Chí Cao Ngự Linh Sự
Chương 35: Thế lực sơ thành
Nhìn thấy sự nghiêm túc của Tử Vũ, Hương Lan đứng thẳng người, đầu nhẹ cúi: “Kính xin thiếu gia phân phó.”
Trao cho Hương Lan hai phần tài liệu khác, Tử Vũ ý bảo nàng xem, một bên vừa nói:
“Võ Học Thiên, hai người cứ từ từ lĩnh ngộ, không cần gấp gáp.
Nội Công Thiên, nhưng phải nên cân nhắc cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo, mà lựa chọn lấy hướng đi phù hợp nhất cho bản thân.
Đến cảnh giới nhất định, muốn tìm linh quyết, cứ liên hệ Kha lão.
Về phần hai bảng tài liệu này.
Một cái là danh sách người chúng ta có thể tin dùng, tạm thời cứ âm thầm, từ từ quy tụ, bồi dưỡng họ, tránh để kẻ khác chú ý.”
Nghe qua đã thấy, xấp giấy Tử Vũ đưa cho Hương Lan lúc đầu, không gì khác, chính là 2 thiên Võ Học và Nội Công của [Đường Môn Bảo Lục].
Nhưng đó không đơn thuần chỉ là hai thiên nội công và võ học của Đường Môn không.
Mà chúng đã được Tử Vũ, thông qua Chí Tôn Nhãn, để điều chỉnh và bù đắp hầu hết các sơ hở bên trong.
Võ Học Thiên còn đỡ, vì vũ kỹ trong đó đủ nhiều, luyện đến cuối cũng chỉ có nhiêu đó.
Riêng Nội Công Thiên.
Do linh quyết trong này cấp bậc quá cao, Tử Vũ cố gắng lắm, một sớm một chiều cũng không thể nào bổ toàn hết được.
Nên ngoài ba tầng đầu tiên, mấy tầng sau còn cần đợi lấy Tử Vũ nâng cao cảnh giới mới có thể hoàn thiện.
Ngoài ra.
Bốn bộ linh quyết này, không như trong tưởng tượng của hắn, hợp lại làm một.
Mà chúng lại dựa trên sở trường của bản thân, mà lấy đi ưu điểm, sở trường của ba bộ còn lại, để bù đắp cho mình.
Việc này cũng khiến cho Tử Vũ phải phân vân không ngừng, không biết chọn cái nào để tu luyện lấy.
“Thế nhưng………” Hương Lan lật xem từng cái tên bên trong danh sách, giọng ngập ngừng không quyết.
“Bên trong đó cũng có ghi lại lấy những tên sâu mọt, mưu hoa chước quỷ bên trong Mộng Lâu.
Tạm thời thì cứ để đó, phái người cẩn thận đề phòng là được. Nhưng nếu khi cần, hai người các ngươi cũng phải đảm bảo làm sao, trong một khoảng thời gian ngắn, có thể nhanh chóng chế ngự được chúng.”
Lời này không phải là do Tử Vũ nói ra, mà chính là Kha lão, người vẫn luôn ngồi yên tĩnh, thưởng thức trà thơm trên bàn.
“Vâng, Kha lão.”
Tử Vũ ngày đêm bận rộn học tập, nghiên cứu, tu luyện lấy.
Tất nhiên là những sự vụ trong Kim Tước Thành, và Hương Tương Mộng Lâu, đều là do một tay Kha lão cầm nắm, trong coi.
Nên cũng dễ hiểu, bảng danh sách này là xuất phát từ trong tay ai.
“Còn phần tài liệu cuối này.” Hương Lan nhìn tới nhìn lui, liễu mày cong nhẹ, như đầy khó hiểu.
“Hương Tương Mộng Lâu phát triển quá nhanh, ngủ trên chiến thắng quá lâu rồi.
Không sớm thì muộn, cũng nên gõ tỉnh nó, bắt đầu một lộ trình bồi dưỡng mới.”
