Chị Họ Thánh Mẫu
Chương 3
6
Lên xe, bố tôi lái xe, mẹ tôi bắt đầu thẩm vấn tôi và cậu út: “Hai người giấu chị chuyện gì rồi?”
Tôi nói thẳng ra mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Nghe xong, hốc mắt bố tôi đỏ lên, mẹ tôi tức đến cả người run rẩy, nghĩ đến mà sợ, ôm lấy tôi: “Niệm Niệm, Niệm Niệm đáng thương của mẹ.”
Chuyện hoang đường như kiếp trước kiếp này, nhưng lại chẳng có ai hoài nghi lời tôi nói.
Giọng của cậu út rất lạnh lùng: “Từ nhỏ Tiểu Quỳnh đã làm người không ngay thẳng, nhìn có vẻ như thích làm người khác vui, thực ra có lần nào không phải xúi giục Niệm Niệm. Việc thì đều để Niệm Niệm làm, tiếng thơm thì nó được hưởng.”
Kiếp trước, gia đình tôi gần như nhà tan cửa nát, còn gia đình dì thuận buồm xuôi gió.
Họ hàng gió chiều nào xoay chiều ấy đều đi nịnh nọt gia đình dì, chỉ có cậu út phát hiện chuyện không đúng, thu thập mọi loại chứng cứ, vốn muốn cược cả sự nghiệp cũng phải lột mặt nạ của Tào Quỳnh.
Nhưng lại bị ông ngoại ngăn lại.
Cậu út hết cách, cuối cùng đoạn tuyệt quan hệ chị em với dì.
Thế nên lần này tôi mới tìm cậu út giúp đỡ.
Mẹ tôi cắn răng nói: “Lý Tú với con gái chị ta chèn ép mẹ con chúng ta mười mấy năm, mẹ nể tình chị em, mỗi lần đều nhẫn nhịn, sau này mẹ tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn nữa.”
Tôi dựa vào lòng mẹ, hưởng thụ sự quan tâm vào yêu chiều vô điều kiện của bố mẹ.
Hạnh phúc đã lâu không có này khiến tôi không kìm được hốc mắt lại ướt lên.
7
Trong lúc Tào Quỳnh nhập viện, tôi với cậu út đến thăm chị ta mấy lần.
Diễn kịch mà, ai mà không biết.
Hôm đó trong đài truyền hình của cậu út đột nhiên có việc, một mình tôi đến thăm Tào Quỳnh.
Khi vừa định đẩy cửa bước vào, một người đàn ông cao lớn trong khá đẹp trai đột nhiên kéo cửa, từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.
Tôi giáp mặt với người đó, cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ được ra.
Không đợi tôi nhìn thêm vài cái, anh chàng đẹp trai đó trực tiếp đi rồi, tôi lật một lượt bạn trai cũ của Tào Quỳnh ở trong đầu, cũng không thấy ai giống, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Tào Quỳnh dựa vào đầu giường, gò má ửng đỏ, ánh mắt như sương mù có chút mê ly, nhìn thấy tôi đi vào chị ta có phần hoảng loạn, giọng điệu bốp chát giành nói:
“Không cần mày giả nhân giả nghĩa đến thăm tao.”
Khi có cậu út, chị ta khách sáo với tôi, vở kịch chị em tình thâm được chị ta diễn như ảnh hậu.
Lúc này trong phòng bệnh không còn người khác, chị ta cũng lười giả bộ rồi.
Tôi làm thinh, nhìn chằm chằm vào bờ môi đóng mở của chị ta, vừa đỏ lại sưng, xem ra trận chiến khi nãy khá kịch liệt.
Đợi đã.
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một linh cảm —
Vãi chưởng, tên đàn ông khi nãy vậy mà là tên đàn ông xăm mình!
Cạo ra rồi, cũng tạo kiểu tóc, chỉnh đốn ổn thỏa lại tinh tế, lắc người một cái lại biến thành một chàng đẹp trai đủ vị đàn ông.
Tin tức trước kia tôi tìm hiểu được.
Tên đàn ông xăm mình tên là Châu Húc, quả thực bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, thế nên bị nhốt mấy ngày liền được thả ra rồi.
Hai người này đúng là, không đâm không quen biết, thực sự dính vào nhau rồi.
Tào Quỳnh là người mê sắc đẹp, bạn trai cũ đồng loạt là kiểu vừa đểu vừa đẹp trai, thế nên chị ta có thể ở cùng với Châu Húc, trái lại cũng không tính là kỳ lạ.
Hội chứng Stockholm thôi.*
Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ.
Tôi đứng bất động bên giường, Tào Quỳnh càng tức đến thở hổn hển:
“Đừng có giả bộ dáng vẻ trà xanh kia với tao, rồi sẽ có một này….” Tôi nghe mà thấy phiền.
Tôi đưa hai ngón tay bóp miệng của chị ta lại: “Đừng nói chuyện, son môi sẽ nhem đấy.”
Chị ta ngẩn người, vội vã luống cuống tay chân giơ tay lau miệng.
Tôi cười ha ha, ra khỏi phòng bệnh.
8
Qua một khoảng thời gian, đoạn video Tào Quỳnh anh dũng chiến đấu với tên côn đồ được người ta truyền ra ngoài, lập tức bùng nổ rồi.
Nhanh chóng xông lên vị trí thứ nhất trên hotsearch của các nền tảng.
Đoạn video được phát tán chỉ có nửa đoạn sau: Tào Quỳnh đứng ra đàm phán với tên côn đồ, sau khi bị đâm thì dùng nụ hôn hóa giải hiểm cảnh.
Trên cơ bản bình luận chia thành hai phái.
Một bộ phận người cho rằng thế này cũng bùng nổ quá đi, quả nhiên AI mãi mãi không thể thay thế con người.
Một bộ phận khác cảm thấy Tào Quỳnh cực kỳ giỏi, có thể dũng cảm đứng ra giúp đỡ khi phái nữ gặp nguy hiểm, lại có thể nghĩ ra cách tự cứu, là một kỳ nữ có dũng có mưu.
Đương nhiên, còn có số ít cư dân mạng đưa ra chất vấn: Nguy hiểm như vậy, tại sao không đợi cảnh sát?
Bị đám đông tấn công.
“Chỉ có mày là thông minh, không nhìn thấy sắp không kịp rồi sao?”
“Lại tỉnh táo rồi, trên mạng có thể ít một chút anh trai chị gái tỉnh táo có được không?”
“Chuyện gì cũng đợi cảnh sát, sau này còn có ai sẽ dám làm việc nghĩa hả?”
Thế là, số ít cư dân mạng kia cũng bị chửi đến mức không dám nói nữa rồi.
Độ nổi tiếng từ trên trời rơi xuống này, Tào Quỳnh đã đang mở tưởng đến cuộc sống tươi đẹp nhà lầu xe sang rồi.
Giống như kiếp trước, chị ta nhanh chóng thiết lập hình tượng girl help girl cho bản thân, bắt đầu livestream.
Vừa mở livestream nửa tiếng, số lượng người xem tức khắc tăng đến mười vạn.
Tôi cũng xem toàn bộ quá trình livestream.
Không thể không nói, Tào Quỳnh thực sự rất biết tạo đề tài.
Đã xuất viện nửa tháng rồi, vết thương đã khỏi từ lâu, vì để thu hút người khác còn cố tình mặc đồ bệnh nhân, trang điểm theo kiểu người bệnh, lộ vẻ vừa không có khí sắc lại nhất xinh đẹp, vừa hút nam lại hút nữ.
Cư dân mạng điên cuồng tặng quà cho chị ta, gì mà Gia Niên Hoa, lâu đài ảo mộng đều tặng đến nổ tung rồi.
Mọi người sôi nổi xưng chị ta là “anh hùng”, “nữ trung hào kiệt”.
Tào Quỳnh thấy spam của cư dân mạng, che miệng xấu hổ cười: “Anh hùng thì không dám nhận, chỉ là tôi làm việc mọi người đều sẽ làm.”
Nụ cười này, bình luận lại tràn ngập màn hình.
[Wow a a a, chị ơi giết em.]
[Cô ấy đáng yêu quá đi, hu hu, trên thế giới này không thể không có con gái.]
[Chị gái lương thiện quá, còn nói mọi người đều sẽ giúp đỡ, tôi xem video kia, có không ít người đứng xung quanh, không một ai đứng ra giúp đỡ.]
[Người bây giờ đúng là lạnh nhạt muốn chết.]
[Nếu như mọi người cùng nhau xông lên, tên côn đồ kia có cần dao thì cũng thế nào, một mình gã chém được bao nhiêu người như vậy sao?]
Tào Quỳnh nhìn dòng chữ hiện lên màn hình, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: “Các bạn đừng nói như vậy mà, dù sao thì tên côn đồ kia cũng cầm dao, chắc chắn mọi người sẽ sợ hãi, đây là chuyện bình thường~”
“Thực ra hôm đó, tôi với em họ đi cùng nhau, em họ tôi từng học vỡ, cực kỳ giỏi tán thủ, đến con bé cũng sợ hãi, huống chi là những người bình thường như chúng ta chứ?”
Lời này vừa nói ra, cư dân mạng bùng nổ trong nháy mắt, đám đông hăm hở tấn công tôi.
Tôi bị mắng đến mức máu chó chảy đầy đầu.
Cuối cùng Tào Quỳnh nhận được một phần thưởng kếch xù, vui vẻ tắt live.
9
Cư dân mạng định moi ra thông tin cá nhân của tôi.
