Chí Cao Ngự Linh Sự
Chương 16: Ngốc nghếch Bá Thiên
Nhìn Tử Vũ thật sự giận, Bá Thiên cơ linh, gấp gáp giải thích.
“Đại ca, tiểu đệ sai rồi, tiểu đệ có tội được không.
Ngươi cũng biết mà, ta thường xuyên phải ra ra vào vào Tam Sinh Lâm để kiếm tiền, tầm bảo cho ngươi a.
Hơn hai tháng nay, ta đã không ăn lấy một bữa cơm, uống lấy một bình nước đúng nghĩa rồi.
Ngài có đại nhân đại lượng thì tha thứ cho ta đi.
Dù gì cũng ăn rồi, trời đánh còn tránh bữa ăn mà.”
“Kiếm tiền, tầm bảo cho ta?
Tiền từ các bảo vật kiếm được đó, không phải là đều đưa vào trong bụng của ngươi hết rồi sao?
Nếu không vì ngươi chút xíu nữa ăn sạch, uống cạn lương thực, rượu thịt của Tinh gia, ta nào có phải đưa ra hạ sách này?” Tử Vũ khinh bỉ nói.
“Hừ!!! Ai bảo Tinh gia ăn uống tiết kiệm, chi li quá làm gì, mới…” Bá Thiên lầm bầm, bất mãn nói.
Nhưng không đợi Bá Thiên nói xong, Tử Vũ đã giờ tay lên, khiến hắn ngoan ngoãn mà tiếp tục ngậm miệng.
“Còn việc hơn hai tháng không có lấy bữa cơm đúng nghĩa.
Khi nào thì ngươi có cái định nghĩa này rồi?
Ta khi nào thì nghe thấy ngươi nói ăn no rồi hả?
Đi vào từ lúc thú triều xuất hiện cho tới bây giờ. Không phải là Thụ Mộc linh thú thì cũng chỉ là le ngoe vài ba con tiểu chút chít chạy đi lòng vòng.
Một cọng dược thảo, một con linh thú hung mãnh, hay cho dù đó chỉ là Dã Quái chi loại, ta cũng nhìn không thấy, tìm không ra đâu rồi.
Không phải toàn bộ Tam Sinh Lâm đều đã bị ngươi ăn sạch rồi ahhhh.”
Bá Thiên không nói gì hơn, chỉ biết ngồi đó cười cười, lại cúi đầu như chấp nhận lời nói của Tử Vũ.
“Haizzzzzzz” Đập tay lên trán, Tử Vũ lắc đầu, vô ngữ với tên này, thật là nói trúng luôn rồi a.
“Thôi thôi.
Ăn rồi thì ăn đi. Sau này không thể theo lẽ này nữa.
Khi nào về ta lại tiếp tục luyện lấy vài viên Tích Cốc Đan cho ngươi.” Tử Vũ xua tay nói.
[Tích Cốc Đan
Nhất Phẩm Nhị Tinh cấp đan dược.
Công dụng: Khiến người dùng no bụng, không đói, không khát liên tục trong 7 ngày.
Trải qua Tử Vũ luyện chế, còn kèm theo hiệu quả gia tăng tu luyện, cố bản bồi nguyên.]
Bá Thiên mừng rỡ, miệng mở lớn ngạc nhiên.
“Tất nhiên là phải đưa tiền. Ngươi nghĩ ta chỉ dùng linh khí, nước lã để luyện đan sao.” Tử Vũ thừa biết tên ngốc này đang nghĩ cái quỷ gì, trợn mắt, mở miệng mắng.
Bá Thiên nghe vậy cụp đầu, thở dài, tiếp tục ăn.
Không gian đêm tối trong khu rừng phần nào lại trở về với sự im ắng và vẻ tĩnh mịch vốn có của nó.
Chỉ để lại tiếng nhai sung sướng của Bá Thiên, cũng sự thở dài đầy bất đắc dĩ của Tử Vũ.
Ăn được 2 con cá, Bá Thiên nhìn Tử Vũ: “Lão đại ngài vẫn chưa cho ta biết vì sao ngươi ở đây a.”
Không lẽ ta nói với ngươi rằng ta đến đây để thu lấy cơ duyên của ngươi?
Bá Thiên tuy không có linh sủng, cùng thiên phú sử dụng binh khí, vật phẩm để chiến đấu. Nhưng thể tu một con đường này, vốn vô kiên bất tồi, đi đến cuối cùng, một thân thịt đều đã là binh.