Tử Vũ điềm nhiên giải đáp thắc mắc cho Hương Lan.
Nhưng nó không chỉ khiến nàng bớt lo lắng đi, và hiểu ra hơn.
Mà còn làm tâm can của nàng, rung động đến không nhẹ.
Vì đây trông như là một đại bố cục đồ sát a.
“Nội bộ trong Hương Tương Mộng Lâu, ta chỉ tin tưởng vào hai người các ngươi.
Tương Nhi tính tình quá mức ham chơi, lại hay nhảy thoát.
Biết được chuyện này, nàng chắc chắn sẽ quyết liệt can ngăn.
Nên ta cùng Kha lão, mới đề gặp riêng ngươi.” Tử Vũ như thông qua lớp mạng che, nhìn thấy được nổi phiền não của Hương Lan, hắn xoa đầu nàng nói.
“Thiếu chủ và Kha lão yên tâm, Hương Lan hiểu.”
Đầu óc Hương Lan suy nghĩ rất nhanh, phút chốc đã thấu đáo mọi chuyện.
“Mộng Lâu lúc này, ngư long hỗn tạp.
Không sớm thì muộn cũng sẽ gây bất lợi đến kế hoạch của thiếu chủ, thậm chí là gây nguy hiểm đến cho hai tỷ muội chúng ta.
Vì ngài, vì Tương Nhi, ta nhất định sẽ gánh vác và hoàn thành lấy trọng trách này.”
“Hahaha~~~~~
Không cần phải nghiêm trọng như vậy. Ngươi suy nghĩ quá xa rồi.” Tử Vũ lắc đầu cười.
“Ta và Kha lão chính yếu, chỉ là muốn ngươi.
m thầm tập trung thân tín, và những người chúng ta có thể tin tưởng được, phối hợp với Nhân Gian Lầu, mà tổ kiến thêm một thế lực khác mà thôi.”
Thuận tay, nhấp một chén tra, Tử Vũ nói tiếp:
“Ngươi cũng biết.
Mộng Lâu tuy 4 năm không ngừng phát triển.
Nhưng mục đích chính yếu nhất của nó ban đầu, vốn là để tuồng ra những vật phẩm mà ta thử nghiệm, ra bên ngoài mà thôi.
Đến bây giờ cao lắm, nó cũng chỉ dùng để giữ lấy thị trường, tích lũy thêm chút tài bảo, tình báo và tiền bạc, không hơn.
Mục đích của ta đối với Mộng Lâu lúc này, đã xem như hoàn thành. Nếu không vì đây là tâm huyết mà tất cả chúng ta tạo dựng nên, ta muốn nó đổ, cũng chỉ cần một cái vẫy tay.”
Thật vậy.
Con đường kinh thương của Mộng Lâu, hơn 70% là do Tử Vũ một tay thao tác mở ra.
Nhân mạch, tiền tài, mặc ngoài là chia đều lấy cho từng phân bộ.
Nhưng thực chất, dù một phân một hào, cũng đều luôn nằm trong vòng kiểm soát của hắn và Kha lão.
Kể cả nhân lực làm việc cho Mộng Lâu, cũng có hơn 8 thành, là người do Tử Vũ đào tạo, cài cắm đi vào.
Nhất là Nhân Gian Lầu, một trong bát đại lâu của Hương Tương Mộng Lâu, chưởng quản lấy tình báo, nhân mạch, cùng tửu lâu, trà kỹ.
Toàn bộ đều là người của Tử Vũ bồi dưỡng được.
“Hương Lan cảm ơn thiếu chủ nhân từ.” Hương Lan bỗng chốc ngộ ra, quỳ một chân xuống đất.
“Đứng lên, đứng lên, đứng lên.
Haizzzzzzz
Cứ có chuyện là một quỳ hai cúi, ta nhớ mình đâu có từng dạy ngươi những thứ này a.” Tử Vũ nhanh chóng đỡ Hương Lan dậy.
