Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chạy Trốn Khỏi Liên Hôn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

"Gặp con dâu tương lai chưa? Không phải mày bảo thích con bé đó bao nhiêu năm rồi sao..."

 

Tôi không nghe tiếp nữa.


Trong đầu chỉ còn quanh quẩn một câu:


"Thích bao nhiêu năm..."


Nhưng rõ ràng... chúng tôi mới quen nhau mà.

 

Rõ ràng mới tối qua thôi, anh ấy còn nghiêm túc nói với tôi — chuyện bên nhà họ Thịnh để anh lo, chỉ cần tôi chịu gật đầu...


Vậy mà...

 

Hóa ra tất cả chỉ là một trò chơi nực cười.


Ngay từ đầu, lần đầu gặp mặt, anh ta đã nói tôi nên bỏ trốn cưới rồi lấy anh ta.


Thủ đoạn lộ liễu như vậy, vậy mà chỉ có tôi là tin thật.

 

Có lẽ... anh chỉ vì không ưa Thịnh Dục mà lấy tôi ra làm trò đùa.


Với gia thế như anh, sao có thể cưới một người vợ bị từ hôn chứ?

 

Xem ra anh sắp cưới được người mình thích thật rồi.


Trò hề giữa chúng tôi, đến đây là hết.

 

Tôi... dường như đánh mất thứ gì đó.


Nhưng nghĩ lại — tôi chưa từng thực sự có được nó.

 

29.

Tôi nói với bác Trương một tiếng, dặn bà để ý nồi canh sườn ngô trên bếp.


Bác Trương thấy tôi tối rồi còn định ra ngoài thì lo lắng, tôi mỉm cười, giả vờ không có chuyện gì:


"Không sao đâu bác, cháu chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi."

 

Vừa quay người đi, nước mắt đã rơi tí tách.


Dù sao thì nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành, đến lúc nên rời đi rồi.

 

Từ biệt thự nửa sườn núi đi xuống tận chân núi, tổng cộng là 13.725 bước.


Tôi không biết mình đã đi bao lâu, gót chân bị giày cao gót mài đến rách, nhưng tôi không dừng lại lấy một lần.

 

Tôi cứ lẩm nhẩm đếm từng bước, sợ chỉ cần lơ là là sẽ nhớ đến anh.

 

Đêm nay trăng đẹp thật, đẹp chẳng khác gì hôm qua.


Tôi như người mất hồn quay về nhà.

 

Vừa thấy tôi, bố tôi đã lao đến, kéo tôi lại ngắm nghía từng chút một:


"Sao con gầy thế này? Không ăn uống gì à?"

 

Tôi mím môi, bao tủi thân dồn nén trong những ngày qua vừa thấy người thân đã vỡ òa:


"Bố ơi... con nhớ bố quá..." – Tôi vừa khóc vừa nhào vào lòng ông.

 

Ông già tóc hoa râm hoảng hốt vỗ lưng tôi liên tục,


"Là thằng khốn nào dám bắt nạt con? Bố cho người đi đập nó có được không?"

 

Thấy nước mắt tôi rơi lã chã, ông tức điên lên thay tôi.

 

30.

"Bố, bố thương lượng lại với nhà họ Thịnh đi, đừng tổ chức lễ đính hôn nữa, làm luôn đám cưới cho xong."

 

Tôi nói không đầu không đuôi, bố tôi sững sờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu thuận theo tôi.

 

Tôi mất mẹ từ năm chín tuổi.


Bố tôi chỉ sau một đêm đã bạc trắng đầu, mười mấy năm nay dốc toàn bộ tâm sức nuôi tôi và gánh cả công ty.


Chưa từng tái hôn, cũng chẳng để tôi chịu khổ.


Bây giờ tuổi đã xế chiều, ông vẫn còn lo cho hôn sự của tôi.

 

Hôn sự với nhà họ Thịnh là ông chọn lựa kỹ lưỡng.


Thịnh Dục là con một, gia đình hoà thuận, sự nghiệp rực rỡ, không có chị dâu để tranh giành, không có mẹ chồng để đối đầu.

 

Dù Thịnh Dục không yêu tôi, tôi lấy anh ta cũng không lỗ.

 

Bố ngồi bên mép giường, ánh mắt đầy yêu thương vuốt tóc mai tôi.


Tôi giả vờ ngủ, lại nghe ông thì thầm:

 

"Con từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng chịu khổ. Vợ chồng nhà họ Thịnh là bạn cũ của bố, họ rất quý con."

 

"Con không có anh chị em, mấy ông chú bác trong nhà thì chỉ mong bố xảy ra chuyện...


Bây giờ bố càng lúc càng yếu, nếu một ngày nào đó bố đi theo mẹ con..."

 

"Nhà họ Thịnh... sẽ bảo vệ con."

 

Tôi lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía bố, hai hàng nước mắt âm thầm rơi xuống gối.

 

Tôi không còn là cô gái nhỏ ngày xưa nữa.


Tôi sẽ tự kiếm tiền, sẽ học nấu ăn, sẽ cố gắng học cách quản lý công ty.


Tôi sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành như bố, và tôi sẽ ngoan ngoãn lấy Thịnh Dục, sống với anh ta như hai người bạn đồng hành.

 

Tôi trả lời bố trong lòng.

 

31.

 

Rất nhanh, ngày cưới cũng tới.

 

Sắp đến giờ bước ra lễ đường, tôi căng thẳng đến siết chặt váy cưới trong tay.


Lần đầu tiên tôi gặp Thịnh Dục — lại là trong chính lễ cưới này.


Tôi tự cười giễu bản thân.

 

Bố nói hôm nay hầu hết các doanh nhân quyền lực ở L thị đều đến dự.


Tôi chợt nhớ đến người đó... Anh ta có đến không?

 

Tôi thẫn thờ, chẳng để ý từ khi nào trong phòng trang điểm đã có thêm một người.

 

Đến khi người đó nhẹ nhàng hắng giọng.

 

Tôi quay đầu, niềm vui bất chợt vừa lóe lên đã bị nỗi thất vọng dập tắt.

 

Kể từ lần chia tay hôm đó, anh ta chưa từng xuất hiện lại.


Tôi từng dè dặt hỏi bố về cái tên "Giang Trạc", bố tôi nghĩ mãi cũng không nhớ nổi — ngay cả tên cũng là giả.

 

Còn lại gì là thật?

 

Giang Trạc mặc vest được cắt may chỉn chu, hoàn toàn khác với dáng vẻ lôi thôi ngày thường.


Khoảnh khắc tôi quay lại, tôi thấy ánh mắt anh ta khựng lại vì kinh ngạc — nhưng chỉ một thoáng rồi biến mất.

 

Đêm hôm đó, trăng mờ sao thưa, anh ta còn chọc ghẹo tôi hỏi có muốn bỏ trốn yêu đương không...


Mới chỉ vài chục ngày thôi mà cảm giác như đã cách cả kiếp người.

 

Tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu lần gặp gỡ giữa tôi và anh... có thật sự tồn tại, hay chỉ là giấc mơ.

 

Nhưng giờ đây, anh thật sự đang đứng trước mặt tôi.


Khoanh tay, tựa vào tường, nhướng mày lười biếng, giọng trầm khàn kéo dài từng chữ:


"Đã lâu không gặp."

 

Chỉ bốn chữ đơn giản, mà mắt tôi lập tức ướt nhòe.


Tôi vội vàng quay lưng lại.

 

Cố tỏ ra bình tĩnh:


"Hôm nay là đám cưới của tôi, anh đừng làm loạn."

 

32.

Anh ta khẽ bật cười, không rõ là giễu cợt hay che giấu điều gì.

 

Trong tai tôi, tiếng cười đó lại trở thành tiếng nhạo báng — như thể đang cười nhạo tôi vẫn ngu ngốc ôm hy vọng.

 

Nỗi buồn thoáng chốc tan biến, thay vào đó là lửa giận bùng lên.

 

"Anh xông vào phòng trang điểm của tôi như vậy, không ai dạy anh phép lịch sự sao? Nếu bị người khác nhìn thấy, ai biết lại sẽ đồn đại thế nào?"

 

Tôi hít sâu một hơi, cảnh cáo:


"Tôi đếm đến ba, anh không đi thì tôi gọi người đuổi anh ra."

 

"Được được, tôi đi là được."


Anh ta mỉm cười nhìn tôi như đang thưởng thức trò vui:


"Đừng giận nữa, hôm nay em rất xinh."

 

Tôi trợn mắt định nổi khùng, nhưng anh ta đã nhanh chân chạy ra ngoài.

 

Ai ngờ anh ta lại quay ngược trở lại, chọt thêm một câu:


"Đinh Lê, chuẩn bị tinh thần đi, anh có một bất ngờ lớn cho em đấy."

 

"Tôi không rảnh chơi mấy trò trẻ con với anh đâu, biến!"


Tôi gào lên, tức đến mức muốn ném cả hộp phấn theo sau.

 

33.

Chuyên viên trang điểm kiểm tra lại lớp nền và kiểu tóc cho tôi.


"Xin mời cô dâu lên lễ đường."

 

Âm nhạc vang lên, tôi khoác tay bố bước ra.

 

Cả hội trường tối đen, chỉ một luồng ánh sáng rọi thẳng vào tôi.

 

Tôi, với trái tim nguội lạnh, từng bước, từng bước, tiến về phía người đàn ông đang chờ trong bóng tối.

 

Càng đến gần, con ngươi tôi càng mở to, tim bắt đầu đập loạn.

 

Đây là... bất ngờ mà anh ta nói?

 

Giang Trạc — đứng đó, miệng khẽ cười, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn tôi.

 

Nếu không phải vì có cả ngàn ánh mắt đang dõi theo, tôi thật sự muốn lao đến giật tóc anh ta rồi tát cho mấy cái.

 

Cầu trời, đừng nói anh là MC.

 

34.

Mãi đến khi trao nhẫn, tôi vẫn chưa hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.


Tôi cố tìm một ai đó để giải thích hộ.

 

Nhìn sang trái — bố tôi nước mắt nước mũi ròng ròng, vừa khóc vừa cười.


Nhìn sang phải — ba mẹ chồng tương lai mặt mày rạng rỡ đầy mãn nguyện.


Nhìn thẳng phía trước — là Giang Trạc, à không, phải gọi là Thịnh Dục mới đúng.


Anh ta đang nở một nụ cười tươi rói.

 

Lần đầu tiên tôi nhìn anh gần đến thế, làn da trắng, góc mặt sắc sảo lạnh lùng, thế nhưng đôi mắt nâu kia lại ánh lên sự dịu dàng — kỳ lạ thay, lại vô cùng hài hòa.

 

Nếu bỏ qua chuyện anh ta giấu tên thật để lừa tôi, thì phải công nhận… anh ta thật sự khiến tim tôi loạn nhịp.

 

"Tiếp theo, chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi."


Giọng MC vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

 

Tôi vẫn đang giận sôi, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo:


"Anh mà dám hôn tôi thì xác định đi đời."

 

Anh ta hoàn toàn phớt lờ biểu cảm hung dữ của tôi, chậm rãi cúi đầu…


Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi — như đang hôn một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

 

Dưới khán đài vang lên tràng pháo tay và tiếng reo hò như vỡ òa.

 

35.

Sau đám cưới, chúng tôi dọn về biệt thự nửa sườn núi.


Tôi bơ anh ta suốt một tháng, thì anh ta cũng đáng thương bám theo tôi cả tháng.

 

Tôi vừa định vào nhà tắm, một bàn tay thon dài đã chặn cửa lại.

 

"Vợ à… nghe anh giải thích được không?"


Anh ta ngẩng đôi mắt ươn ướt lên nhìn tôi, trông chẳng khác gì cún con bị mưa dầm.

 

Tôi thở dài… lại mềm lòng nữa rồi.


"Đợi tôi tắm xong rồi nói."

 

Lúc tôi ra khỏi phòng tắm, anh ta đã ngoan ngoãn đứng cạnh giường chờ bị tra khảo.

 

"Tại sao lại lấy tên giả để tiếp cận tôi?"

 

"Anh thề, anh không lừa em. Em có từng nghe đến nhà họ Giang ở phía Bắc thành phố chưa? Đó là nhà ngoại anh. Mẹ anh là con một, anh lại là đứa cháu duy nhất nên được nhận làm người thừa kế. Vì vậy anh có hai cái họ — họ mẹ là Giang, họ cha là Thịnh. Nhưng rất ít người biết chuyện này."

 

Anh ta nói như đang chờ được khen ngợi, tôi thì chỉ hừ một tiếng.

 

"Thế còn cái tin đồn Thịnh Dục ăn chơi trác táng thì sao?"

 

"Anh thề không có. Tin đồn đó… là do anh tung ra đấy."


Anh ta nghiêm túc nhìn tôi: "Anh không muốn bị ép cưới, không muốn lấy người mình không yêu."

 

Tôi khẽ gật đầu. Câu trả lời này, tạm cho là chấp nhận được.

 

"Vậy… tại sao lại đồng ý cưới tôi?"

 

Câu hỏi cuối cùng, cũng là câu tôi do dự nhất.

 

Ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên rất nghiêm túc:


"Anh thề, những điều sau đây đều là sự thật."

 

"Anh thích em. Thật ra… hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau."

 

"Trong tang lễ mẹ em. Lúc đó anh đi cùng mẹ anh, nhìn thấy em quỳ trước linh cữu, không khóc, không làm loạn, còn cố gắng an ủi bố em. Lúc ấy, anh nghĩ, sao lại có đứa bé lạnh lùng như vậy, mẹ mất rồi mà chẳng rơi nổi một giọt nước mắt?"

 

"Nhưng sau đó, anh thấy em trốn ra một góc, khóc như mưa. Khóc xong thì lau nước mắt, lại quay lại giả vờ như không có chuyện gì. Ngay khoảnh khắc ấy, anh biết — em không lạnh lùng, chỉ là cố tỏ ra mạnh mẽ. Em muốn nói với bố rằng, bố vẫn còn em. Anh rất bất ngờ, một cô bé nhỏ như vậy mà đã biết nghĩ như thế."

 

"Anh đã lặng lẽ dõi theo em rất lâu — thấy em đi làm một mình, đạp xe chia sẻ mà vẫn vui vẻ. Thấy em mặc lễ phục lộng lẫy, tự tin đối mặt với mọi ánh mắt soi mói. Thấy em cặm cụi vào bếp nấu ăn, dù bực đến mức ném nồi nhưng vẫn chăm chút từng món một. Anh đã biết rồi… cả đời này, người đó nhất định là em."

 

"Thật ra tối hôm đính hôn, anh đã định đến. Mẹ anh nói cô dâu là em, anh rất vui. Nhưng trước khi gặp em, anh lại chùn bước. Anh sợ em ghét cái tên Thịnh Dục, sợ em coi đây là một cuộc ép hôn. Anh không dám chắc em đã sẵn sàng để cùng anh đi hết quãng đời còn lại. Nên anh chọn cách thay đổi một thân phận, chỉ muốn âm thầm nhìn em từ xa."

 

"Không ngờ, lại gặp em trong khu vườn, em đi lạc. Anh chỉ muốn từ từ xuất hiện bên em, để em yêu anh một cách chân thành, để em biết rằng — anh đồng ý cuộc hôn nhân này là vì yêu em."

 

"Đêm hôm em bỏ đi, mẹ anh đến nhà, không kìm được nói chuyện với em. Anh cản không được, chỉ muốn dành cho em một bất ngờ. Nghe bác Trương nói em đi mua đồ, anh chờ mãi không thấy, đến lúc đi tìm thì em đã đi mất."

 

"Anh đoán, chắc em nghe thấy gì đó rồi hiểu lầm… Nhưng người mà anh thích nhiều năm như vậy, tại sao em không nghĩ… có khi nào, chính là em?"

 

"May mà kết cục vẫn viên mãn."

 

 

36.

Tôi đỏ mắt, giọng lạc đi:


"Thế anh có từng nghĩ, hôm đính hôn, khi anh không đến… Tôi đứng một mình trên sân khấu, phải chịu bao nhiêu ánh nhìn khinh miệt, bao nhiêu lời đàm tiếu?"

 

"Anh có từng nghĩ, đêm tôi rời đi, trong lòng tôi đau đến mức nào?"

 

"Anh có từng nghĩ, lúc tôi mặc váy cưới bước đến bên một người mà tôi tưởng là người lạ…
Tôi đã mong đến thế nào, anh sẽ vì tôi mà làm điều điên rồ?"

 

Thịnh Dục quýnh quáng, tay chân lóng ngóng giúp tôi lau nước mắt.

 

"Anh xin lỗi… anh sai rồi, vợ ơi, anh xin lỗi. Từ giờ anh sẽ không để em đau lòng nữa."

 

Anh ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng dỗ dành.

 

Tôi nghe nhịp tim mạnh mẽ vững vàng nơi lồng ngực anh, cảm giác bình yên dần trở lại.

 

37.

Lúc ôm tôi, Thịnh Dục vốn đang đứng, cũng ngồi xuống giường từ lúc nào chẳng hay.

 

Không khí giữa hai chúng tôi… bắt đầu có chút kỳ lạ.

 

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt tối lại, hơi thở cũng dồn dập hơn:


"Vợ à, hôm đó sợ em ngại, anh chỉ dám hôn lên trán… Cái hôn thật sự, bây giờ có thể bổ sung không?"

 

Tôi nhìn theo ánh mắt anh — là cổ áo tôi hơi trễ, để lộ làn da trắng mịn.


Một câu "đồ lưu manh" còn chưa kịp bật ra thì môi đã bị chặn lại.

 

Anh hôn khiến tôi choáng váng, thở cũng không nổi.


Tôi muốn lùi lại, nhưng bị anh ôm chặt, tay siết sau gáy tôi không buông.

 

Anh siết eo tôi kéo lại gần, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, tiếng thở dốc và nhịp tim như vang bên tai.

 

Lúc cả hai cùng ngã xuống giường, anh không thấy được nụ cười ranh mãnh trên khóe môi tôi.

Cuối cùng cũng hôn được rồi.

 

Dù anh là Thịnh Dục hay Giang Trạc…


Chúng ta yêu nhau — vậy là đủ.

 

Ngoài trời nắng rất đẹp.


【Hoàn】

Loading...