Số trời trêu người.
Vận mệnh của Bá Thiên lại gắn liền và liên hệ chặt chẽ với mấy thứ đó.
Bá Thiên cực kỳ có vận khí và cơ linh trong việc tầm bảo.
Chỉ cần là linh sủng hắn giết, thì chỉ cần là thứ hắn muốn, đều sẽ có xác xuất rất cao, rất dễ dàng mà tuôn ra.
Bất kể là tuyệt địa, di tích nào được hắn viến thăm, thì dù tranh đoạt có long trời, lỡ đất, kinh khủng đến nhường nào, Tử Vũ đảm bảo rằng, Bá Thiên luôn và sẽ luôn là người cầm được những thứ có giá trị nhất trong đó.
Và thế là.
Những thứ Bá Thiên có thể xài được, đều sẽ được hắn giữ lại sử dụng. Số còn lại đều sẽ đem bán ra, để chi trả tiền ăn cho Tử Vũ.
Và do bản tính có phần đơn thuần, nếu không nói là ngu ngốc của hắn, khi chính thiên phú, khả năng của mình đều không nhận ra.
Nên đã có không ít lần Bá Thiên bị người ta lừa gạt, bán đi bảo bối với giá rẻ mạc.
Chính vào lúc đó, Tử Vũ đã đứng ra, dùng đôi Chí Tôn Nhãn của mình tra xét và cho ra giá cả phù hợp. Đồng thời khi thấy thứ thích hợp, liền khẳng khái bỏ tiền cao, đồ ăn ngon ra mà mua. Đã khiến Bá Thiên càng thêm tin phục, kính trọng lấy hắn.
Vận khi của Bá Thiên thực sự rất cường, nó như tỷ lệ thuận với thiên phú của hắn vậy, cũng như tỷ lệ nghịch với đầu óc của hắn như thế.
Nếu không phải thể tu tiến triển chậm, tài nguyên hao tốn còn khủng khiếp hơn cả luyện dược, luyện đan, rèn đúc sư các loại, thì nhờ cơ duyên to lớn, chắc bây giờ cấp độ của Bá Thiên, trừ gia gia ra trong thành này, đã không còn ai là đối thủ của hắn nữa.
Còn tại sao nói Tử Vũ đi cướp cơ duyên của Bá Thiên.
Dùng Chí Tôn Nhãn nhìn vận khí của Bá Thiên, thì cụ hiện hóa ra đó, là một con vật có đầu lân thân gấu, chân giống hổ.
Toàn thân được bao bọc bằng một lớp vảy sáng bóng, khá giống vảy cá nhưng nhọn mà mượt mà hơn.
Trên đầu còn có hai chiếc sừng hưu mọc cong ra sau. Cái ánh mắt sắc bén, uy nghi, bá đạo cùng cực. Miệng rộng bụng to tròn.
Tại phần cổ, đuôi, cùng các khớp ở đùi, chân mọc ra từng tia lông vàng tung bay tự do trong gió.
Theo như sách sử, đây chính là Thiên Lộc Tỳ Hưu, chưởng quản khí vận, tài bảo của đất trời.
Lại nhìn về phía ngọn đại thụ màu vàng xông tận trời kia, càng đến gần, ngươi sẽ thấy một con có 7 thành tương tự với Thiên Lộc Tỳ Hưu đang nằm ngáy ngủ dưới đó.
Nói nó là tương tự, là bởi vì.
Thân thể của con Tỳ Hưu này lớn hơn, khuôn mặt và dáng vẻ càng thêm dữ tợn, bá đạo hơn gấp nhiều lần so với con Thiên Lộc Tỳ Hưu của Bá Thiên.
Và thay vì hai sừng mọc cong ra sau, con tỳ hưu này lại chỉ có một chiếc sừng nhọn hướng ra phía trước.
Nếu không sai thì chính là Tịch Tà Tỳ Hưu, chưởng quản sát phạt, chấn áp tà mà của thiên địa.
Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là cơ duyên của Bá Thiên.
Nếu cả hai có thể hội tụ, kết hợp lại cùng nhau, một công một thủ, một tiến một lùi, âm dương luân chuyển.
Bá Thiên lúc đó đúng thật sự là bá đạo chư thiên luôn rồi.
Không thể nói thật thì cứ đành nói dối thôi.
“Ta có chút dược liệu cần thu thập để nghiên cứu. Mà việc này cần làm bí ẩn nên ta tự mình đi.”