“Mộng Lâu vàng thau lẫn lộn, sớm muộn gì, dù không có ta nhúng tay, cũng sẽ vì mục nát mà đổ xuống.
Muốn ngăn cản được chuyện này, một là cần có tài chính chèo chống, hai là cần có vũ lực để trấn diệt hết thảy.
Tài chính ta lúc này còn không dùng nhiều, nên có thể trích ra cho các ngươi một phần. Nhưng một mai ta có những kế hoạch khác, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục cung cấp cho các ngươi được nữa.
Về phần vũ lực, càng là một trò cười.
Ngoài ta, Kha lão, Mạc Nhi, cùng hai người các ngươi và Nhân Gian Lầu ra.
Từ Tam Quan Vương, cho đến 12 cát tường, đều chỉ là đám bại hoại, vô công rảnh rỗi.
Như đem ra chiến đấu, đảm bảo chỉ làm được pháo hôi, cao lắm thì cũng là bia đỡ đạn.”
“Vậy Hương Lan cần làm những gì?” Quản lý chuyện to nhỏ của Mộng Lâu hơn 4 năm qua, Hương Lan hiểu hơn ai hết về những gì mà Tử Vũ đã nhắc tới, nên gấp gáp hỏi.
“Chúng ta đã từng bắt đầu từ trong bóng tối, vậy thì giờ đây bắt tay làm cũng từ nơi này mà đi.”
“Trước hết thì âm thầm tụ tập những người trong danh sách lại.
Dựa theo kế hoạch huấn luyện trong phần tài liệu thử ba, mà chỉ rèn luyện họ trong ba tháng. Những ai vượt qua được, sẽ chính thức được gia nhập vào chi thế lực này. Còn lại thì quay trở về vị trí của mình, tiếp tục làm việc.”
“Như vậy sẽ tốn không ít thời gian đâu.” Kha lão nhìn Tử Vũ.
Kế hoạch này sau khi về từ bí cảnh, Tử Vũ đã từng nói riêng và tham khảo cùng ông.
Nhưng chi tiết kế hoạch, và cơ cấu vận hành trong đó, đây cũng là lần đầu tiên Kha lão nghe được.
Mà cái ngành nghề này, lại đúng vào sở đoản của ông.
Bởi tại Đế Thành và Bách Chiến Thiên Lâu, ngành nghề này là thứ bị cấm xuất hiện và sử dụng.
“Sát thủ vốn là một ngành nghề dễ học nhưng khó tinh. Phương pháp tu luyện lại cực kỳ phức tạp, gian nan. Đòi hỏi người học phải có một tinh thần đủ bền bỉ, và một tính kỷ luật nghiêm minh.
Sát thủ trong nhiều trường hợp luôn hành động, thực hiện nhiệm vụ một mình. Cho dù có thất bại hay bị bắt, cũng tuyệt đối không thể để lộ ra tổ chức phía sau.
Qua loa chọn lựa lấy, sẽ chỉ đưa họ vào chỗ chết, hi sinh trong vô ích. Đồng thời, khiến thế lực và chúng ta, dễ dàng bị người khác để ý, tìm ra.
Ngài muốn một đội có thể chống ngàn quân, hay một binh có thể diệt vạn tướng.”
Tử Vũ tóm gọn những ý chính trong [Đường Môn Bảo Lục], giải thích lấy cho hai người.
“Nghe có vẻ giống với tử sĩ, hay mật vệ của gia tộc.” Kha lão suy xét, tính toán tỉ mỉ hồi lâu hỏi.
“Đúng vậy.” Tử Vũ thản nhiên đáp lại, nhưng trong lòng đã nở đầy hoa.
Bởi biểu lộ đó của ông, là đã phần nào chấp nhận lấy việc này.
“Nhưng càng toàn diện và tính bí mật cao hơn.”
“Với lại.
Ít nhất là trong khoảng thời gian này, chúng ta chủ yếu chỉ tập trung lấy nhân lực, tự thân phát triển.
Nên có lâu hơn một hai năm, cũng không thành vấn đề.
Thà chậm mà chắc sao?” Hương Lan về lĩnh vực ám sát này, cực kỳ có thiên phú, nàng không chút do dự nói ra điểm chính.
“Không sai” Tử Vũ thỏa mãn gật đầu.
“Tài liệu trên ngoài ghi lấy tên của những người trung thành.
Mà còn phân rõ ràng ra, các ngành nghề, lĩnh vực mà họ thiên phú nhất.
Sau ba tháng huấn luyện.
Cứ dựa theo cơ cấu trong tài liệu thứ ba mà thiết lập.
Ai thích hợp trở thành sát thủ thì tiếp tục huấn luyện, đào tạo.
Ai thích hợp rèn đúc, chế tạo cơ quan ám khí, luyện dược, luyện độc, thì trực tiếp đưa ra bản vẽ, vật liệu cho họ thí nghiệm, chế tạo.” Tử Vũ nói.
Lật nhìn từng bản vẽ thiết kế, đan phương các loại, Hương Lan nhăn mày.
“Cơ cấu này thật phức tạp.
Muốn để bọn họ chế tạo ra được thứ dễ nhất trong đó, cũng sẽ phải cần không ít nguyên vật liệu đâu.
Hương Lan không thể nào lấy được nhiều như thế.”
Tử Vũ nghe thấy Hương Lan nói vậy, liền cười lên.
“Nhân Gian Lầu sẽ hỗ trợ việc này.
Ngươi muốn lấy cái gì, số lượng bao nhiêu, cứ việc nói với Chủ Lầu, hắn sẽ hẹn ngươi ngày giờ và địa điểm đến lấy.
Chỉ cần cuối tháng, nhớ phải sửa lại sổ sách và thông báo cho Kha lão là được.”
“Hương Lan rõ rồi.” Hương Lan gật đầu đáp.
Trao cho Hương Lan hai phần tài liệu khác, Tử Vũ ý bảo nàng xem, một bên vừa nói:
“Võ Học Thiên, hai người cứ từ từ lĩnh ngộ, không cần gấp gáp.
Nội Công Thiên, nhưng phải nên cân nhắc cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo, mà lựa chọn lấy hướng đi phù hợp nhất cho bản thân.
Đến cảnh giới nhất định, muốn tìm linh quyết, cứ liên hệ Kha lão.
Về phần hai bảng tài liệu này.
Một cái là danh sách người chúng ta có thể tin dùng, tạm thời cứ âm thầm, từ từ quy tụ, bồi dưỡng họ, tránh để kẻ khác chú ý.”
Nghe qua đã thấy, xấp giấy Tử Vũ đưa cho Hương Lan lúc đầu, không gì khác, chính là 2 thiên Võ Học và Nội Công của [Đường Môn Bảo Lục].
Nhưng đó không đơn thuần chỉ là hai thiên nội công và võ học của Đường Môn không.
Mà chúng đã được Tử Vũ, thông qua Chí Tôn Nhãn, để điều chỉnh và bù đắp hầu hết các sơ hở bên trong.
Võ Học Thiên còn đỡ, vì vũ kỹ trong đó đủ nhiều, luyện đến cuối cũng chỉ có nhiêu đó.
Riêng Nội Công Thiên.
Do linh quyết trong này cấp bậc quá cao, Tử Vũ cố gắng lắm, một sớm một chiều cũng không thể nào bổ toàn hết được.
Nên ngoài ba tầng đầu tiên, mấy tầng sau còn cần đợi lấy Tử Vũ nâng cao cảnh giới mới có thể hoàn thiện.
Ngoài ra.
Bốn bộ linh quyết này, không như trong tưởng tượng của hắn, hợp lại làm một.
Mà chúng lại dựa trên sở trường của bản thân, mà lấy đi ưu điểm, sở trường của ba bộ còn lại, để bù đắp cho mình.
Việc này cũng khiến cho Tử Vũ phải phân vân không ngừng, không biết chọn cái nào để tu luyện lấy.
“Thế nhưng………” Hương Lan lật xem từng cái tên bên trong danh sách, giọng ngập ngừng không quyết.
“Bên trong đó cũng có ghi lại lấy những tên sâu mọt, mưu hoa chước quỷ bên trong Mộng Lâu.
Tạm thời thì cứ để đó, phái người cẩn thận đề phòng là được. Nhưng nếu khi cần, hai người các ngươi cũng phải đảm bảo làm sao, trong một khoảng thời gian ngắn, có thể nhanh chóng chế ngự được chúng.”
Lời này không phải là do Tử Vũ nói ra, mà chính là Kha lão, người vẫn luôn ngồi yên tĩnh, thưởng thức trà thơm trên bàn.
“Vâng, Kha lão.”
Tử Vũ ngày đêm bận rộn học tập, nghiên cứu, tu luyện lấy.
Tất nhiên là những sự vụ trong Kim Tước Thành, và Hương Tương Mộng Lâu, đều là do một tay Kha lão cầm nắm, trong coi.
Nên cũng dễ hiểu, bảng danh sách này là xuất phát từ trong tay ai.
“Còn phần tài liệu cuối này.” Hương Lan nhìn tới nhìn lui, liễu mày cong nhẹ, như đầy khó hiểu.
“Hương Tương Mộng Lâu phát triển quá nhanh, ngủ trên chiến thắng quá lâu rồi.
Không sớm thì muộn, cũng nên gõ tỉnh nó, bắt đầu một lộ trình bồi dưỡng mới.”
Tử Vũ điềm nhiên giải đáp thắc mắc cho Hương Lan.
Nhưng nó không chỉ khiến nàng bớt lo lắng đi, và hiểu ra hơn.
Mà còn làm tâm can của nàng, rung động đến không nhẹ.
Vì đây trông như là một đại bố cục đồ sát a.
“Nội bộ trong Hương Tương Mộng Lâu, ta chỉ tin tưởng vào hai người các ngươi.
Tương Nhi tính tình quá mức ham chơi, lại hay nhảy thoát.
Biết được chuyện này, nàng chắc chắn sẽ quyết liệt can ngăn.
Nên ta cùng Kha lão, mới đề gặp riêng ngươi.” Tử Vũ như thông qua lớp mạng che, nhìn thấy được nổi phiền não của Hương Lan, hắn xoa đầu nàng nói.
“Thiếu chủ và Kha lão yên tâm, Hương Lan hiểu.”
Đầu óc Hương Lan suy nghĩ rất nhanh, phút chốc đã thấu đáo mọi chuyện.
“Mộng Lâu lúc này, ngư long hỗn tạp.
Không sớm thì muộn cũng sẽ gây bất lợi đến kế hoạch của thiếu chủ, thậm chí là gây nguy hiểm đến cho hai tỷ muội chúng ta.
Vì ngài, vì Tương Nhi, ta nhất định sẽ gánh vác và hoàn thành lấy trọng trách này.”
“Hahaha~~~~~
Không cần phải nghiêm trọng như vậy. Ngươi suy nghĩ quá xa rồi.” Tử Vũ lắc đầu cười.
“Ta và Kha lão chính yếu, chỉ là muốn ngươi.
m thầm tập trung thân tín, và những người chúng ta có thể tin tưởng được, phối hợp với Nhân Gian Lầu, mà tổ kiến thêm một thế lực khác mà thôi.”
Thuận tay, nhấp một chén tra, Tử Vũ nói tiếp:
“Ngươi cũng biết.
