Chạy Trốn Khỏi Liên Hôn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi đẩy anh ta ra nhưng không nhúc nhích, đành lui lại hai bước, nói rành rọt:
"Anh quá vô lễ rồi đấy."
"Tuy tôi không thích Thịnh Dục, nhưng tôi phải có trách nhiệm. Chuyện đính hôn đã rùm beng, giờ bỏ đi theo người khác, danh tiếng nhà tôi cũng mất sạch. Anh ta không đến là chuyện của anh ta, tôi giữ lễ là chuyện của tôi."
"Hơn nữa, nếu tôi đi với anh, nhà họ Thịnh sẽ không tha cho cả hai đâu."
"Cảm ơn vì đã chỉ đường, nhưng mong thiếu gia Giang đừng nói với ai là chúng ta từng gặp,
tránh gây rắc rối không cần thiết. Nếu sau này có dịp gặp lại, cũng xin đừng nói mấy lời kiểu này nữa."
Tôi khẽ cúi người, xoay người nhấc váy bỏ chạy, không ngoảnh đầu lại.
8.
Thịnh Dục vẫn biệt tăm như bốc hơi khỏi thế gian.
Đến người tôi không quen không biết cũng dám nhảy ra trước mặt khiêu khích, không biết ở thành phố L này còn bao nhiêu người đang chờ xem tôi mất mặt.
Trên đường về, càng nghĩ càng bực, tôi chẳng thèm quay lại sảnh tiệc nữa, về nhà thu dọn đồ đạc rồi chuồn thẳng.
Tối đó tôi dọn vào căn hộ trống của nhỏ bạn thân.
Sáng hôm sau, đập vào mắt tôi là dòng tít to đùng trên trang nhất:
"Liên hôn hào môn: Cô dâu chú rể đồng loạt mất tích! Tai nạn hay âm mưu?"
Cạn lời.
Tôi chỉ biết tự nhủ: Từ nay phải giấu thân phận kỹ vào.
Cuộc đời đúng là trồi sụt như tàu lượn — Hôm qua tôi còn là tiểu thư sống sung sướng chẳng lo chuyện cơm áo, hôm nay đã thành tiêu điểm truyền thông, không những phải tự đi kiếm ăn, mà ngày đầu đi làm đã gặp ngay xui xẻo.
Thế này có phải sắp… lộ thân rồi không?
Tôi mặt mày ủ rũ, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Trạc, sợ anh ta lại buông ra mấy câu động trời dọa tôi ch ết khiếp.
9.
Tên áo khoác đen vẫn chưa chịu buông tha, còn dám trắng trợn lật ngược tình thế, nói tôi quyến rũ hắn, không được thì nổi đóa tát người.
Thôi đấy, đến nước này tôi cũng chẳng cần quan tâm Giang Trạc nghĩ gì nữa.
"Anh Trần, không phải cứ có tiền là muốn nói gì cũng được đâu. Cửa hàng chúng tôi có camera an ninh 24/24, ai ra tay trước xem lại là rõ ngay. Nếu anh còn dám dựng chuyện bôi nhọ tôi, tôi không ngại ra tòa nói chuyện trắng đen rõ ràng. Ở đây nhiều người thế này, anh đã nói gì, làm gì, mọi người không ai mù cả đâu."
Tôi đứng ra, từng câu từng chữ rõ ràng phản bác.
Tôi thầm nghĩ:
Chờ về nhà, tôi sẽ quỳ xuống nhận tội với bố, rồi bảo ông mua vài chục chiếc xe làm phần thưởng cho nhân viên, coi như đền bù thiệt hại.
Nghĩ đến đây, tôi liếc qua một chiếc Bentley…
Ờm, hay là bớt vài chiếc vậy.
"Được thôi, xem camera đi, không ai oan ai cả. Còn cái cậu kia, cậu cũng đừng lo lắng chuyện đắc tội người ta. Mấy cái đơn hàng nhỏ lẻ của hắn, làm sao sánh nổi với nhà họ Giang chúng tôi chứ?"
Giang Trạc khẽ phất tay, quản lý lập tức hiểu ý, im lặng rút ra sau.
Tôi hơi sững lại —
Anh ta đã nói vậy, chắc chắn không phải người tầm thường.
Tốt nhất là tôi đừng dính dáng gì thêm nữa.
Tên áo đen có lẽ cũng nhận ra thân phận của Giang Trạc, lập tức cúi đầu mắng mỏ vài câu rồi cuốn gói biến mất.
10.
"Vị tiểu thư này nhìn quen quá, hình như tôi gặp ở đâu rồi thì phải?"
Giọng của Giang Trạc vang lên, cực kỳ đúng lúc — và cực kỳ chướng tai.
Cả đám người đều ngoái lại nhìn tôi.
Tôi lườm anh ta một cái, cười gượng:
"Ha ha… chắc anh nhầm rồi, tôi mặt phổ thông, nhìn ai cũng thấy quen thôi."
Thấy anh ta bước về phía mình, tôi vội trốn vào phòng nghỉ nhân viên.
Chưa kịp vào thì giọng nói quen thuộc lại vang lên sát bên tai:
"Định trốn đi đâu thế?"
Tôi giật nảy cả người.
"Anh cũng coi như giúp tôi một lần rồi, có muốn… xem xét lại chuyện hôm qua không?"
Anh ta đứng sát đến mức như muốn thì thầm bên tai.
Mùi nước hoa nhàn nhạt bao lấy tôi.
Hôm qua ánh sáng mờ mờ nên không nhìn rõ, giờ tôi vừa quay lại thì… chạm ngay vào chiếc cằm góc cạnh của anh ta.
Anh này đúng là kỳ lạ, mặc mỗi cái áo khoác bình thường mà vẫn nổi bật giữa cả đám đàn ông vest chỉnh tề.
Tay tôi buông khỏi tay nắm cửa theo phản xạ, đầu chưa kịp nghĩ thì tay đã… quay lại, đưa tay bịt miệng anh ta.
Một đại thiếu gia xưa nay chẳng buồn để ý đến thế sự, hôm nay không chỉ ra mặt giúp tôi giải vây, giờ còn bám lấy không buông, khiến ai nấy đều nghi ngờ thân phận tôi.
Đúng là sao quả tạ.
Tôi đảo mắt khắp nơi tìm lối thoát.
Ngay lúc đó, giọng anh ta vang lên phía trên:
"Đinh Lê, cô rửa tay chưa đấy?"
11.
"Tôi… tôi quên mất, hồi nãy vội quá."
Tôi lúng túng lau tay lên quần, không để ý giọng anh ta đột nhiên thay đổi.
"Đinh tiểu thư cao cao tại thượng cũng biết đi làm thuê à? Không nhìn ra đấy, cô chịu khó hơn tôi tưởng."
Anh ta nhướng mày cười.
"Nếu tôi nói với nhà họ Thịnh là cô đang làm ở đây, cô đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào?"
Dọa tôi à?
Tôi giận đến nghiến răng mà không dám để lộ.
"Đừng! Đừng mà! Anh cũng biết tôi bỏ nhà đi rồi còn gì, đại nhân đại lượng, xem như chưa từng gặp tôi nhé?"
Tôi lập tức chuyển sang gương mặt nịnh nọt, cười tươi như hoa.
"Không nói cũng được… nhưng chuyện tôi nói tối qua, cô có muốn suy nghĩ lại không?"
Anh ta khoanh tay, dựa hẳn vào tường.
Khóe mắt cong cong nhưng đáy mắt lạnh như băng, giọng thì nghe như đang tán tỉnh, mà nghe xong lại có cảm giác như chỉ cần gật đầu là tôi… ch ết không kịp ngáp.
Tên này đúng là chẳng có xương, hết dựa tường lại tựa người, trong lòng tôi âm thầm rủa:
“Giang Trạc, anh quá đáng vừa thôi.”
"Quá đáng?"
Anh ta nhún vai, vẻ mặt tôi đâu có làm gì sai?
12.
Giang Trạc đặt liền tám chiếc xe, toàn bộ tính vào doanh số của tôi.
Nhưng anh ta ra một điều kiện — muốn tôi đích thân đưa về nhà.
Quản lý cười tít cả mắt, thấy tôi đứng đó mặt mày u ám thì lập tức giục:
"Ngẩn người gì đấy? Mau đưa cậu Giang về đi!"
Tôi bực bội ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy tội lỗi... à không, đắc ý của thủ phạm.
Giang Trạc rõ ràng đang vui lắm, cười rạng rỡ, nghiêng đầu rồi thong thả bước ra ngoài.
Tôi gằn giọng cảnh báo: "Tôi lái không giỏi đâu, anh tự cầu phúc đi."
Nói thật lòng đấy, lại thêm bản tính cảnh giác với người lạ, cả đường tôi không nói một lời.
Ngược lại, Giang Trạc thì cứ ngồi ở ghế phụ, thản nhiên đánh giá tôi từ đầu tới chân.
Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ xấu, bất ngờ đạp mạnh chân ga.
Anh ta không ngồi vững, nghiêng cả người theo quán tính, khẽ cười ra tiếng khiến tôi lạnh sống lưng.
13.
Tới nơi, Giang Trạc bước xuống mở cửa xe cho tôi.
Tôi chưa kịp xuống đã bị choáng bởi dãy xe sang trong gara — đúng kiểu xa hoa khiến người khác ngước nhìn.
Nhà tôi cũng không đến nỗi tệ, nhưng nhìn thế này vẫn phải thầm nuốt nước bọt.
Có lẽ… thân phận của người đàn ông trước mặt còn vượt xa tưởng tượng của tôi.
Anh ta đút tay vào túi quần, lười nhác đi trước dẫn đường, từ động tác đến khí chất đều lộ vẻ tùy tiện mà kiêu ngạo.
Tôi cứ nghĩ sẽ phải vào nhà anh ta ngồi một lát, trong lòng đang tính toán đường chuồn.
Lơ đễnh thế nào lại… đâm đầu vào tường thịt.
Đầu tôi “ong” một tiếng, người nghiêng ngả, sắp ngã ngửa thì —
Giang Trạc chẳng thèm đỡ lấy, chỉ đứng đó lạnh nhạt nhìn tôi ngã bịch xuống đất.
"Đang nghĩ gì mà ngu ngơ vậy hả?" Giọng anh ta vang lên trên đầu, đầy chọc tức.
Tên này đúng là sao chổi, gặp phát là có chuyện.
"Đi thôi, cô xong việc rồi, quay lại làm đi."
Anh ta chỉ cằm ra ngoài.
Tôi mới để ý: mình đã bị "thả" ngay trước cổng lớn nhà anh ta rồi.
Ngã đến choáng váng mặt mày, lại còn bị đuổi như đuổi chó, cơn tức sôi lên sùng sục.
"Anh đùa tôi đấy à? Nhà anh nằm giữa lưng chừng núi, quanh đây hoang vu không một bóng người.
Nãy giờ từ chân núi lái lên cũng mất nửa tiếng rồi, anh bảo tôi đi bộ về?"
Giang Trạc nhướn mày, cười như không cười — không phủ nhận cũng chẳng phản bác.
Được lắm, anh nhớ mặt tôi đấy.
Tôi hít sâu một hơi, cắn răng đứng dậy, quay người định bước đi.
14.
"Không muốn đi bộ cũng được thôi."
Vừa bước được hai bước, anh ta đã mở miệng.
Tôi đứng im, trong lòng thầm nghĩ:
Không đời nào dễ dãi thế. Nhất định là có bẫy.
Quả nhiên:
"Mai có một buổi tiệc thương mại, cô đồng ý làm bạn nhảy của tôi, tôi đưa cô về."
Tôi thậm chí đoán được nét mặt anh ta lúc nói câu đó.
Biết rõ thân phận tôi, biết rõ hoàn cảnh tôi đang trốn tránh, vậy mà vẫn cố ý lôi tôi ra ngoài ánh sáng — sợ thiên hạ chưa đủ biết tôi đang trốn hôn ước.
"Yên tâm đi, sẽ không để Thịnh Dục biết đâu. Cô là vợ chưa cưới của hắn, làm bạn gái tôi một đêm, chắc không sao đâu ha?"
Anh ta thong thả đâm thêm một dao.
Nghe nhắc đến Thịnh Dục, tôi đau đầu muốn ch ết.
Tức đến nghẹt thở, tế bào não bắt đầu hoạt động hết công suất.
"Được thôi, phiền anh đưa về."
Tôi cười tươi như hoa.
Có lẽ vì tôi đồng ý quá nhanh, không bật lại câu nào, nên Giang Trạc nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, như đang phân tích nội tâm phức tạp của tôi.
Tôi không cho anh ta cơ hội nhìn ra ý đồ, thè lưỡi, giả vờ ngây thơ, tung tăng đi vào sân.
"Quyết vậy nhé, mai sáng tôi đến cửa hàng đón cô. Váy dạ hội các thứ khỏi lo, tôi xin nghỉ giúp luôn rồi."
Giang Trạc đáp lời phía sau.
15.
Chọc không lại thì tránh, né còn không xong chắc?
Tôi tức tối thu dọn hành lý, định chuyển chỗ ở ngay trong đêm.
Anh ta đã tìm được nơi tôi làm, vậy nơi ở chắc chắn cũng bị bại lộ.