Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Chị Họ Thánh Mẫu

Chương 4



10
Gia đình tôi và gia đình Tào Quỳnh hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

Tào Quỳnh nếm được lợi ích do hình tượng “girl help girl” đem lại, cho dù là livestream hay là đăng video, chị ta hoàn toàn đi con đường nữ chính tỉnh táo.

Bày ra màn hình điện thoại là “ghét đàn ông”.

Thích kề sát với con gái, làm trò mập mờ với con gái, khẩu hiệu thường xuyên treo trên miệng chính là: “Con gái thơm thơm mềm mềm chính là tốt nhất, đàn ông thối đừng tới bên đây.”

Thường xuyên khuyên con gái tuyệt đối đừng yêu đương mù quáng, dốc lòng vì sự nghiệp mới là chân lý.

Còn dạy người hâm mộ, sống trong gia đình trọng nam khinh nữ thì phải dũng cảm đoạn tuyệt, học cách yêu bản thân.

Với những hành động này, người hâm mộ của chị ta tăng vù vù, rất nhanh đã tăng đến năm trăm vạn, chen người vào hàng ngũ blogger nổi tiếng, nhận quảng cáo đến mềm tay.

Nào ngờ, tôi đã sắp xếp chó săn chuyên nghiệp, theo sát hành tung hai mươi bốn giờ của chị ta, đã chụp được không ít hình ảnh giật gân.

Tào Quỳnh là điển hình của việc gái mại dâm còn lập bàn thờ trinh tiết.

Vừa lập hình tượng để kiếm tiền, vừa làm người thứ ba lén lúc qua lại với Châu Húc, hai người yêu nhau phải gọi là chết đi sống lại.

Mà những chứng cứ này, là vũ khí sắc bén để tôi dùng hủy diệt chị ta.

Tôi sẽ dùng vũ khí sắc bén này tâm vào tim chị ta trong lúc chị ta vẻ vang thành công nhất.

Ngày hôm đó, chó săn lại đến đưa đồ cho tôi theo hẹn, lần này ngoại trừ hình ảnh, vậy mà còn có video.

Chó săn này còn là một hacker, anh ta hack máy tính của Châu Húc, sao chép được không ít video ba chấm của gã với Tào Quỳnh.

Châu Húc thích quay lại hình ảnh hai người mây mưa, âm thầm thưởng thức.

Trong đó có một video hai người lăn giường xong, Tào Quỳnh nằm trong lòng Châu Húc, nũng nịu nói: “Chồng ơi ~ anh có thể giúp em giết một người được không? Dù sao anh giết người cũng không sao hết.’

Châu Húc sờ mặt chị ta, hỏi: “Ai chọc giận em rồi?”

Tào Quỳnh oán hận nói: “Em họ em, Tô Niệm, ỷ vào trong nhà có mấy đồng bạc thối, cả ngày giả bộ muốn chết, từ nhỏ đến lớn đi khắp nơi đè đầu em và mẹ em, em nhịn đủ nó lâu lắm rồi.”

“Nếu không phải tại sao, lúc đó chồng cũng không đâm em bốn nhát, thực sự rất đau…”

Chị ta nói xong liền bắt đầu khóc, Châu Húc dỗ chị ta: “Được được được, anh đồng ý với em.”

Tôi tức đến xì khói đầu.

Nhưng tôi cũng rõ, Châu Húc chính là một quả bom hẹn giờ, tôi phải ra tay trước được lợi.

Khi chó săn rời đi, anh ta nhắc thêm một câu: “Cô Tô, chuyện hai người họ vụng trộm đã bị bạn gái của bên nam phát hiện rồi, dạo gần đây cô gái kia đang làm thuốc cấm, nhìn có vẻ chuẩn bị giết bọn họ.”

Tôi vốn không định lo chuyện bao đồng.

Nếu như Nghê Tố ra tay, đối với tôi mà nói là trăm lợi không hại, tôi cũng không cần ra tay, bọn họ liền có thể đấu đá nhau đến mức cá chết rách lưới.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không nhẫn tâm nhìn cô ta đi vào con đường sai trái.

Kiếp trước, người giết tôi là Châu Húc, người hại tôi bị giết chết là Tào Quỳnh, tuy rằng Nghê Tố là kẻ yêu đương mù quáng đỉnh cấp, nhưng cô ta không hề có lỗi với tôi.

Tôi gửi cho Nghê Tố một tin nhắn:

“Đừng nóng vội, tôi có cách giúp cô.”

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một nhà hàng tư nhân.

Nghê Tố vừa nhìn thấy tôi liền nhận ra, vẻ mặt rất không tốt: “Là cô?”

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện của bạn trai cô với Tào Quỳnh, cô biết hết rồi?”

Nghê Tố không nói, hốc mắt trở nên đỏ bừng.

Tôi thở dài nói: “Vì cặp tra nam tiện nữ kia, cược cả bản thân mình vào trong đó, không đáng.”

“Không chơi chết bọn họ, tôi thực sự nuốt không trôi cục tức này!”