Tôi sớm đã đoán được Tào Quỳnh sẽ có chiêu này, xóa sạch toàn bộ tài khoản trên các nền tảng từ lâu.
Thêm việc bố tôi bảo vệ tôi, trên cơ bản bọn họ đều không thể moi ra được thông tin hữu dụng nào.
Thế nên, tuy rằng trên mạng ùn ùn kéo đến mắng chửi tôi, nhưng người đã chết một lần như tôi, trái tim còn cứng hơn cả đá, vậy nên những lời đó không có ảnh hưởng gì đến tôi.
Chỉ là mẹ tôi với dì trở mặt hoàn toàn rồi.
Sinh nhật ông ngoại, mọi người tề tựu đông đủ, nhà tôi đến khá muộn.
Đúng lúc nghe thấy ngôn ngữ trà xanh của Tào Quỳnh: “Cháu không có tham sống sợ chết như Tô Niệm đâu. Sau này gặp chuyện bất bình, cháu vẫn sẽ rút đao tương trợ, thà rằng nóng vội, quyết không chết lặng!”
Mẹ tôi bình thường dịu dàng yếu đuối hoàn toàn phát điên rồi, đột nhiên bưng một bát Mao Huyết Vượng to hất lên người Tào Quỳnh.
Khoảng thời gian này bà vẫn luôn kìm nén bản thân.
Cho đến mấy người trước xem được livestream của Tào Quỳnh, cùng với những ngôn từ mắng chửi tôi ở trên mạng, bà không thể chịu được nữa.
Mẹ tôi kéo tóc Tào Quỳnh, liên tiếp cho chị ta mười mấy cái bạt tai, xé tim xé phổi mà chất vấn: “Dốt cuộc dì có lỗi gì với mày? Rốt cuộc Niệm Niệm có chỗ nào không đúng với mày?”
“Tiền ra nước ngoài du học của mày đều là do dì bỏ ra cho mày, mày còn nói phải báo đáp dì, là báo đáp như thế đấy sao? Sao trên đời này lại có đứa ăn cháo đá bát như mày?”
Tuy rằng cả nhà dượng ở trong biên chế, nhưng đều là tầng lớp bình thường, tiền lương vốn không nhiều, nuôi sống gia đình thì không có vấn đề, nhưng muốn du học thì lại có chút khó khăn.
Nhưng Tào Quỳnh lại không quan tâm nhiều như vậy, một mực đòi đi du học, cả nhà cãi nhau đến mức không được yên ổn.
Cuối cùng chị ta cầu xin mẹ tôi: “Dì ơi, dì giàu có như vậy dì giúp cháu có được không? Sau này cháu nhất định sẽ báo đáp dì hẳn hoi.”
Cái gì gọi là dì có nhiều tiền như vậy dì giúp cháu có được không?
Tuy rằng lời này của chị ta khiến người ta nghe không thoải mái, nhưng mà mẹ tôi mềm lòng, dù sao cũng là cháu gái ruột, vẫn đồng ý với chị ta.
Đối với Tào Quỳnh, nhà chúng tôi không có nửa chỗ có lỗi với chị ta.
Từ sau khi biết kiếp trước tôi bị Tào Quỳnh hại chết, mẹ tôi như nghẹn ở cổ họng.
Cả đêm mất ngủ, nhắm mắt liền mơ thấy ác mộng, bà còn mơ thấy cảnh trên người tôi bị đâm hai mươi sáu nhát, cả người đều là lỗ máu chết thảm ở đầu đường, bị giật mình tỉnh giấc liền chạy đến phòng ngủ của tôi, ngủ cùng giường với tôi, ôm tôi gào khóc.
Bà đã nén nhịn rất lâu rồi, cần phải bùng nổ thật rồi.
Thế nên bố tôi ngăn dượng, cậu út can dì, cậu cả từ trước đến nay không quan tâm mọi thứ, cũng chỉ kêu vài câu gì mà đừng cãi nhau nữa cho ra hình ra dáng.
Nhưng không một ai nghe theo cậu cả.
Tào Quỳnh bị tát còn muốn đánh trả, tôi nhanh tay lẹ mắt đi lên giúp đỡ, túm tóc chị ta lại cho thêm mấy cái tát.
Hiện trường hỗn loạn.
Cuối cùng mẹ tôi lật bàn: “Sau này trong nhà này có Lý Tú thì không có Lý Vân tôi, chỉ cần là chỗ có Lý Tú với Tào Quỳnh, tôi tuyệt đối không tiến vào nửa bước.”
Ông ngoại còn muốn làm người hòa giải.
Mẹ tôi tức giận nói: “Tào Quỳnh ở trên mạng bôi nhọ Niệm Niệm như vậy bố không nhìn thấy sao? Đều là cháu gái của bố, làm người đừng quá thiên vị!”
Sau khi náo loạn một trận, mẹ tôi hùng hổ dẫn chúng tôi rời đi.