Cháu Ngoại Tỳ Hưu
Chương 2
3
Đại khái một tuần sau, trong bài đăng trên vòng bạn bè của chị gái tôi, tôi biết chuyện Tỳ hưu đường đã được sắp xếp xong rồi.
Nghe nói chị gái tôi đòi tiên của chồng trước.
Anh rể trước của tôi là một người thật thà.
Chị gái tôi chê anh ấy không có năng lực, lúc mang thai đã ngoại tình rồi,
Chị ta mang theo bụng bầu ly hôn với anh rể tôi.
Anh rể tôi ra đi tay trắng, coi như là cho đứa con phí nuôi dưỡng.
Nhưng số tiền đó rất nhanh đã bị đối tượng ngoại tình của chị ta tiêu hết rồi, sau đó người đó lại đá chị ta đi.
Kiếp trước, ý định mới đầu của chị gái tôi là muốn coi cháu ngoại làm công cụ kiếm tiền, kiếm được một mớ thật to, sống chết của thằng bé đối với chị ta mà nói hoàn toàn không quan trọng, thế nên sau khi biết tôi chữa bệnh cho cháu, chị ta mới tức giận như vậy.
Tỳ hưu đường trang trí vẫn rất ra gì và này nọ.
Chị gái tôi mặc trường bào màu trắng ôm cháu ngoại đứng ở chính giữa, cho mọi người xem hậu môn teo lại của cháu trai để chứng minh quả thật cháu ngoại là linh đồng Tỳ hưu.
Một hàng người ngồi dưới đài, bọn họ chuyên tâm dồn chí nghe chị gái tôi nói chuyện.
Trên mặt mang theo nụ cười thành kính si mê.
Đột nhiên có một người từ bên ngoài xông vào, trong tay cầm một tờ vé số màu đỏ.
“Trúng thưởng rồi, trúng thưởng rồi!!!”
“Tối qua tôi mua gói nước thánh, hôm nay liền trúng thưởng rồi!”
“Linh đồng Tỳ hưu thật sự rất linh nghiệm!”
Mọi người nhao nhao vây lên xem tờ vé số của gã.
Số tiền là năm mươi vạn.
Thế này đã khiến cho người bên cạnh nhìn đỏ mắt rồi.
“Thật sự linh đấy, hôm trước tôi mua trọn gói, hôm qua chồng tôi thăng chức rồi, đến tổng công ty làm tổng thanh tra, lương một năm trên dưới trăm vạn ấy!!!”
Những người bên cạnh chưa gia nhập đã bắt đầu rục rịch rồi.
“Tôi muốn mua trọn gói, tháng sau con trai tôi thi công chức, hy vọng một lần liền có thể thành công.”
“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, tôi mua quỹ đầu tư rồi, hy vọng linh đồng có thể phù hộ tôi phát tài!!!”
Có người xách giỏ thức ăn, có người mang theo con cái đeo balo đi học.
Có người ăn mặc giản dị, có người ăn mặc sang trọng.
Suy nghĩ của bọn họ như nhau.
Đó chính là phát tài.
Ăn không ngồi rồi mà phát tài.
Hai người trước đó được tỳ hưu che chở, lặng lẽ đứng lên đi về phía cửa sau.
Tôi đi theo.
Cửa phòng khép hờ.
“Chị gái, tôi diễn giống chứ, buổi trưa có thể bao cơm không nhể.”
“Đúng thế đúng thế, bây giờ bọn tôi còn phải về đoàn phim diễn xác chết nữa!”
Mẹ tôi móc tiền từ trong túi ra, mỗi người hai trăm.
Khinh bỉ nói: “Lấy tiền rồi thì cút nhanh, đừng để người khác nhìn thấy.”
Hai người đó cầm tiền rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi quay lại cảnh này.
Mẹ tôi đẩy cửa ra ngoài, chạm mặt tôi đứng ở cửa.
Bà ấy lên vỗ cho tôi một phát vào vai.
“Con nhóc chết tiệt, vẫn còn biết trở về?”
“Mẹ mày với chị mày bận muốn chết rồi.”
“Mẹ thấy cái công ty rách kia mày cũng không cần đi làm nữa, việc nhà chúng ta bận muốn chết, ngày mai cứ ở nhà giúp đỡ.”
“Đống truyền đơn này cầm đến tàu điện ngầm, trạm xe buýt phát đi, phát không hết không được về nhà.”
Tôi không nhận lấy, tôi thay đổi suy nghĩ, vẻ mặt kích động nói với mẹ tôi:
“Mẹ, con sắp thăng chức rồi, tiền thưởng tăng gấp đôi đấy!”
“Đến lúc đó nhé, con đưa hết tiền cho mẹ.”
Mẹ tôi nghe vậy, đôi mắt đảo láo liên, đè ép nụ cười khóe miệng: “Được rồi, mẹ với chị mày mệt chút vậy.”
“Chút đi nữa chăm con giúp chị mày, bây giờ nó cứ khóc là khóc cả một tối, phiền chết đi được, lãng phí bao nhiêu thuốc an thần của mẹ.”
Tôi ngẩn người, cơn tức giận bỗng nhiên xông lên đầu, vậy mà bà ta cho thằng bé uống thuốc an thần.
Sau đó tôi lại bình tĩnh lại.
Chị gái tôi ôm con đi lên trước.
Tiện tay ném đứa nhỏ lên ghế.
Tôi đi đến nhìn thằng bé
Trên người thằng bé quấn một chiếc chăn màu vàng, trong giấc mơ ấn đường hơi nhíu lại, hình như cơ thể nó không thoải mái.
Tôi để ý đến bụng của cháu tôi xẹp đi rất nhiều.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Chị, bụng của thằng bé?”
Chị gái tôi vừa thay quần áo vừa vô tình nói: “Ồ, không đút cơm, chỉ đút nước đường, sau ép cho nôn ra.”
“Nôn hết ra rồi, đương nhiên bụng sẽ nhỏ lại.”
Nhìn cháu ngoại đáng thương, một kế sách lặng lẽ hình thành trong lòng tôi.
Nếu như tôi hành động nhanh hơn một chút thì có thể khiến bọn họ chịu trừng phạt, còn có thể cứu được mạng của cháu ngoại.
4
Tôi tìm bạn thân của tôi với bạn trai của cô ấy, ba chúng tôi cùng bàn bạc kế hoạch.
Hai người bọn họ đều là người thích bênh vực kẻ yếu, nghe xong việc người nhà tôi dựa vào đứa cháu ngoại bị bệnh để kiếm tiền mà tôi kể, bọn họ giận tím cả mặt.
Nhao nhao muốn tham gia.
Người bạn trai của bạn thân Tiểu Tịnh của tôi rất nhiều tiền, trong nhà mở công ty, điểm này mẹ tôi biết.
Bây giờ chính là muốn lợi dụng điểm này để gài bẫy mẹ với chị tôi.
Ngày hôm sau, tôi dẫn bạn trai của bạn thân Châu Nam đến phòng nghỉ ngơi của Tỳ hưu đường.
Châu Nam cố ý mặc một bộ vest đắt nhất, đeo đồng hồ trị giá trăm vạn, một hình tượng quản lý cấp cao của công ty.
Tôi giới thiệu với mẹ tôi, đây là bạn học tôi quen biết rất nhiều năm, bây giờ mở mấy công ty ở thành phố Giang, giá trị con người hơn trăm triệu, muốn đến cầu phúc cầu tài.
Châu Nam đưa một tấm danh thiếp mạ vàng, thiện tiện lộ ra đồng hồ nổi tiếng ở cổ tay, mẹ tôi lập tức nhìn thẳng.
Bà ta với chị gái tôi nhìn nhau, chị gái tôi lập tức bế cháu ngoại đi ra ngoài.
“Ôi chao, không biết cậu Châu hạ cố đến chơi là có yêu cầu gì nhỉ?”
“Cầu bình an?”
“Cầu tài?”
“Tôi thấy cậu Châu là người thành công như thế này, chắc không phải vì cầu tài.”
Châu Nam ngồi ở một bên ghế sô pha, vô cùng có khí thế.
“Ừm, tiền mà, có ai chê nhiều.”
Mẹ tôi lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đấy, không giấu gì cậu, tuần trước ở chỗ tôi còn có mấy ông lớn đến cơ, giá trị con người phải hàng tỷ ấy, lái Ferrari đến, phô trương ấy, khí thế ấy, kết quả thì sao, cũng chỉ là cầu tài.”
“Cái tài này ấy.”
“Được chia thành kỷ tài và ngoại tài.”
“Kỷ tài chính là tiền tài dựa vào sự che của tổ tông, là tiền tài có giới hạn. Ngoại tài chính là chuyển tài khí của người khác đến chỗ bản thân, cái này thì không có giới hạn, lấy hoài không hết, dùng hoài không hết.”
Châu Nam thể hiện rất có hứng thú với ngoại tài bà ta nói.
Hỏi thăm liên tục.
Mẹ tôi bắt đầu ấp úng, không chịu nói tiếp.
Châu Nam cười cười, lấy ra một bao lì xì từ trong lòng, để trước mặt mẹ tôi.
Mẹ tôi lập tức cười như được mùa.
“Ôi chào, cậu xem làm sao mà không biết ngại chứ, đều là bạn học của Dao Dao.”
Nhưng động tác tay lại cực kỳ nhanh nhạy.
Bà ta bỏ bao lì xì đó vào trong túi.
“Cũng không có gì đặc biệt, cậu biết đấy, chỗ này của chúng tôi là Tỳ hưu đường, đều dựa vào sự che chở của thằng bé.” Bà ta giơ tay chỉ về phía cháu ngoại tôi.
“Hương khói của nó mạnh, đương nhiên cũng sẽ hút được nhiều ngoại tài kia.”
Châu Nam nhìn cháu ngoại tôi, vẻ mặt như bừng tỉnh.
“Không biết tiền hương khói là bao nhiêu.”
Chị gái tôi vừa định lấy bảng giá cho anh ấy xem, lại bị mẹ tôi ngăn lại rồi.
“Là thế này.”
“Cậu Châu là khách quý, tôi giảm giá cho cậu 88%.”
“Trọn gói còn khoảng một vạn tám, cậu thấy thế nào?”
Châu Nam im lặng trong giây lát, tự như đang suy nghĩ.
Chị gái tôi còn nháy mắt với mẹ tôi như đang nói bà ta đòi nhiều quá rồi.
“Tôi thấy được.” Châu Nam uống một ngụm trà, ung dung thong thả nói.
Mẹ tôi kìm nén vui mừng hớn hở trong lòng, vội vàng rót thêm trà cho Châu Nam.
“Nhưng mà.”
Châu Nam bẻ lái.
Tôi với chị tôi đều sững sờ.
“Tôi có một người bạn làm ăn, gần đây chuyện làm ăn của cậu ấy có chút vấn đề nhỏ, không biết linh đồng tỳ hưu ở chỗ mọi người có thể hóa giải được không?” Châu Nam hỏi.
“Á, người anh nói là sếp Trần nhỉ.” Tôi nhanh chóng phụ họa.
“Thật sự đáng tiếc quá rồi.” Trên mặt tôi lộ ra mấy phần thương tiếc, lắc lắc đầu, thở dài.
Mẹ tôi hỏi sếp Trần này lại à à.
Tôi vừa muốn giải thích, chị gái tôi vỗ đùi một cái.
“Chị biết rồi, Dao Dao, là bạn học cấp ba của em nhỉ.”
Tôi gật đầu.
“Chính là cậu ấy.”
“Đó là người giàu nhất thành phố Giang của chúng ta đấy.”
“Không được rồi, không được rồi, tình hình kinh tế hiện tại không khởi sắc.”
“Thế này đi, ngày mai tôi gọi cậu ấy đến cùng, chúng tôi cùng nhau đến tìm tỳ hưu cầu phúc.” Châu Nam đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Mẹ tôi và chị gái tôi tiễn anh ấy ra tận cửa.
Chị gái tôi khoác vai tôi, tựa như rất vui vẻ: “Dao Dao à, sếp Châu mà em quen ấy kết hôn chưa, nhìn có vẻ rất giàu có đấy, cái đồng hồ kia mấy trăm van đó!”
Tôi có hơi trốn tránh: “Độc thần, con người của Châu Nam rất tốt, giúp đỡ rất nhiều người khởi nghiệp.”
“Dạo gần đây anh ấy có hạng mục đầu tư đang tìm người đầu tư đấy, nghe nói chỉ cần đầu tư là kiếm chắc không lỗ, huề vốn.”
Mẹ tôi tai thính.
“Huề vốn???”
“Hạng mục gì.”
Tôi vội vàng che miệng, không nói tiếp.
Chị gái tôi kéo tai tôi: “Nói nhanh đi, hạng mục gì.”
Tôi đau đến mức kêu gào, lập tức đầu hàng: “Chính là hạng mục phố thương mại nhà ga phía Nam của thành phố Giang.”
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau.
“Con phố đó chẳng phải là bỏ hoang đã lâu, không ai thèm mua”
“Đi đâu mà kiếm tiền.”
Tôi tiếp tục bổ sung: “Chính phủ có ý giúp đỡ, còn chưa đưa ra văn bản, nhưng mà nội bộ đám Châu Nam đều biết.”
Mẹ tôi nghe vậy, trong mắt lướt qua một tia tham lam.
Cháu ngoại tôi đột nhiên bắt đầu khóc to, cắt ngang suy nghĩ của mẹ tôi.
Mẹ tôi nhặt dép lê ném qua đó.
“Ồn cái gì, đợi phát tài rồi tao bóp chết mày.”
“Thằng khốn.”
Tôi đi lên ôm lấy cháu ngoại, nhẹ nhàng vỗ lưng thằng bé.
“Không sao mà mẹ, con dỗ là được rồi.”
Mẹ tôi kéo tay chị gái tôi, đi vào trong căn phòng bên cạnh bàn chuyện rồi.
Tôi cầm lấy bình sữa bên cạnh đút cho cháu ngoại.
Đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa, dì út sẽ nhanh chóng cứu con
— Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà ơi!!–