháp ta đưa ngươi đã luyện thế nào rồi?”
Tần Túc đang nhìn ra cửa sổ bỗng hỏi lão Bộc.
“Tinh Thần công lão nô đã luyện tới đại thành rồi, còn về Trụ Cột Cơ Bản Luyện Rối thì lão nô cũng đã có xem qua rồi, đại nhân!”
Lão Bộc đáp.
Lão Bộc trong lòng cũng thầm kinh hãi, lão hiển nhiên biết rằng tu vi Tần Túc hơn xa lão nhưng không ngờ rằng chỉ liếc một cái thì liền đã nhìn ra một thân tu vi lão tu luyện một năm nay.
Đồng thời, làm lão cũng không ngờ rằng Tần Túc lại là một phú ông kinh khủng đến như vậy tùy thời có thể ra vào Thủy Ngọc Điếm.
“uhmm,..xem như tình hình bây giờ có lẻ khá ổn..” Tần túc khẽ lẩm bẫm.
Lúc sau từng món bắt đầu được dâng lên, nào kê hầm tê cúc, Ngưu lý Tào Hoa,…đủ thứ trên trời dưới đất. Lại thêm bình rượu, cả hai người đánh chén ngon lành.
Đang dùng bữa thì:
Đạp đạp đạp....bập bập bập….
Phí bên chiếc cầu thang từng tiếng bước chân loạn choạng hổn loạn, đoán chừng chỉ khoảng 3 tới 4 người.
“aaaaa…Liễu đại ca thật hào phóng, đưa tỷ muội chúng ta vào thủy Ngọc Lâu dùng bữa nữa chứ…cưng đại ca quá đi à”
“đúng vậy nha…đại ca thật tiêu sái quá đi aaaa”
hai âm thanh giọng nữ trong trẻo có thêm nửa phần yêu dị vang lên
“haahaha......vậy lát nữa phải để ta thưởng thức các nàng nha!”
Một tên thiếu niên mặc hoa bào đi lên, hai tay ôm eo hai nữ nhân thiếu vãi, tên người ngực bự, người còn lại thì mông to(bự chà bá).
“Đúng thế nhoa, hiếm khi mới được bước vào nơi cao sang này, kiểu gì hai tỷ muội chúng ta cũng phải…..hi hih hi”
Thiếu nữ thiếu vãi che miệng cười khúc khích.
“A Liễu đại ca! chổ này sao mà nhiều người quá vậy?...ăn mặc rách rưới nữa chứ!...tiểu muội không thích đâu!”
Nữ tử ngực bự nhìn thấy tất cả mọi người trên lầu (trong đó có Tần Túc) ánh mắt tỏ vẽ bất thiện. Quay mặt ôm tay họ liễu dí vào ngực mình nhõng nhẻo nói.
Vừa nghe thấy nữ tử ngực bự trách móc tên thiếu niên hoa bào liền quay mặt quát:
“Các ngươi nghe thấy rồi đấy cút hết đi cho ta….còn để ta thấy tên nào ở đây thì trách sao bổn công tử….”
“Ngươi nghe hắn nói hay không? Thật lếu láo mà để ta…”
“đừng!..ngươi điên à…Tên đó là Liễu Lăng đấy”
“Liễu Lăng?...chẳng lẻ..”
“đúng vậy. Là tên quý tử ăn chơi gái gú của Liễu Sơn – Đằng Sơn Thành Thành chủ đấy”
“Thôi, thôi…. Đi, đi thôi đừng vì bữa ăn mà đắc tội với Liễu thành chủ”
………..
Xung quanh tiếng bàn tán không ngớt có vài kẻ bất bình nhưng rồi cũng sợ hãi quyết định rời đứng dậy rời đi.
Bởi họ nghĩ nếu chỉ vì một bữa ăn mà đắc tội với thành chủ người có thế lực cao nhất tại Đằng Sơn Thành này thì cuộc sống sau này của bọn họ thực sự chính là ác mộng.
Tuy nhiên trong khi tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy rời đi thì Tần Túc và Lão Thụ vẫn ung dung tự tại. tay cầm bát rượu khẽ đão nhìn ra phía ngoài thành:
“hư…hóa ra cũng chỉ là một tên dựa hơi cha mà sống a! đáng thương…đáng thương thay..”
Tần Túc nhếch môi chê bai vừa hớp miếng rượu vừa lắc đầu.
Tác Giả: Tà Lão Quái*
Tính Toán khoảng thời gian còn dư lại Tần Túc lắc đầu, thu dọn mọi thứ rồi dùng ngọc bài giải trừ phong bế. Gã ung dung đi ra ngoài:
“A tiền bối, mười ngày đến hạn rồi…vãn bối đang định…!”
Tên chấp sự nhìn thấy Tần Túc tươi cười.
Khẽ liếc nhìn tên chấp sựu một chút rồi Tần Túc hừ nhẹ một tiếng sau đó rời đi.
Vừa mới bước chân ra khỏi Địa Hỏa Quán một bóng đen lao ầm quỳ xuống trước mặt Tần Túc:
“Ồ!..Lão bộc ngươi luyện xong rồi à?” Tần Túc nhìn bóng đen hỏi.
“tạm ổn thưa đại nhân!” bóng đen đang quỳ đáp.
Người này không phải Lão Bộc thì là ai nữa đây a!
“chuyện đó nói sau…đi thôi!...đến Thủy Ngọc Điếm dùng chút gì trước đã!”
Tần Túc xoa xoa cái bụng nhìn bóng đen ra lệnh.
………..
“2 cân rượu và bàn thịt..tiểu nhị!” Tần Túc hô.
Vẫn là bàn trên lầu bên cửa sổ như thông thường Tần Túc hay đến.
“lão Bộc, nhìn linh lực xung quang ngươi hẳn đã Định Khí tầng 4 rồi a? Công pháp ta đưa ngươi đã luyện thế nào rồi?”
Tần Túc đang nhìn ra cửa sổ bỗng hỏi lão Bộc.
“Tinh Thần công lão nô đã luyện tới đại thành rồi, còn về Trụ Cột Cơ Bản Luyện Rối thì lão nô cũng đã có xem qua rồi, đại nhân!”
Lão Bộc đáp.
Lão Bộc trong lòng cũng thầm kinh hãi, lão hiển nhiên biết rằng tu vi Tần Túc hơn xa lão nhưng không ngờ rằng chỉ liếc một cái thì liền đã nhìn ra một thân tu vi lão tu luyện một năm nay.
Đồng thời, làm lão cũng không ngờ rằng Tần Túc lại là một phú ông kinh khủng đến như vậy tùy thời có thể ra vào Thủy Ngọc Điếm.
“uhmm,..xem như tình hình bây giờ có lẻ khá ổn..” Tần túc khẽ lẩm bẫm.
Lúc sau từng món bắt đầu được dâng lên, nào kê hầm tê cúc, Ngưu lý Tào Hoa,…đủ thứ trên trời dưới đất. Lại thêm bình rượu, cả hai người đánh chén ngon lành.
Đang dùng bữa thì:
Đạp đạp đạp....bập bập bập….
Phí bên chiếc cầu thang từng tiếng bước chân loạn choạng hổn loạn, đoán chừng chỉ khoảng 3 tới 4 người.
“aaaaa…Liễu đại ca thật hào phóng, đưa tỷ muội chúng ta vào thủy Ngọc Lâu dùng bữa nữa chứ…cưng đại ca quá đi à”
“đúng vậy nha…đại ca thật tiêu sái quá đi aaaa”
hai âm thanh giọng nữ trong trẻo có thêm nửa phần yêu dị vang lên
“haahaha......vậy lát nữa phải để ta thưởng thức các nàng nha!”
Một tên thiếu niên mặc hoa bào đi lên, hai tay ôm eo hai nữ nhân thiếu vãi, tên người ngực bự, người còn lại thì mông to(bự chà bá).
“Đúng thế nhoa, hiếm khi mới được bước vào nơi cao sang này, kiểu gì hai tỷ muội chúng ta cũng phải…..hi hih hi”
Thiếu nữ thiếu vãi che miệng cười khúc khích.
“A Liễu đại ca! chổ này sao mà nhiều người quá vậy?...ăn mặc rách rưới nữa chứ!...tiểu muội không thích đâu!”
Nữ tử ngực bự nhìn thấy tất cả mọi người trên lầu (trong đó có Tần Túc) ánh mắt tỏ vẽ bất thiện. Quay mặt ôm tay họ liễu dí vào ngực mình nhõng nhẻo nói.
Vừa nghe thấy nữ tử ngực bự trách móc tên thiếu niên hoa bào liền quay mặt quát:
“Các ngươi nghe thấy rồi đấy cút hết đi cho ta….còn để ta thấy tên nào ở đây thì trách sao bổn công tử….”
“Ngươi nghe hắn nói hay không? Thật lếu láo mà để ta…”
“đừng!..ngươi điên à…Tên đó là Liễu Lăng đấy”
“Liễu Lăng?...chẳng lẻ..”
“đúng vậy. Là tên quý tử ăn chơi gái gú của Liễu Sơn – Đằng Sơn Thành Thành chủ đấy”
“Thôi, thôi…. Đi, đi thôi đừng vì bữa ăn mà đắc tội với Liễu thành chủ”
………..
Xung quanh tiếng bàn tán không ngớt có vài kẻ bất bình nhưng rồi cũng sợ hãi quyết định rời đứng dậy rời đi.
Bởi họ nghĩ nếu chỉ vì một bữa ăn mà đắc tội với thành chủ người có thế lực cao nhất tại Đằng Sơn Thành này thì cuộc sống sau này của bọn họ thực sự chính là ác mộng.
Tuy nhiên trong khi tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy rời đi thì Tần Túc và Lão Thụ vẫn ung dung tự tại. tay cầm bát rượu khẽ đão nhìn ra phía ngoài thành:
“hư…hóa ra cũng chỉ là một tên dựa hơi cha mà sống a! đáng thương…đáng thương thay..”
Tần Túc nhếch môi chê bai vừa hớp miếng rượu vừa lắc đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương