Chị Gái - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:45:39
Sáng sớm, con hẻm nhỏ yên tĩnh.
"Chị, em học đây, chị nhớ hôm nay đến trường em xem biểu diễn nhé."
"Buổi biểu diễn tổ chức ở trường em ?"
" ! ! Chị tìm hội trường của trường là . Hôm nay là ngày mở cửa, đều thể ."
"À, thế mấy giờ bắt đầu?"
"Sáu giờ chiều. Chị nhớ đến nhé! Thôi, em học đây, thì sẽ muộn mất."
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
"Vậy em đường cẩn thận nhé."
"Em . Nhất định nhớ đến đấy."
"Ừm."
Thiếu niên đạp xe, xuyên qua con hẻm tia nắng đầu tiên chiếu rọi. Ánh sáng xuyên qua kẽ lá, khi ẩn khi hiện khuôn mặt , khi thì nét trẻ con, khi thì nét kiên nghị.
Cậu thiếu niên ngày xưa với mùi hoa dâm bụt thoang thoảng, năm tháng phai nhạt hương thơm của , mà giống như rượu, lắng đọng , tỏa hương vị độc đáo của riêng . Thiếu niên của hiện tại rực rỡ như ánh mặt trời, chiếu sáng ngóc ngách trong cuộc đời . Ánh sáng say mê, khiến chìm đắm thể thoát . Giờ đây thể tưởng tượng cuộc sống của sẽ nếu .
May mắn , vẫn luôn ở đó.
Chiều hôm đó, đóng cửa tiệm sớm.
Bước khuôn viên trường học, cảm giác như qua một thế kỷ. còn nhớ ngày xưa ở trường học như thế nào nữa.
tự giễu cợt: "Thời thanh xuân vàng son nhưng vô giá trị của thể nữa ."
Cuốn nhật ký đầy tâm sự của những cô gái, bức tường trắng nơi những trai tựa lưng.
Trường học khá rộng. Ban đầu định theo bản đồ, nhưng vẻ nó chính xác cho lắm. Mặt hồ rộng lớn , chẳng lẽ lướt sóng nước để qua? Vì quyết định… tìm hỏi đường.
Vừa lúc hai cô bạn học phía . định bước đến hỏi thì thấy họ chuyện.
Bạn A: "Cậu gì , đêm nhạc hôm nay của trường , thực tập sinh , tên là Trần Nguyên , hình như biểu diễn."
Bạn B: "Tớ cũng . Trước đó hình như tham gia, vì thêm một tiết mục. mà chỉ cần thấy là ."
Bạn A: "Tớ cũng thế, tớ cũng thế. Lần tớ 'vô tình' ngang qua cửa lớp , trai dã man luôn. Trắng trẻo, cao ráo, gầy gầy. Trường nhiều như ."
"Ai bảo đúng? Lần tớ ăn cơm ở căng tin, cẩn thận va . Tớ xin , còn ' '. Đây chẳng là nam chính trong tiểu thuyết ! Hơn nữa, , mùi hương đặc biệt dễ chịu." Bạn B với vẻ mặt đầy mộng mơ.
Không ngờ thằng nhóc ở trường hoan nghênh đến .
Nghe họ cũng đến hội trường, liền theo. gần như hết những lời "ngôn tình" khen ngợi Trần Nguyên của họ.
Khi đến nơi, cửa hội trường tập trung nhiều . vẫn thể thấy ngay Trần Nguyên đang ngó nghiêng tìm kiếm.
vẫy tay với , thiếu niên ngược sáng chạy về phía .
"Chị, chị đến ! Mau, em dẫn chị tìm chỗ , thì lát nữa chỉ thể xem thôi."
Cậu kéo đến một vị trí ở giữa, đá một cái chân đang ghế. "Tam Nhi, mau dịch trong ."
Người đang là một bé mũm mĩm, đôi mắt hạnh nhân nhỏ như hạt vừng chiếc bánh nướng. Cái mũi tẹt, cái miệng nhỏ. Thực lẽ vì mập nên các đường nét khuôn mặt vẻ nhỏ . Trông ngốc nghếch mà đáng yêu.
Cậu đang ngủ gật ghế, may mà nước dãi chảy .
Cậu híp mắt, "Đại ca, đến ạ. Em dịch ngay đây." Giọng phần xu nịnh.
vỗ tay một cái, thì thầm: "Em bắt nạt đấy."
"Chị, oan cho em! Ở trường em là học sinh ba đấy, thể bắt nạt khác ?"
"Thế tại ..."
"Chị, đợi về em giải thích cho chị . Em chuẩn tiết mục đây. Chị cứ ở đây nhé, em đây."
Nói xong, chạy mất.
"Này..."
xuống và với bé mập bên cạnh: "Bé Mập, ... ." Sao suy nghĩ trong lòng .
ngượng, hắng giọng : "Tam Nhi đúng ? Có Trần Nguyên bắt nạt em ? Em cho chị , về chị sẽ giáo dục nó thật ." vẻ hiểu .
Tam Nhi ngơ ngác, do dự một lúc lâu mới lên tiếng: "Chị, chị hiểu lầm gì ? Anh Trần lắm ạ..."
Sau đó, kể câu chuyện của và Trần Nguyên một . Đại ý là Tam Nhi bắt nạt, Trần Nguyên , hùng cứu mỹ nhân. À , hùng cứu nam nhân. Cuối cùng, Tam Nhi vô cùng ngưỡng mộ , tự nguyện đàn em.
Sau khi xong, cảm thấy vô cùng an ủi. Cậu thiếu niên từng bắt nạt cuối cùng trưởng thành, và dùng đôi cánh cứng cáp của để che chở cho khác.
và bé mập trò chuyện lâu, đến nỗi tập trung xem buổi biểu diễn. Bỗng nhiên, thấy dẫn chương trình : "Chào mừng Trần Nguyên!". Nghe tiếng hò reo ngày càng lớn xung quanh, mới giật , tập trung chú ý sân khấu.
Chỉ thấy một luồng sáng chiếu thẳng giữa sân khấu, ánh đèn rọi lên thiếu niên. Khoảnh khắc đó, thể phân biệt đó là ánh sáng của sân khấu ánh sáng tỏa từ chính .
"Xin chào , em là Trần Nguyên, học sinh lớp 11/2. Tiết mục của em là một ca khúc, tên là 'Tiếng Tuyết Rơi'."
Thiếu niên bước đến giữa sân khấu và từ từ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-gai-jbdk/chuong-6.html.]
Đôi môi mỏng của khẽ hé, lời ca từ từ vang lên:
[Khẽ khàng rơi lòng bàn tay. Lặng lẽ đóng băng trong lòng bàn tay
Gặp gỡ là định mệnh từ kiếp . Đau khổ và nếm trải hạnh phúc.
Anh từ từ cảm nhận tiếng tuyết rơi. Nhắm mắt mơ màng nó sẽ ngừng.
Anh cách nào đến gần . Tuyệt đối vì quá lạnh lùng
Chỉ là tham lam khung cảnh ngoài cửa sổ
Anh từ từ cảm nhận tiếng tuyết rơi
Cứ như đang kề bên gọi 'Thanh Thanh'
...
...
Ai sẽ bồi thường cho quãng đời tươi
Khóe mắt ướt lệ.
Cậu thiếu niên lớn ...
"Không mà!" đưa tay sờ lên mặt. Gần đây dễ chóng mặt, thể là bệnh cũ tái phát, nên cũng để tâm.
"Không , chị. Sắc mặt chị bây giờ dường như khác với đây." A Nguyên vẫn chằm chằm mặt .
"Có vì hôm nay chị trang điểm ! Thằng ranh , em đang vòng vo rằng chị già ?" đưa tay sờ lên mặt, nghĩ thầm rằng đúng là già , còn như xưa nữa.
"Không chị. Em chỉ lo cho chị thôi. Chị thời gian thì bệnh viện khám thử xem. Em sợ chị mệt mà đổ bệnh." Cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
"Chị . Có thời gian chị sẽ ."
" bây giờ một việc quan trọng hơn." đầy bí ẩn.
"Việc gì ạ?" Cậu tò mò .
"Ừm... Chà, chị nhớ ." tinh nghịch, cố ý .
"Không thể nào! Vậy để em giúp chị nghĩ ." Nói , bước đến bên , đưa tay cù lét.
"Ha ha ha... Đừng cù nữa... Chị nhớ ... Chị thật sự nhớ ..." lớn, quên hết chuyện đó.
Cậu gian xảo, ghé sát tai , "Chị, chị thật sự nhớ ? Không cần em giúp chị nghĩ thêm nữa ?"
"Không cần nữa! Chúng nhanh thôi, lát nữa đông ." Hơi ấm phả tai, nhột nhột. Tai dường như đỏ lên. đẩy , cảm giác chạy trốn.
"Vậy ?"
"Đi ăn lẩu. Lần em ăn lẩu ở tiệm Phi Ca ?" Vì quen ăn đồ quá cay, mà món ăn nấu cũng bình thường, nên thỉnh thoảng bếp. Những lúc nhà, thường ăn qua loa hoặc ăn gì cả. Cậu thích tiệm lẩu đó, rằng đôi khi ăn ở đó cảm thấy giống như hương vị ngày xưa.
Chúng đến tiệm lẩu khá sớm, cũng ít. Chúng gọi lẩu cà chua và lẩu siêu cay. Chúng ăn từ 7 giờ tối cho đến 9 giờ.
Trước khi về, A Nguyên nhất quyết đòi mua một chai nước ngọt ga. Vì bây giờ là thực tập sinh, công ty định hướng là giọng ca chính, nên nghiêm cấm uống nước ngọt và ăn đồ quá cay.
"Chị ơi, em uống một ngụm thôi, nếm thử thôi mà." Cậu tươi, với vẻ nịnh nọt.
"Không . Em thể uống loại khác." dứt khoát từ chối.
"Không mà, mà. Chị mua cho em thì em ." Nói xong, chạy đến ôm chặt máy bán nước ngọt, vẻ nếu mua thì sẽ bám riết buông.
"Em đừng , đông ngại lắm." Nói đưa tay kéo tay . Trong lúc giằng co, vô tình va một . Một quen mà xa lạ.
"Xin , xin , nãy cố ý."
"Không ."
Giọng vẻ quen thuộc.
ngẩng đầu lên và sững sờ.
"Chị, chị ? Em cố ý . Em uống nước ngọt nữa, chúng thôi!"
Dù miệng uống nữa, nhưng mắt vẫn dán chặt máy bán nước.
lắc đầu, phần bất lực, "Đi lấy ! chỉ lấy chai nhỏ thôi."
Uống một chút chắc .
"Chị, em chị là yêu em nhất mà." "Chụt!" Cậu hôn gió một cái.
dở dở . Thằng nhóc .
"Đi thôi."
"Em đến đây, chị."
Giờ đây, buông bỏ .