Nước mắt của Nghê Tố rơi xuống từng giọt, nhìn tôi, tự giễu nói: “Cô cảm cảm thấy tôi là đồ ngu, yêu đương mù quáng, rất đáng cười đúng không?”

Nghê Tố với Châu Húc là cô nhi trong cùng một cô nhi viện.

Châu Húc rất bảo vệ cô ta, hai người nương tựa vào nhau.

Vốn dĩ rất cả đều rất tốt đẹp, cho đến một ngày Châu Húc mắc bệnh tâm thần phân liệt.

Khi Châu Húc phát bệnh sẽ đánh cô ta, mỗi lần sau khi tỉnh táo lại, gã đều khóc lóc nức nở, hận không thể đi chết.

Khi gã tỉnh táo, Châu Húc không khác gì người bình thường.

Gã rất đẹp trai, biết đàn ghita, hát cũng rất hay, chuyện gì trong nhà cũng biết làm, đối nhân xử thế rất dịu dàng, gã làm ca sĩ hát trong quán bar, có thể kiếm được không ít tiền, còn có không ít người hâm mộ.

Nghê Tố nói: “Khi anh ấy không phát bệnh, thực sự rất có sức hấp dẫn.”

“Tôi luôn nói với bản thân rằng, chỉ là anh ấy bị bệnh rồi. Cho dù người người đều mắng tôi là đồ yêu đương mù quáng, tôi cũng muốn chữa khỏi bệnh cho anh ấy.”

Loại bệnh tâm thần phân liệt này di truyền, là loại bệnh chữa không hết.

Nhưng Nghê Tố không tin, làm việc kiếm tiền không kể ngày đêm, đưa gã đi chữa bệnh.

Cô ta cảm thấy y học hiện nay tiến bộ như vậy, rồi sẽ có ngày chữa khỏi, cô ta đợi được, cũng tình nguyện đợi.

Nhưng cô ta không ngờ, Châu Húc sẽ là một tên đểu.

Sau khi phát hiện Châu Húc với Tào Quỳnh vụng trộm với nhau, cô ta lần mò theo nguồn gốc, tìm ra được rất nhiều chuyện trước kia mình không biết.

Hóa ra khi Châu Húc đi hát ở quán bar, đã không ngừng chọc ghẹo phụ nữ, gã đã ngoại tình từ lâu rồi.

Nghê Tố sụp đổ rồi, cô ta cảm thấy bản thân như một trò cười.

Loại sinh vật đàn ông này, cho dù là bệnh tâm thần, cũng không trở ngại bọn họ ngoại tình.

Nói đến đây, Nghê Tố đã bình tĩnh lại, cô ta nhìn tôi: “Tôi không thể buông tha cho bọn họ, cũng phải cho bản thân ngu ngốc trong quá khứ một câu trả lời chứ?”

“Những thứ này đủ để khiến bọn họ thân bại danh liệt!”

Tôi bày những hình ảnh đó ra trước mặt Nghê Tố, lẳng lặng nhìn Nghê Tố: “Đủ để cho cô một câu trả lời không?”

Tối hôm đó, Nghê Tố liền sửa sang lại câu từ, đem những hình ảnh với video này, đăng hết lên mạng.

Bỗng chốc đưa đến một cơn sóng lớn.
Blogger “girl help girl” vụng trộm làm người thứ ba, không chỉ như vậy, thậm chí còn ngoại tình với tên côn đồ ngày trước.

Nếu như thế này không là đâm sau lưng, vậy cái gì đâm sau lưng?

Tất cả mọi người đều bị Tào Quỳnh chơi đùa trong lòng bàn tay, cư dân mạng nổi giận đùng đùng, sự nổi tiếng lúc trước hút được bắt đầu điên cuồng cắn trả, trong một đêm, Tào Quỳnh biến thành con chuột qua đường, người người đòi đánh.

Chị ta nhanh chóng khống chế tình hình, nhưng mức độ tồi tệ của việc này, đã không đơn giản là việc blogger có thể dìm được xuống rồi.

Đồng thời, công việc của dượng cũng bị điều tra ra trái phép nghiêm trọng, bị loại khỏi đảng, chén cơm cũng mất rồi, bị tất cả mọi người chê cười, trở thành nỗi nhục của nhà họ Tào, bị nhà họ Tào từ bỏ.

Cả nhà bọn họ hoàn toàn nát bét.

Nghe nói dượng ở nhà phát điên, túm lấy Tào Quỳnh đánh cho một trận nhừ tử, ép chị ta đoạn tuyệt với Châu Húc.

Vốn Tào Quỳnh chỉ ham vẻ đẹp của Châu Húc, cũng không có bao nhiêu chân tình, lập tức đề nghị chia tay với Châu Húc.

Chỉ là tôi không ngờ được, chuyện này không hề kết thúc dễ dàng như thế.

11
Buổi tối này hôm đó, tôi với Nghê Tố hẹn nhau uống cà phê.

Rời khỏi tên đểu bệnh thần kinh, đổi nhà mới, đổi công việc mới, bắt đầu lại từ đầu, tinh thần cả người cô ấy đều khác trước rồi.

Thay da đổi thịt, như có cuộc đời mới.
Ngữ khí của cô ấy chân thành: “May là khi đó cô ngăn tôi lại, không thì tôi đã sai lầm to lớn rồi, nào còn có hôm nay.”

“Sau khi vật đổi sao dời, quay đầu nhìn lại, vẫn là cô nói đúng, vì hai đống rác mà cược cả tính mạng của bản thân, không đáng. “

Tôi cười cười, cũng cảm thấy rất thần kỳ.

Giữa chừng, Nghê Tố đi vệ sinh, rất lâu không thấy đi ra.

Tôi đến nhà vệ sinh tìm cô ấy, phát hiện áo khoác rơi ở vách ngăn của cô ấy, trên áo khoác có vết máu.

Trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm chẳng lành.

Tôi vừa liên lạc với chó săn bên kia, vừa nhanh chóng báo cảnh sát.

Trước đó vì để giám sát hành tung của Châu Húc, chó săn đã cài thiết bị theo dõi lên xe của gã, lúc này có đất dựng võ rồi, hiển thị Châu Húc lái xe đến công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.

Có vị trí chính xác, đám người bọn tôi nhanh chóng đến đó.

Đợi đến khi tôi dẫn theo cảnh sát đến nơi, tôi khiếp sợ bởi tình hình trong công xưởng.

Trên người Tào Quỳnh toàn là lỗ máu do dao đâm, bị trói ở trên cột, chị ta mở mắt nhưng đã tắt thở rồi.

Vừa nhìn là biết bị hành hạ đến chết.

Tôi nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, giống y như đúc kiểu chết kiếp trước của tôi.

Đúng là quả hôm nay, nhân ngày trước.

Nhân quả luân hồi, báo ứng chính xác.

Mà Nghê Tố bị trói trên một cây cột khác, trên vai cũng bị đâm mấy dao, máu tươi chảy ròng ròng.

Vẻ mặt Châu Húc điên cuồng, lầm bầm tự nói: “Tôi yêu hai em như vậy, tại sao hai em muốn rời khỏi tôi, làm sao mà hai em dám chứ!”

“Không sao hết, đợi tôi từng dao từng dao giết chết hai em, như vậy hai em liền có thể mãi mãi ở cạnh tôi rồi.”

Nhìn thấy tôi dẫn người xông vào.

Nháy mắt, trong ánh mắt hoảng sợ của Nghê Tố cháy lên hy vọng, khóc to, gào lên: “Niệm Niệm, cứu tôi!”

Vốn Châu Húc lúc điên điên khùng khùng, đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Nghe thấy vậy, gã xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào bọn tôi.

Đồng chí cảnh sát nhắm súng vào gã, uy hiếp nói: “Bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên!”

Châu Húc thấy vậy, từ từ bỏ tay xuống, làm ra tư thế muốn bỏ dao xuống đất, giơ tay đầu hàng.

Một giây sau, gã nhanh như chớp, xoay người rạch dao vào cổ họng của Nghê Tố.

“Pằng —” một tiếng súng vang lên.

Cùng với tiếng kêu vang tận trời xanh của Nghê Tố, nơitrái tim của Châu Húc nở ra một đóa hoa máu, đóa hoa đó từ từ mở rộng…

Gã cúi đầu nhìn một cái, đột ngột nhắm mắt ngã xuống đất…

Biết trong tay nghi phạm có con tin, hơn nữa nghi phạm còn có bệnh tâm thần, từ sớm trong ngoài công xưởng đã được bố trí cảnh sát đặc nhiệm, đề phòng ngộ nhỡ một khi xảy ra tình hình nguy hiểm, có thể bắn chết nghi phạm giải cứu con tin ngay lập tức.

Nguy cơ được giải trừ, tôi nhanh chóng chạy đến đó, cởi dây thừng trên người Nghê Tố.

Cô ấy ngã vào lòng tôi gào khóc, nói năng lộn xộn: “Châu Húc bắt cóc tôi với Tào Quỳnh, gã muốn giết tôi cùng Tào Quỳnh rồi làm thành tiêu bản, muốn bọn tôi mãi mãi ở bên gã.”

“Niệm Niệm, vừa nãy tôi thực sự rất sợ, tôi sợ cô không nhìn thấy áo khoác tôi cố tình vứt lại, sợ cô không hiểu ám hiệu cầu cứu của tôi, sợ cô hoàn hoàn không tìm được chỗ này…”

Tôi dịu dàng vỗ lưng cô ấy, giúp cô ấy lau khô nước mắt: “Đừng sợ, người dân chúng ta mãi mãi có thể tin tưởng vào cảnh sát nhân dân!”

Sắc trời chợt sáng.

Phía xa truyền đến tiếng còi xe cứu thương.

Tôi đỡ Nghê Tố bị thương dậy, đi về phía tia nắng ban mai đầu tiên.

(Hoàn thành)

Chương trước
Loading...