“Ồ!!! Là dược liệu gì mà quan trọng đến vậy?” Bá Thiên tò mò hỏi.
“Là một vài dược liệu.” Tử Vũ chỉnh lại lời nói của Bá Thiên.
Rồi từ trong túi không gian lấy ra vài loại dược liệu.
“Đây là Mộc Hoa, thứ chỉ có được trên người của các loại Khô Mộc linh sủng.
Đây là Tinh Nguyên Chi Mộc, là tinh hoa mà các loài Khô Mộc linh sủng ngưng kết ra được.
Đây là quỳnh mặc thảo, loại kỳ thảo chỉ nở hoa vào ban đêm lúc trăng tròn và sáng nhất. Nếu không bảo quản đúng cách, dược lực sẽ trôi qua rất nhiều, và mau chóng lụi tàn đi.
Còn đây là răng của thủ lĩnh loài Huyết Lang, xương bụng của Phấn Điệp, Đa La Hoa, cực phẩm thổ nhưỡng, Cốt Hoa, Lam Quang Hoa,…”
Tử Vũ đây là đang lẫn lộn lấy dược liệu.
Hắn vừa lấy thứ hắn cần, vừa lấy những thứ có ít tác dụng ra để lung lạc Bá Thiên.
Bá Thiên chỉ ngốc, chứa chưa tới mức không cần não.
Nếu hắn phát hiện ra giá trị của Mộc Hoa, hay việc Quỳnh Mặc Thảo, Cốt Hoa, Tử Diệp Thảo các loại, rất có ít lợi cho việc tu luyện, nhất là luyện thể, thì có trời mới biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp đó.
Nói được gần 15-20 loại, Tử Vũ nhìn Bá Thiên, khuôn mặt hàm chứa sự kỳ vọng:
“Mấy thứ đó, ngươi có a?”
Bá Thiên thở phào.
Từ trong túi không gian quăng đi ra tất cả những thứ mà Tử Vũ đã đọc và cho hắn xem.
Dùng tinh thần quét sơ qua để kiểm tra.
Có thứ ít có thứ nhiều. Nhưng số lượng tuyệt đối không dưới 10 cây.
Nhất là Mộc Hoa, thứ này lại có hơn 3000 mảnh lẳng lặng nằm đó.
Mộc Hoa vật này, thật may là không phải ai cũng có thể sử dụng, chuyển đổi được vật phẩm.
Muốn sử dụng thứ này, cần lấy đặc thù thủ ấn, trận pháp, cùng vật dẫn đặc biệt mới có thể hành sử.
Như nếu người người đều có thể sử dụng nó, thì tác dụng của nó đã bị mọi người biết hết rồi, không tới lực Tử Vũ nhặt nhạnh món hời này rồi.
“Thì ra số lượng Khô Mộc linh sủng mấy ngày nay giảm mạnh đến vậy là do đại ca ngươi a.
Làm ta cứ tưởng Khô Mộc linh sủng đang có thứ giá trị gì bị khai quật ra rồi. Ta ttính gom góp lại, kiếm một món hời nữa đây.” Bá Thiên oa oa cười.
“Phải, Khô Mộc linh sủng ra thứ giá trị rồi.” Tử Vũ đáp lại.
Tiếng cười của Bá Thiên nghẹn lại trong họng, đứng lên tiến lại gần Tử Vũ, gấp gáp nói:
“Phát hiện, phát hiện gì????
Đại ca mau nói cho ta biết đi a, tiểu đệ cần kiếm cơm sống qua ngày a.
Trên có mẹ già, dưới có đệ đệ, con cháu đông đúc đâu.”
“Ngưng!!!!” Tử Vũ giơ nắm tay, lớn tiếng uy hiếp nói.
Thấy Bá Thiên dừng lại, ngoan ngoãn, yên tĩnh đứng cách xa lấy bản thân. Nhưng đôi mắt, khuôn mặt lại cứ háo hức, cầu xin. Tử Vũ thở dài.
“Không phải là thứ giá trị cao cấp gì.
Chỉ là một trương thượng cổ đan phương mà thôi, dùng nguyên liệu chủ yếu chính là đám Mộc Hoa này.”
“À.Ả Vậy sao??? Thế công dụng của nó là gì?” Bá Thiên hào hứng hỏi tiếp.
Liếc nhìn Bá Thiên, Tử Vũ đoan chính nói: “Không có gì nhiều, chỉ là gia tăng năng tốc độ tu luyện, rèn luyện thân thể cho thể tu mà thôi.”
“Cái gì????????”
“Ngưng!!!!!!” Tử Vũ ngay lập tức chặng lại Bá Thiên.
“Đại ca, tiểu đệ sai rồi, tiểu đệ có tội được không.
Ngươi cũng biết mà, ta thường xuyên phải ra ra vào vào Tam Sinh Lâm để kiếm tiền, tầm bảo cho ngươi a.
Hơn hai tháng nay, ta đã không ăn lấy một bữa cơm, uống lấy một bình nước đúng nghĩa rồi.
Ngài có đại nhân đại lượng thì tha thứ cho ta đi.
Dù gì cũng ăn rồi, trời đánh còn tránh bữa ăn mà.”
“Kiếm tiền, tầm bảo cho ta?
Tiền từ các bảo vật kiếm được đó, không phải là đều đưa vào trong bụng của ngươi hết rồi sao?
Nếu không vì ngươi chút xíu nữa ăn sạch, uống cạn lương thực, rượu thịt của Tinh gia, ta nào có phải đưa ra hạ sách này?” Tử Vũ khinh bỉ nói.
“Hừ!!! Ai bảo Tinh gia ăn uống tiết kiệm, chi li quá làm gì, mới…” Bá Thiên lầm bầm, bất mãn nói.
Nhưng không đợi Bá Thiên nói xong, Tử Vũ đã giờ tay lên, khiến hắn ngoan ngoãn mà tiếp tục ngậm miệng.
“Còn việc hơn hai tháng không có lấy bữa cơm đúng nghĩa.
Khi nào thì ngươi có cái định nghĩa này rồi?
Ta khi nào thì nghe thấy ngươi nói ăn no rồi hả?
Đi vào từ lúc thú triều xuất hiện cho tới bây giờ. Không phải là Thụ Mộc linh thú thì cũng chỉ là le ngoe vài ba con tiểu chút chít chạy đi lòng vòng.
Một cọng dược thảo, một con linh thú hung mãnh, hay cho dù đó chỉ là Dã Quái chi loại, ta cũng nhìn không thấy, tìm không ra đâu rồi.
Không phải toàn bộ Tam Sinh Lâm đều đã bị ngươi ăn sạch rồi ahhhh.”
Bá Thiên không nói gì hơn, chỉ biết ngồi đó cười cười, lại cúi đầu như chấp nhận lời nói của Tử Vũ.
“Haizzzzzzz” Đập tay lên trán, Tử Vũ lắc đầu, vô ngữ với tên này, thật là nói trúng luôn rồi a.
“Thôi thôi.
Ăn rồi thì ăn đi. Sau này không thể theo lẽ này nữa.
Khi nào về ta lại tiếp tục luyện lấy vài viên Tích Cốc Đan cho ngươi.” Tử Vũ xua tay nói.
[Tích Cốc Đan
Nhất Phẩm Nhị Tinh cấp đan dược.
Công dụng: Khiến người dùng no bụng, không đói, không khát liên tục trong 7 ngày.
Trải qua Tử Vũ luyện chế, còn kèm theo hiệu quả gia tăng tu luyện, cố bản bồi nguyên.]
Bá Thiên mừng rỡ, miệng mở lớn ngạc nhiên.
“Tất nhiên là phải đưa tiền. Ngươi nghĩ ta chỉ dùng linh khí, nước lã để luyện đan sao.” Tử Vũ thừa biết tên ngốc này đang nghĩ cái quỷ gì, trợn mắt, mở miệng mắng.
Bá Thiên nghe vậy cụp đầu, thở dài, tiếp tục ăn.
Không gian đêm tối trong khu rừng phần nào lại trở về với sự im ắng và vẻ tĩnh mịch vốn có của nó.
Chỉ để lại tiếng nhai sung sướng của Bá Thiên, cũng sự thở dài đầy bất đắc dĩ của Tử Vũ.
Ăn được 2 con cá, Bá Thiên nhìn Tử Vũ: “Lão đại ngài vẫn chưa cho ta biết vì sao ngươi ở đây a.”
Không lẽ ta nói với ngươi rằng ta đến đây để thu lấy cơ duyên của ngươi?
Bá Thiên tuy không có linh sủng, cùng thiên phú sử dụng binh khí, vật phẩm để chiến đấu. Nhưng thể tu một con đường này, vốn vô kiên bất tồi, đi đến cuối cùng, một thân thịt đều đã là binh.
Số trời trêu người.
Vận mệnh của Bá Thiên lại gắn liền và liên hệ chặt chẽ với mấy thứ đó.
Bá Thiên cực kỳ có vận khí và cơ linh trong việc tầm bảo.
Chỉ cần là linh sủng hắn giết, thì chỉ cần là thứ hắn muốn, đều sẽ có xác xuất rất cao, rất dễ dàng mà tuôn ra.
Bất kể là tuyệt địa, di tích nào được hắn viến thăm, thì dù tranh đoạt có long trời, lỡ đất, kinh khủng đến nhường nào, Tử Vũ đảm bảo rằng, Bá Thiên luôn và sẽ luôn là người cầm được những thứ có giá trị nhất trong đó.
Và thế là.
Những thứ Bá Thiên có thể xài được, đều sẽ được hắn giữ lại sử dụng. Số còn lại đều sẽ đem bán ra, để chi trả tiền ăn cho Tử Vũ.
Và do bản tính có phần đơn thuần, nếu không nói là ngu ngốc của hắn, khi chính thiên phú, khả năng của mình đều không nhận ra.
Nên đã có không ít lần Bá Thiên bị người ta lừa gạt, bán đi bảo bối với giá rẻ mạc.
Chính vào lúc đó, Tử Vũ đã đứng ra, dùng đôi Chí Tôn Nhãn của mình tra xét và cho ra giá cả phù hợp. Đồng thời khi thấy thứ thích hợp, liền khẳng khái bỏ tiền cao, đồ ăn ngon ra mà mua. Đã khiến Bá Thiên càng thêm tin phục, kính trọng lấy hắn.
Vận khi của Bá Thiên thực sự rất cường, nó như tỷ lệ thuận với thiên phú của hắn vậy, cũng như tỷ lệ nghịch với đầu óc của hắn như thế.
Nếu không phải thể tu tiến triển chậm, tài nguyên hao tốn còn khủng khiếp hơn cả luyện dược, luyện đan, rèn đúc sư các loại, thì nhờ cơ duyên to lớn, chắc bây giờ cấp độ của Bá Thiên, trừ gia gia ra trong thành này, đã không còn ai là đối thủ của hắn nữa.
Còn tại sao nói Tử Vũ đi cướp cơ duyên của Bá Thiên.
Dùng Chí Tôn Nhãn nhìn vận khí của Bá Thiên, thì cụ hiện hóa ra đó, là một con vật có đầu lân thân gấu, chân giống hổ.
Toàn thân được bao bọc bằng một lớp vảy sáng bóng, khá giống vảy cá nhưng nhọn mà mượt mà hơn.
Trên đầu còn có hai chiếc sừng hưu mọc cong ra sau. Cái ánh mắt sắc bén, uy nghi, bá đạo cùng cực. Miệng rộng bụng to tròn.
Tại phần cổ, đuôi, cùng các khớp ở đùi, chân mọc ra từng tia lông vàng tung bay tự do trong gió.
Theo như sách sử, đây chính là Thiên Lộc Tỳ Hưu, chưởng quản khí vận, tài bảo của đất trời.
Lại nhìn về phía ngọn đại thụ màu vàng xông tận trời kia, càng đến gần, ngươi sẽ thấy một con có 7 thành tương tự với Thiên Lộc Tỳ Hưu đang nằm ngáy ngủ dưới đó.
Nói nó là tương tự, là bởi vì.
Thân thể của con Tỳ Hưu này lớn hơn, khuôn mặt và dáng vẻ càng thêm dữ tợn, bá đạo hơn gấp nhiều lần so với con Thiên Lộc Tỳ Hưu của Bá Thiên.
Và thay vì hai sừng mọc cong ra sau, con tỳ hưu này lại chỉ có một chiếc sừng nhọn hướng ra phía trước.
Nếu không sai thì chính là Tịch Tà Tỳ Hưu, chưởng quản sát phạt, chấn áp tà mà của thiên địa.
Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là cơ duyên của Bá Thiên.
Nếu cả hai có thể hội tụ, kết hợp lại cùng nhau, một công một thủ, một tiến một lùi, âm dương luân chuyển.
Bá Thiên lúc đó đúng thật sự là bá đạo chư thiên luôn rồi.
Không thể nói thật thì cứ đành nói dối thôi.
“Ta có chút dược liệu cần thu thập để nghiên cứu. Mà việc này cần làm bí ẩn nên ta tự mình đi.”
“Ồ!!! Là dược liệu gì mà quan trọng đến vậy?” Bá Thiên tò mò hỏi.