Mộng Lâu tuy 4 năm không ngừng phát triển.
Nhưng mục đích chính yếu nhất của nó ban đầu, vốn là để tuồng ra những vật phẩm mà ta thử nghiệm, ra bên ngoài mà thôi.
Đến bây giờ cao lắm, nó cũng chỉ dùng để giữ lấy thị trường, tích lũy thêm chút tài bảo, tình báo và tiền bạc, không hơn.
Mục đích của ta đối với Mộng Lâu lúc này, đã xem như hoàn thành. Nếu không vì đây là tâm huyết mà tất cả chúng ta tạo dựng nên, ta muốn nó đổ, cũng chỉ cần một cái vẫy tay.”
Thật vậy.
Con đường kinh thương của Mộng Lâu, hơn 70% là do Tử Vũ một tay thao tác mở ra.
Nhân mạch, tiền tài, mặc ngoài là chia đều lấy cho từng phân bộ.
Nhưng thực chất, dù một phân một hào, cũng đều luôn nằm trong vòng kiểm soát của hắn và Kha lão.
Kể cả nhân lực làm việc cho Mộng Lâu, cũng có hơn 8 thành, là người do Tử Vũ đào tạo, cài cắm đi vào.
Nhất là Nhân Gian Lầu, một trong bát đại lâu của Hương Tương Mộng Lâu, chưởng quản lấy tình báo, nhân mạch, cùng tửu lâu, trà kỹ.
Toàn bộ đều là người của Tử Vũ bồi dưỡng được.
“Hương Lan cảm ơn thiếu chủ nhân từ.” Hương Lan bỗng chốc ngộ ra, quỳ một chân xuống đất.
“Đứng lên, đứng lên, đứng lên.
Haizzzzzzz
Cứ có chuyện là một quỳ hai cúi, ta nhớ mình đâu có từng dạy ngươi những thứ này a.” Tử Vũ nhanh chóng đỡ Hương Lan dậy.
“Mộng Lâu vàng thau lẫn lộn, sớm muộn gì, dù không có ta nhúng tay, cũng sẽ vì mục nát mà đổ xuống.
Muốn ngăn cản được chuyện này, một là cần có tài chính chèo chống, hai là cần có vũ lực để trấn diệt hết thảy.
Tài chính ta lúc này còn không dùng nhiều, nên có thể trích ra cho các ngươi một phần. Nhưng một mai ta có những kế hoạch khác, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục cung cấp cho các ngươi được nữa.
Về phần vũ lực, càng là một trò cười.
Ngoài ta, Kha lão, Mạc Nhi, cùng hai người các ngươi và Nhân Gian Lầu ra.
Từ Tam Quan Vương, cho đến 12 cát tường, đều chỉ là đám bại hoại, vô công rảnh rỗi.
Như đem ra chiến đấu, đảm bảo chỉ làm được pháo hôi, cao lắm thì cũng là bia đỡ đạn.”
“Vậy Hương Lan cần làm những gì?” Quản lý chuyện to nhỏ của Mộng Lâu hơn 4 năm qua, Hương Lan hiểu hơn ai hết về những gì mà Tử Vũ đã nhắc tới, nên gấp gáp hỏi.
“Chúng ta đã từng bắt đầu từ trong bóng tối, vậy thì giờ đây bắt tay làm cũng từ nơi này mà đi.”
“Trước hết thì âm thầm tụ tập những người trong danh sách lại.
Dựa theo kế hoạch huấn luyện trong phần tài liệu thử ba, mà chỉ rèn luyện họ trong ba tháng. Những ai vượt qua được, sẽ chính thức được gia nhập vào chi thế lực này. Còn lại thì quay trở về vị trí của mình, tiếp tục làm việc.”
“Như vậy sẽ tốn không ít thời gian đâu.” Kha lão nhìn Tử Vũ.
Kế hoạch này sau khi về từ bí cảnh, Tử Vũ đã từng nói riêng và tham khảo cùng ông.
Nhưng chi tiết kế hoạch, và cơ cấu vận hành trong đó, đây cũng là lần đầu tiên Kha lão nghe được.
Mà cái ngành nghề này, lại đúng vào sở đoản của ông.
Bởi tại Đế Thành và Bách Chiến Thiên Lâu, ngành nghề này là thứ bị cấm xuất hiện và sử dụng.
“Sát thủ vốn là một ngành nghề dễ học nhưng khó tinh. Phương pháp tu luyện lại cực kỳ phức tạp, gian nan. Đòi hỏi người học phải có một tinh thần đủ bền bỉ, và một tính kỷ luật nghiêm minh.
Sát thủ trong nhiều trường hợp luôn hành động, thực hiện nhiệm vụ một mình. Cho dù có thất bại hay bị bắt, cũng tuyệt đối không thể để lộ ra tổ chức phía sau.
Qua loa chọn lựa lấy, sẽ chỉ đưa họ vào chỗ chết, hi sinh trong vô ích. Đồng thời, khiến thế lực và chúng ta, dễ dàng bị người khác để ý, tìm ra.
Ngài muốn một đội có thể chống ngàn quân, hay một binh có thể diệt vạn tướng.”
Tử Vũ tóm gọn những ý chính trong [Đường Môn Bảo Lục], giải thích lấy cho hai người.
“Nghe có vẻ giống với tử sĩ, hay mật vệ của gia tộc.” Kha lão suy xét, tính toán tỉ mỉ hồi lâu hỏi.
“Đúng vậy.” Tử Vũ thản nhiên đáp lại, nhưng trong lòng đã nở đầy hoa.
Bởi biểu lộ đó của ông, là đã phần nào chấp nhận lấy việc này.
“Nhưng càng toàn diện và tính bí mật cao hơn.”
“Với lại.
Ít nhất là trong khoảng thời gian này, chúng ta chủ yếu chỉ tập trung lấy nhân lực, tự thân phát triển.
Nên có lâu hơn một hai năm, cũng không thành vấn đề.
Thà chậm mà chắc sao?” Hương Lan về lĩnh vực ám sát này, cực kỳ có thiên phú, nàng không chút do dự nói ra điểm chính.
“Không sai” Tử Vũ thỏa mãn gật đầu.
“Tài liệu trên ngoài ghi lấy tên của những người trung thành.
Mà còn phân rõ ràng ra, các ngành nghề, lĩnh vực mà họ thiên phú nhất.
Sau ba tháng huấn luyện.
Cứ dựa theo cơ cấu trong tài liệu thứ ba mà thiết lập.
Ai thích hợp trở thành sát thủ thì tiếp tục huấn luyện, đào tạo.
Ai thích hợp rèn đúc, chế tạo cơ quan ám khí, luyện dược, luyện độc, thì trực tiếp đưa ra bản vẽ, vật liệu cho họ thí nghiệm, chế tạo.” Tử Vũ nói.
Lật nhìn từng bản vẽ thiết kế, đan phương các loại, Hương Lan nhăn mày.
“Cơ cấu này thật phức tạp.
Muốn để bọn họ chế tạo ra được thứ dễ nhất trong đó, cũng sẽ phải cần không ít nguyên vật liệu đâu.
Hương Lan không thể nào lấy được nhiều như thế.”
Tử Vũ nghe thấy Hương Lan nói vậy, liền cười lên.
“Nhân Gian Lầu sẽ hỗ trợ việc này.
Ngươi muốn lấy cái gì, số lượng bao nhiêu, cứ việc nói với Chủ Lầu, hắn sẽ hẹn ngươi ngày giờ và địa điểm đến lấy.
Chỉ cần cuối tháng, nhớ phải sửa lại sổ sách và thông báo cho Kha lão là được.”
“Hương Lan rõ rồi.” Hương Lan gật đầu đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương