Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chạy Trốn Khỏi Liên Hôn - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

 

1.


Tôi tên là Đinh Lê, con gái rượu của một ông chú có chút tiền.


Tôi không rõ bố mình giàu cỡ nào, nhưng sắp tới chắc chắn sẽ giàu hơn nữa — vì Tập đoàn Vạn Gia nhà tôi chuẩn bị kết thông gia với tập đoàn Thịnh Thế.

 

Nghe đồn nhà họ Thịnh giàu nứt đố đổ vách, đến cả đồng xu rơi từ trời xuống cũng phải mang họ Thịnh.

 

Xui xẻo thay, tôi chính là "vật tế" trong thương vụ này.


Bố tôi lấy một khoản hồi môn khủng ra dụ tôi, tôi chẳng thèm để mắt.


Sau đó ông lại nghe nói thiếu gia nhà họ Thịnh là tên công tử ăn chơi hạng nặng, ngoài phố toàn thị phi.

 

Bố tôi bắt đầu lo, sợ tôi chịu ấm ức nên định hủy hôn.


Ai ngờ tôi lại gật đầu cái rụp.

 

Người trong nhà hiểu được cảm giác này không?


Chồng vừa giàu vừa không thèm về nhà, một cuộc sống hạnh phúc như mơ đang chờ tôi phía trước đấy chứ!

 

2.


Chẳng mấy chốc đến ngày đính hôn.


Tôi diện một chiếc váy dạ hội màu champagne đính đá lấp lánh, xinh đẹp không chê vào đâu được.

 

Ai ngờ đứng đến tê cả chân mà Thịnh Dục vẫn chưa ló mặt.


Bố tôi đi đi lại lại lo sốt vó, ba mẹ nhà họ Thịnh thì ra sức vỗ về.

 

Khách mời đều đã ngồi trong sảnh, những tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu nổi lên, mà toàn là lời không mấy hay ho.

 

Thịnh Dục đúng là quá kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị bẽ mặt như thế này.

 

Tức quá, tôi lặng lẽ chuồn khỏi khách sạn.


Để bố khỏi bị liên lụy, tôi chẳng nói gì với ai.


Thế là, vừa bỏ hôn, tôi cũng tranh thủ bỏ nhà đi bụi luôn.

 

3.


Bố tôi lập tức cắt hết nguồn chu cấp.


Nhưng tôi vẫn phải ăn chứ!

 

Vậy là tôi đi bán xe ở showroom 4S.


Ngay ngày đầu tiên đi làm đã gặp phiền phức to.

 

Một thằng nhóc từ đâu tới, khoác áo khoác đen đính kim loại trông ngổ ngáo, lấy cớ xem xe để buông lời trêu chọc tôi:

 

"Em xinh thế này, bán mỗi cái xe được mấy đồng?"


"Hay là theo anh đi, khỏi phải cực khổ lăn lộn kiếm sống."

 

Ánh mắt dính đầy dầu mỡ quét khắp người tôi, buồn nôn kinh khủng.

 

Tôi cố nén ghê tởm, giữ khoảng cách:


"Xin lỗi anh, tôi có việc gấp, đồng nghiệp tôi sẽ tiếp anh nhé."


Nói xong, tôi vội đưa mắt cầu cứu anh đồng nghiệp gần đó.

 

Ai ngờ tên đó bất ngờ túm lấy tay tôi:


"Đừng đi mà, được anh để mắt đến là phúc ba đời đó biết không!"


Vừa nói vừa kéo tôi vào lòng.

 

Tôi không ngờ hắn dám ra tay, kinh hoảng vùng vẫy, trong lúc hỗn loạn, tôi tát thẳng vào mặt hắn một phát.


Chiếc móng cưới chưa kịp tháo hôm qua để lại một vết xước dài rớm máu.

 

4.

 

Cả cửa hàng nháo nhào xúm lại.


Tôi vừa mới đi làm ngày đầu, người chưa quen, việc chưa thông, đã gây chuyện lớn thế này,
nhất thời cũng thấy hoảng.

 

Tên áo khoác đen lấy mu bàn tay quệt vết máu trên mặt, ánh mắt lập tức trở nên độc địa:


"Biết tao là ai không? Biết mỗi năm tao tiêu bao nhiêu tiền ở đây không? Mày dám đánh tao? Chán sống à?"

 

Quản lý vội vàng bước ra dàn xếp, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt đến buồn nôn:


"Xin lỗi anh Trần, cô ấy là nhân viên mới, chưa hiểu quy tắc, tiền viện phí bên em sẽ lo hết. Hôm nay anh mua xe bọn em giảm 20%, tặng thêm mười gói bảo dưỡng miễn phí, anh thấy thế nào?"

 

Nói xong còn quay sang ra hiệu cho người mang cồn đến sát trùng cho hắn, rồi nháy mắt ra hiệu với tôi:


"Đinh Lê, còn không mau xin lỗi anh Trần?"

 

Tên áo đen kia thì chẳng buồn phối hợp, gạt phăng tay người đồng nghiệp đang cầm bông sát trùng, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai:


"Xin lỗi á? Được thôi, nhưng phải theo cách của tôi…"


Nói rồi, ánh mắt hắn lướt khắp người tôi, thẳng thừng nhìn chằm chằm như muốn lột da.

 

5.

 

"Ồ, hôm nay có gì vui vậy? Náo nhiệt thế."


Tên họ Trần chưa kịp nói hết câu đã bị một giọng lười biếng cắt ngang.

 

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa — một người đàn ông đeo kính râm đang chậm rãi bước vào.

 

Anh ta như đi dạo, không ai mời cũng tự tìm được chỗ ngồi, thoải mái ngả người vào ghế salon.


"Đừng nhìn tôi, các người cứ tiếp tục đi."

 

Mồ hôi to bằng hạt đậu rịn trên trán quản lý, rõ ràng là đang cực kỳ căng thẳng.

 

Từng cử chỉ của người đàn ông kia sao mà quen thuộc thế.

 

Khi anh ta tháo kính râm ra — tôi chết đứng tại chỗ.


Không phải là… cái tên mặt dày hôm qua sao!?

 

6.

 

Tối qua, trong buổi tiệc đính hôn, trời đã nhá nhem mà chú rể vẫn chưa tới.


Hai bên gia đình cuống cả lên.

 

Tôi thì cười giả lả, tiếp khách suốt cả buổi đến tê cả mặt.


Không khí trong hội trường ngột ngạt khiến tôi hoa cả mắt, liền viện cớ ra vườn đi dạo.

 

Phải công nhận nhà họ Thịnh có tiền thật, sân vườn thôi mà rộng mênh mông, đường đi rẽ ngang rẽ dọc, cây cối trồng dày đặc.

 

Tôi mải ngắm hoa, ngắm lá, đi mãi rồi cũng chẳng biết mình đang ở đâu.


Mặc váy lễ phục không tiện mang điện thoại, đến lúc nhận ra lạc đường mới bắt đầu thấy hoảng.

 

Dù có đèn vườn nhưng tiếng xào xạc trong bụi cây vẫn khiến tôi rợn người.

 

Đang hoang mang suy diễn lung tung thì đột nhiên cảm giác có người sau lưng, bóng đổ ngày càng sát khiến tim tôi đập loạn.

 

Tôi chưa kịp chạy thì vai đã bị ai đó nắm lại.

 

Tôi suýt hét toáng lên thì người phía sau lên tiếng trước:


"Đừng đi tiếp nữa, càng đi càng lạc đấy."

 

Giọng trầm thấp, lười biếng, lại có chút từ tính khiến tôi bất giác quay đầu lại nhìn.


Tôi cảnh giác hỏi:


"Anh là ai?"

 

Người đàn ông trước mặt mặc áo phông rộng thùng thình, quần túi hộp, tóc buộc thành chỏm nhỏ sau đầu, trông hoàn toàn khác biệt với đám khách vest bảnh bao trong sảnh.

 

"Đừng căng thẳng, tôi là khách mời buổi tiệc đính hôn tối nay thôi."


Anh ta tựa vào thân cây gần đó, vẻ mặt bình thản.

 

Khách mời?


Khách mời của nhà họ Thịnh toàn nhân vật máu mặt, ăn mặc chỉnh tề, ai lại mặc áo phông đến dự tiệc thế này?

 

"Tên anh là gì?"


"Giang Trạc."


Tôi lắc đầu:


"Chưa từng nghe."

 

Anh ta cười, nụ cười nửa như giễu cợt:


"Phải rồi, cô sắp gả vào nhà họ Thịnh — đại gia như vậy, đến tên chúng tôi tầng lớp thấp cô cũng chẳng buồn biết đến."

 

7.

Ơ kìa, tôi chỉ là con gái cưng của một ông bố có tí tiền, được bố nuôi ăn nuôi học, tiền trong thẻ đủ để tôi sống cả đời không cần lo.


Tôi đâu cần biết anh là ai?

 

Hơn nữa bố tôi từ nhỏ đã không cho tôi dính vào chuyện làm ăn, giới thương trường phức tạp thế nào tôi còn chưa từng bước chân vào.


Biết chút chút về nhà họ Thịnh là hết mức rồi.

 

Tôi chưa kịp phản bác thì anh ta lại nói tiếp:


"Nghe nói hôm nay chú rể còn chẳng thèm tới dự tiệc?"


"Xem ra thiếu gia nhà họ Thịnh cũng chẳng thích cô lắm nhỉ? Đến buổi đính hôn cũng không buồn xuất hiện."


Giọng điệu đầy mỉa mai.

 

Tôi bị đâm trúng chỗ đau, mặt nóng bừng.


Thịnh Dục đến cả mặt mũi cũng không buồn cho tôi, lần đầu tiên trong đời tôi bị bẽ mặt đến vậy.

 

Bực thì bực, nhưng miệng vẫn phải cứng.

 

"Thì sao chứ, không thích thì không thích. Ai mà chẳng biết chúng tôi là thông gia thương mại, có ai thật lòng muốn cưới đâu. Nghe bảo anh ta ăn chơi lắm, cái loại đàn ông bẩn thỉu ấy, tôi không cần!"

 

Nói xong tôi mới nhận ra mình lỡ lời, vội che miệng.


Thôi xong, nhỡ đâu anh ta là bạn của Thịnh Dục thì sao?


Giờ lại đi méc thì tôi chết chắc.

 

Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng:


"Nhưng nhà họ Thịnh nghiêm khắc lắm, có khi Thịnh thiếu gia cũng không tệ như lời đồn đâu… Đều là tin đồn, haha…"

 

Chắc tôi chọc nhầm câu nào đó, vì mặt anh ta đột nhiên tối sầm.


Thấy chưa?


Anh ta biết Thịnh Dục thật rồi!

 

Anh ta tiến lại gần, từng bước ép tôi lùi về phía sau.

 

"Đàn ông bẩn thỉu? Nếu cô chán ghét anh ta như vậy, hay là… theo tôi đi?"


Anh ta cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, khóe môi nhếch lên như đang trêu đùa.

 

Tôi ch ết sững.


Anh có nghe nổi mình đang nói cái gì không?

 

Khoảng cách quá gần, tôi thậm chí ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ từ người anh ta.


Trong mắt anh, tôi còn thấy được bóng dáng chính mình.

 

Không phải chứ?


Anh là kẻ thù của Thịnh Dục à? Định giật luôn cả vợ người ta?

Loading...