“Là một vài dược liệu.” Tử Vũ chỉnh lại lời nói của Bá Thiên.
Rồi từ trong túi không gian lấy ra vài loại dược liệu.
“Đây là Mộc Hoa, thứ chỉ có được trên người của các loại Khô Mộc linh sủng.
Đây là Tinh Nguyên Chi Mộc, là tinh hoa mà các loài Khô Mộc linh sủng ngưng kết ra được.
Đây là quỳnh mặc thảo, loại kỳ thảo chỉ nở hoa vào ban đêm lúc trăng tròn và sáng nhất. Nếu không bảo quản đúng cách, dược lực sẽ trôi qua rất nhiều, và mau chóng lụi tàn đi.
Còn đây là răng của thủ lĩnh loài Huyết Lang, xương bụng của Phấn Điệp, Đa La Hoa, cực phẩm thổ nhưỡng, Cốt Hoa, Lam Quang Hoa,…”
Tử Vũ đây là đang lẫn lộn lấy dược liệu.
Hắn vừa lấy thứ hắn cần, vừa lấy những thứ có ít tác dụng ra để lung lạc Bá Thiên.
Bá Thiên chỉ ngốc, chứa chưa tới mức không cần não.
Nếu hắn phát hiện ra giá trị của Mộc Hoa, hay việc Quỳnh Mặc Thảo, Cốt Hoa, Tử Diệp Thảo các loại, rất có ít lợi cho việc tu luyện, nhất là luyện thể, thì có trời mới biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp đó.
Nói được gần 15-20 loại, Tử Vũ nhìn Bá Thiên, khuôn mặt hàm chứa sự kỳ vọng:
“Mấy thứ đó, ngươi có a?”
Bá Thiên thở phào.
Từ trong túi không gian quăng đi ra tất cả những thứ mà Tử Vũ đã đọc và cho hắn xem.
Dùng tinh thần quét sơ qua để kiểm tra.
Có thứ ít có thứ nhiều. Nhưng số lượng tuyệt đối không dưới 10 cây.
Nhất là Mộc Hoa, thứ này lại có hơn 3000 mảnh lẳng lặng nằm đó.
Mộc Hoa vật này, thật may là không phải ai cũng có thể sử dụng, chuyển đổi được vật phẩm.
Muốn sử dụng thứ này, cần lấy đặc thù thủ ấn, trận pháp, cùng vật dẫn đặc biệt mới có thể hành sử.
Như nếu người người đều có thể sử dụng nó, thì tác dụng của nó đã bị mọi người biết hết rồi, không tới lực Tử Vũ nhặt nhạnh món hời này rồi.
“Thì ra số lượng Khô Mộc linh sủng mấy ngày nay giảm mạnh đến vậy là do đại ca ngươi a.
Làm ta cứ tưởng Khô Mộc linh sủng đang có thứ giá trị gì bị khai quật ra rồi. Ta ttính gom góp lại, kiếm một món hời nữa đây.” Bá Thiên oa oa cười.
“Phải, Khô Mộc linh sủng ra thứ giá trị rồi.” Tử Vũ đáp lại.
Tiếng cười của Bá Thiên nghẹn lại trong họng, đứng lên tiến lại gần Tử Vũ, gấp gáp nói:
“Phát hiện, phát hiện gì????
Đại ca mau nói cho ta biết đi a, tiểu đệ cần kiếm cơm sống qua ngày a.
Trên có mẹ già, dưới có đệ đệ, con cháu đông đúc đâu.”
“Ngưng!!!!” Tử Vũ giơ nắm tay, lớn tiếng uy hiếp nói.
Thấy Bá Thiên dừng lại, ngoan ngoãn, yên tĩnh đứng cách xa lấy bản thân. Nhưng đôi mắt, khuôn mặt lại cứ háo hức, cầu xin. Tử Vũ thở dài.
“Không phải là thứ giá trị cao cấp gì.
Chỉ là một trương thượng cổ đan phương mà thôi, dùng nguyên liệu chủ yếu chính là đám Mộc Hoa này.”
“À.Ả Vậy sao??? Thế công dụng của nó là gì?” Bá Thiên hào hứng hỏi tiếp.
Liếc nhìn Bá Thiên, Tử Vũ đoan chính nói: “Không có gì nhiều, chỉ là gia tăng năng tốc độ tu luyện, rèn luyện thân thể cho thể tu mà thôi.”
“Cái gì????????”
“Ngưng!!!!!!” Tử Vũ ngay lập tức chặng lại Bá Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương