Cháu Ngoại Tỳ Hưu
Chương 1
1
Chị tôi là một người mẹ đơn thân, mang thai mười tháng sinh ra một bé trai.
Cháu ngoại là một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu.
Nhưng trong một đêm của ba tháng sau, thằng bé đột nhiên quấy khóc không ngừng.
Tôi và mẹ đi cùng với chị gái đến bệnh viện để khám cho nó.
Sau khi kiểm tra toàn thân, bác sĩ phát hiện cháu ngoại bị teo hậu môn bẩm sinh.
Chị tôi nói trước kia đã thằng bé đã có thể đi vệ sinh, sao có thể không có hậu môn chứ.
Bác sĩ nói: “Mới bắt đầu đứa bé ăn ít, đi phân rất lỏng, cộng thêm hậu môn của bé có một lỗ nhỏ, nước thải có thể từ chỗ đó chảy ra ngoài.”
“Bây giờ lượng thức ăn của đứa bé dần dần tăng lên, phân cũng sẽ trở nên cứng hơn, đương nhiên sẽ không thải ra được.”
“Loại bệnh này cần phải phẫu thuật.”
“Ngày mai đến làm thủ tục nhập viện đi, tôi để giường cho mọi người.”
Tôi đang định hỏi kỹ thủ tục nhập viện, chị tôi cản tôi lại, kéo tôi đến một bên hành lang.
“Chị thấy nào có nghiêm trọng như vậy, bác sĩ kia nói quá lên thôi.”
“Bây giờ các ngành nghề đều khó khăn, ông ta thế này là làm ăn gian manh, muốn lừa chúng ta nhập viện ấy.”
Mẹ tôi nói: “Đúng thế, mẹ cũng thấy cái bệnh viện này không ổn.”
“Nào có vừa đến đã bảo làm phẫu thuật.”
“Với lại nhé, quê minh có một cách nói, cháu trai nhà mình thế này gọi là không mất tài lộc, giữ được tiền tài!”
“Nếu rạch một đao như vậy, chính là làm mất tiền mất tài rồi!”
“Vậy thì không được.”
Chị gái với mẹ thương lượng hồi lâu thì cuối cùng hoãn lại luôn không làm phẫu thuật cho cháu ngoại nữa.
Tôi nhìn cái bụng dần dần căng tròn của cháu trai, đau lòng không chịu được.
Nhân lúc mẹ với chị tôi ra ngoài, tôi đưa cháu ngoại đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Phẫu thuật rất thuận lợi.
Thằng bé có thể tự đi vệ sinh rồi.
Nhưng mẹ tôi, chị tôi biết chuyện lại chẳng hề vui vẻ gì cho cam.
Bọn họ chỉ mũi mắng mỏ.
Mắng tôi là đồ đen đủi, đứa phá của.
Là đồ bất hiếu.
Trong lúc đùn đẩy, chị gái đẩy tôi xuống cầu thang, gáy của tôi bị thương nặng, tôi chết luôn tại chỗ.
Một lần nữa mở mắt ra, tôi trở về cái đêm cháu ngoại quấy khóc.
Tôi xoay người đeo nút bịt tai tiếp tục ngủ.
Mẹ với chị gái thấy gọi tôi mãi không dậy nên tự mình bắt xe đến bệnh viện.
Quả nhiên giống như kiếp trước, bác sĩ vẫn đề nghị làm phẫu thuật trị liệu.
Mẹ cùng chị gái lập tức đưa thằng bé từ bệnh viện trở về.
Ở trong nhà mắng chửi bác sĩ vô đức.
Lời mắng chửi đều giống y hệt kiếp trước.
Chị gái bế con ngồi bên cạnh tôi, hỏi ý kiến của tôi.
Tôi cười nói: “Đây là chuyện tốt.”
“Không mất tiền tài.”
“Đúng là một con tỳ hưu nhỏ, nhà chúng ta sắp phát tài rồi!”
Mẹ tôi nghe thấy lời tôi nói thì vui mừng muốn chết, cảm thấy tôi nói đúng ý của bà ấy rồi.
2
Hôm sau, tôi ra ngoài tìm nhà, chuẩn bị dọn ra ngoài ở.
Tìm nhà xong quay về, tôi phát hiện có một đống người đứng trước cửa nhà, hình như đều là hàng xóm trong khu này.
Bọn họ nói nói cười cười.
Đang nói gì mà linh đồng, tỳ hưu.
Tôi cau mày, đi lên trước hỏi.
Chị gái gần tôi nhất là hàng xóm dưới tầng nhà tôi.
Cô ta nhìn thấy tôi, nhiệt tình nói: “Ây ya, nghe nói chị gái cô sinh được một tiểu linh đồng đấy.”
“Mọi người chúng tôi đều đến xin tài khí.”
Tôi lặp lại: “Tài khí?”
“Linh đồng?”
Chị gái vỗ vai tôi một cái: “Ô kìa, tỳ hưu nhỏ mà, cô còn muốn giấu hả, cả xóm chúng ta đều biết hết rồi.”
Tôi có chút cạn lời, rõ ràng là một căn bệnh phát dục không hoàn toàn, bây giờ lại biến thành vốn liếng để khoe khoang?
Tôi không hiểu, nhưng mà ấy, tôi thận trọng không đến gần, không để mình dính tới.
Tôi đi xuyên qua đám người.
Chuẩn bị về phòng ngủ lấy hành lý, lặng lẽ chuồn đi.
Mẹ tôi đi lên trước, lặng lẽ kéo tôi vào trong phòng ngủ.
“Dao Dao, trong tay con còn tiền không, cho mẹ một ít.”
Mẹ tôi với chị tôi đều không công không việc, bình thường đều sống dựa vào tiền lương của tôi.
Kiếp trước tôi ngu ngốc, bỏ tiền bỏ sức, kết quả lại bị chị tôi đẩy ngã chết, kiếp
này, tôi mới không thèm làm người tốt.
Mặt tôi lộ vẻ khó xử: “Mẹ, công ty con nợ lương rồi, tháng này còn chưa chuyển tiền cho con cơ.”
Mẹ tôi lập tức mắng chửi, bắt đầu mắng ông chủ của tôi, mắng công ty của tôi.
Lời mắng mỏ cực kỳ khó nghe.
Tôi cắt ngang bà ta, hỏi bà ta cần tiền làm gì.
Bà ta thần bí, đè thấp giọng: “Mẹ nói con nghe, bây giờ nhà chúng ta sắp phát tài rồi.”
“Cháu ngoại con chính là linh đồng chuyển thế!!!”
“Mẹ chuẩn bị bỏ tiền thuê một căn phòng ở bên cạnh, làm một linh đồng đường, nhận tiền hương hỏa của bọn họ.”
“Một tháng ít nhất là số này.”
Tôi ở bên cạnh thấy mẹ tôi mặt mày hớn hở nói về chí lớn của bà ta.
Còn bắn hết nước miếng lên mặt tôi.
Nói đến cuối cùng vẫn là vòi tiền, muốn tôi bỏ tiền trước đó tích góp được, lấy ra ứng cho bà ta.
Còn nói sau này Tỳ Hưu đường làm ăn được rồi, sẽ trả tôi gấp mười.
Tôi nín cười trong lòng, vẻ mặt vẫn viết đầy khó xử.
“Mẹ, bây giờ trong thẻ của con chỉ có 1000 tệ, Trương Tiểu Tĩnh kết hôn, mua nhà, con cho cô ấy mượn tiền rồi…”
Mẹ tôi vừa nghe tôi thật sự không có tiền, bắt đầu quở trách tôi cho người ta vay tiền linh tinh, lại dặn tôi nhanh chóng đòi tiền về.
Bà ấy cúi đầu liếc thấy vali của tôi, nghi ngờ hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Tôi nhanh chóng bịa lý do đi công tác, lấp liêm cho qua.
Chị gái tôi ở phòng khách tiếp đãi hàng xóm, bận không ngơi tay, đi vào gọi mẹ tôi ra ngoài.
Trước đi đi, tôi nhìn cháu ngoại nằm trên sô pha.
Bụng thằng bé căng hơn trước, thậm chí còn xuất hiện đường vân, giống như một quả dưa hấu to sắp vỡ nứt.
Bởi vì bụng phình lên mà không ngừng quấy khóc.
Tôi lặng lẽ thở dài một hơi, xách vali rời đi.
Sau khi tôi chuyển đến nhà mới, gọi điện thoại với bạn thân Tiểu Tĩnh, để phòng mẹ tôi hỏi cô ấy nói lỡ lời.
Ăn cơm ở nhà mới, tắm rửa xong, tôi nằm trên giường lướt điện thoại.
Mẹ tôi đăng bài trên vòng bạn bè.
[Tỳ hưu linh đồng bảo đảm sức khỏe, bình an, phát tài bạo phú.]
[Dâng hương 88 tệ.]
[Chạm vào 188 tệ.]
[Nước thánh rửa tội 288 tệ.]
Còn đăng kèm hình ảnh, trong ảnh là cháu ngoại tôi, gò má ửng đỏ, lộ ra nụ cười ngây thơ.
Nhìn xuống dưới, lượt thích với bình luận đều là những người ngu muội không nghề ngỗng, dốt nát trong xóm nhà tôi.
Nhìn đi, luôn muốn không làm mà hưởng thì chỉ có ăn…
[Chị Vương, tôi hẹn một chỗ vào 6 giờ ngày mai!]
[Tôi chọn gói nước thánh!]
[Tôi chọn tất cả!]
…
Các bà các bác bình thường đi siêu thị chỉ chọn đồ giảm giá với đồ sắp hết hạn, bây giờ đều giơ tiền lên muốn ném vào túi của mẹ tôi.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tôn trọng vận mệnh của người khác.
Mềm lòng xấu hổ, sẽ chỉ giết chết bản thân, bạc tình lý tính với vô tình, mới là vũ khí sắc bén để sinh tồn.