Chênh Lệch 8 Tuổi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:16:24
5
Hai tay Hứa Qua cho túi quần, nâng hàm hướng về phía chúng : “Chuyện gì ?”
Hứa Qua đang xa, vô thức thở phào trong lòng, tại cảm thấy sẽ giúp đỡ chứ kiêng dè sếp Ngô .
Người gọi là sếp Tô buông tay , Hứa Qua: “Hôm nay may mắn gặp sếp Hứa, đúng là hiếm thấy, uống một ly nào?”
Hứa Qua bật : “Uống một ly thì thôi , nhưng mà cô bé đưa .”
Sếp Ngô sững , đó đáp: “Cô bé hiểu chuyện, nãy va , ngay cả một tiếng xin cũng chẳng .”
Ánh mắt Hứa Qua lườm , đó thản nhiên với sếp Ngô bên cạnh: “Vậy sếp Ngô thế nào?”
yyalyw
Sếp Ngô bằng ánh mắt xa: “ cũng khó cô , chỉ bảo cô uống vài ly với , chuyện coi như bỏ qua.”
Hứa Qua xong thì khinh thường, đó thong thả ung dung lấy một điếu thuốc lá, châm lửa lên đưa miệng: “Cũng khó cho sếp Ngô lớn tuổi tâm tư như thế, chị ở nhà chuyện ?”
Sắc mặt sếp Ngô trở nên vô cùng khó coi: “Sếp Hứa câu là ý gì? Kiểu sinh viên thế gặp nhiều , ăn mặc kiểu mục đích là để quyến rũ ? chẳng qua chỉ đang giúp cô mà thôi.”
Kiểu đàn ông thô lỗ xém chút nôn mửa, đang định đáp trả.
Hứa Qua thả một làn khói, ánh mắt chứa sự mỉa mai: “Cô bé nhà mặc thế nào thì mặc thế đấy, sếp Ngô cũng thật soi gương, xem dáng vẻ của thế nào, ông xem, cô quyến rũ mà quyến rũ ông?”
Ánh mắt sếp Ngô trở nên giận dữ: “Sếp Hứa bắt đầu quan tâm chuyện vớ vẩn từ khi nào ?”
Hứa Qua dập tắt điếu thuốc, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Không thể xem là chuyện vớ vẩn, điều cô bé chính là cháu gái của Chu Chấp, nếu hôm nay quan tâm, tính tình của Chu Chấp ông cũng , đến lúc đó thì sếp Ngô càng phiền phức hơn.”
Sếp Ngô thấy phận của thì ánh mắt bắt đầu do dự.
Ngũ quan của Hứa Qua trông mạnh mẽ vì thế mà rõ ràng đang mỉm cũng khiến khác cảm thấy lạnh , hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Hứa Qua uể oải : “Nghe hình như gần đây Ngô Thị đang cạnh tranh bất động sản ở phía đông thành phố, thấy công ty chúng nhàn rỗi việc , là cũng cạnh tranh thử xem .”
Nghe thấy lời , đàn ông trung niên thô lỗ liền mỉm : “Trách già nên hoa mắt, cô bé đây là cháu gái của sếp Chu, mạo phạm em gái là sai, vì để xin , hoá đơn của em gái đây trả hết.”
Hứa Qua hề nể mặt sếp Ngô , đến khoác vai trực tiếp đưa đến bên cạnh : “Đến còn gọi cô một tiếng cháu gái, với tuổi tác của sếp Ngô đây thì mặt mũi mà gọi cô là em gái? Hoá đơn thì khỏi , sợ cô bé cảm thấy tuột hứng. thấy sếp Ngô cũng đừng nên đến quán bar nữa, chỗ của trẻ tuổi, sếp Ngô đến sẽ dễ doạ con gái nhà sợ.”
Nói xong liền cô bạn của còn đang ngẩn , lập tức hiểu, đó chạy đến bên cạnh Hứa Qua.
Sắc mặt sếp Ngô vô cùng khó coi, nhưng cuối cùng cũng chỉ nghiến răng: “Sếp Hứa đúng, sẽ đến chỗ náo nhiệt của bọn trẻ nữa.”
Mấy tên đàn ông thô lỗ bỏ , hiện trường mới trở như bình thường.
Hứa Qua cúi đầu , giọng chứa đựng sự thờ ơ: “Lại gặp .”
Giọng thu hút, khiến bắt đầu căng thẳng, nhỏ giọng lặp lời : “Lại gặp , nãy cảm ơn nhé.”
Sau đó cũng gì thêm, trong lòng cứ chán nản mãi, sớm như thế thì đến quán bar , đây là thứ hai thảm hại mặt .
Có lẽ do quá im lặng, Hứa Qua cúi đầu tiến đến gần nhẹ nhàng : “Bị doạ sợ ?”
Anh tiến quá gần, gần đến nổi thể ngửi mùi khói , tim nhảy loạn xạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chenh-lech-8-tuoi/chuong-2.html.]
thầm mắng chẳng gì, vội tránh ánh mắt của , già mồm: “Không , một đám đàn ông thô lỗ ý thức, sẽ doạ .”
ngẩn đầu, nhưng thể cảm nhận ánh mắt của Hứa Qua cứ dán .
Bỗng dưng bật , nhịn mà hỏi: “Chú cái gì?”
đối diện với ánh mắt sâu hun hút của Hứa Qua, dường như mắt cong lên, ánh mắt trêu chọc: “Không gì, chỉ là cảm thấy em để tóc thẳng thì sẽ hơn.”
6
Chúng Hứa Qua đưa về trường, vốn tưởng chuyện ở quán bar đủ phiền , hơn nữa cũng nghĩ rằng thể nhớ .
Thế nên lúc đề nghị đưa bọn về trường lập tức lắc đầu từ chối.
“Không, cần phiền…chú Hứa .”
gian nan thốt hai tiếng “Chú Hứa”, lòng bàn tay sắp cào chảy m.á.u vì căng thẳng luôn .
Anh sững , đó bật : “Chú Hứa .”
Hứa Qua cúi đầu , đầu càng cúi thấp hơn, gọi một tiếng “cháu gái” đó .
Ánh mắt Hứa Qua cứ dán , tim sắp chạy lên cổ họng mất , những chiếc xe bên đường cứ từng chiếc một chạy qua, gì, bèn bắt đầu đếm thầm lượng những chiếc xe chạy qua.
Áp lực Hứa Qua tạo lớn, dáng vẻ im lặng của thật sự đáng sợ, doạ bạn cùng phòng của từng một đều ngoan ngoãn lưng.
Đột nhiên Hứa Qua bật , ngắn gọn mà thẳng thắn, : “Được, chú Hứa đưa cháu về trường.”
định từ chối, dường như hiểu thấu lòng , giữ vai kéo đến ghế lái phụ: “Đừng nghĩ lung tung, tiện đường thôi, phiền.”
nghĩ lung tung, giải thích rõ ràng như , gì gan nghĩ.
Bạn cùng phòng cũng vội vàng lên xe, ở ghế lái phụ, nhịn mà lén , c.h.ế.t tiệt, khuôn mặt đó của thật sự quá .
Chỉ là góc nghiêng thôi khiến rung động, đây là ghế lái phụ của đấy, là một chỗ khá đặc biệt.
Nghĩ đến đây, kiểm soát mà cong khoé miệng.
Xe dừng ở cổng trường mới phản ứng , rõ ràng cách thường ngày khá xa, tối nay nhanh như tới .
phiền muộn, thật thời gian trôi chậm một chút, gặp là lúc nào nữa.
Trước khi mở cửa xe, nhịn mà xoay , thật ngờ cũng đang đầu .
Khoảnh khắc bốn mắt , giống như thiêu đốt, vội vàng di chuyển tầm , khẽ: “Còn chuyện gì ?”
do dự, cuối cùng khẽ : “ tên là Đường Điềm.”
cẩn thận ngẩn đầu xem phản ứng của thì phát hiện vẫn đang bằng ánh mắt tràn ngập ý , sợ hiểu lầm liền giải thích: “ sợ chút út với chú tên của .”
Hứa Qua một tay xoa cằm, tựa vô lăng, dáng vẻ lười biếng: “Ừm, .”
, tiếp: “Còn nữa, cảm ơn chú Hứa.”
Anh thờ ơ đáp : “Không cần cảm ơn, tiện tay thôi.”