Chỉ Xích Chi Dao
Chương 1
1.
Trên đường từ Nam Sơn Tự về cung, ta nhặt được một người.
Thiếu niên kia quần áo rách rưới, toàn thân đẫm m//áu ngã xuống ven đường, chỉ có một đôi mắt mang theo ánh sáng, tựa như lưu ly yếu ớt, xuyên thấu qua mái tóc rối bời, ánh mắt kia trùng hợp đối diện với ta ngay khoảnh khắc gió làm bay rèm xe lên.
Ta lấy lại bình tĩnh: “Dừng xe, kéo người đang nằm bên đường lên đây.”
Lục Vân Châu đi theo lạnh nhạt nói: “Mong Công chúa nghĩ lại, người này lai lịch không rõ, toàn thân đầy vết thương thực sự rất khả nghi, không bằng xử lý đi.”
“Lục đại nhân.”
Ta cười nhạo một tiếng: “Ngươi sự vụ bận rộn, chắc hẳn đã quên rồi nhỉ. Nếu ba năm trước, khi ngươi ngất ở ven đường ta cũng xử lý như vậy, thì sao hôm nay ngươi có thể một bước lên mây được?”
Quá khứ kia quá xấu hổ, là điều Lục Vân Châu không muốn nhắc tới nhất.
Vì thế hắn lạnh mặt, lệnh cấm vệ quân nâng người kia lên.
Thiếu niên đó hẳn là bị thương rất nặng, mới di chuyển một chút hắn đã nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.
Bên trong xe ngựa tràn ngập mùi m//áu tanh, ta do dự một chút, đưa tay nhẹ nhàng kéo. Sau một tiếng xé rách thanh thúy, ta choáng váng.
Đập vào mắt là làn da trắng như ngọc, phía trên là những vết thương màu đỏ đan xen, m//áu lan khắp nơi vẫn không che giấu được đường cong cơ bắp xinh đẹp.
Quan trọng hơn là, từ thắt lưng bụng một đường đi xuống…… Hắn…
“Nhìn đủ chưa?”
Ta đỏ mặt, mạnh mẽ quay đầu đi, luống cuống tay chân cởi áo choàng xuống, đắp lên người hắn, lại cố gắng giải thích: “Ta chỉ muốn nhìn vết thương trên người ngươi, không nghĩ tới bộ y phục này lại mỏng manh như vậy…..”
Hắn ôm chặt áo choàng, sâu kín nói: “Y phục người nghèo mặc, khiến tiểu thư chê cười rồi.”
“Ngươi đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
Nói được làm được, ta đưa hắn trở về trị thương, tiếp theo vào cung hồi bẩm một tiếng, hắn cứ như vậy trở thành người đầu tiên trong phủ Công chúa của ta.
Lúc xuất cung, ta vừa vặn gặp Lục Vân Châu trên đường.
Hắn một thân triều phục chàm lam, ngọc quan đeo cao, tôn lên thân hình cao ráo cường tráng, đích thật là vô cùng tuấn mỹ.
Chỉ là hắn cực kỳ chán ghét ta, vừa nhìn thấy ta lập tức bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Thân là Công chúa, không thể ngôn hành vô trạng.”
Ta rũ mắt, khép ống tay áo cười khẽ: “Sao nào, bổn cung thu nhận một nam sủng chính là ngôn hành vô trạng, còn Lục đại nhân kia lấy thế áp người, tự tiện hối hôn thì tính là cái gì?”
Vẻ mặt Lục Vân Châu cứng đờ, một lúc lâu mới nói: “…… Cưỡng ép người khác, không phải là chuyện quân tử nên làm.”
Thật ra trước khi được phong làm Công chúa, Lục Vân Châu và ta đã có hôn ước.
Ba năm trước, trên đường đi thi hắn gặp phải thổ phỉ, hấp hối ngã vào trong rừng.
Chính ta là người đã nhặt hắn về nhà, hết lòng chăm sóc hắn, lại bán hai con heo, mười con gà, gom đủ số tiền mà hắn cần, cùng hắn lên đường.
Để đáp tạ, hắn cùng ta định hôn ước, hứa hẹn nếu đề tên bảng vàng sẽ lập tức cưới ta qua cửa.
Năm đó, Thám hoa lang Lục Vân Châu, sau khi vào triều làm quan lại nảy sinh tình cảm với trưởng nữ của Tống Thái Phó Tống Minh Chi, vì thế trở về tìm ta từ hôn.
Mặc cho hắn cùng Tống Minh Chi vừa đấm vừa xoa, ta vẫn nắm chặt canh thiếp hợp hôn không chịu trả lại.
Ngày đó, tại cửa nhà ta, Lục Vân Châu cùng Tống Minh Chi sóng vai mà đứng: “Kiều Nhất Trản, thiên hạ làm sao có thể có một nữ nhân bám dai như đỉa, vô liêm sỉ như ngươi chứ?”
Tống Minh Chi bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, giả bộ hảo tâm: “Kiều cô nương, nữ tử nên biết dè dặt, ngươi chưa xuất giá, giữ lại cho mình chút thể diện không tốt sao? Tại sao cứ phải dây dưa với một người không thích ngươi?”
Hàng xóm xung quanh tụ tập xung quanh, mọi người đang chỉ trỏ vào ta.
Ta nắm chặt canh thiếp, trái tim đau đến phát run, vẫn cố gắng chống đỡ cười nói: “Được, từ hôn thì có thể, ba năm trước ta đã cứu ngươi, lại bán hết đồ trong nhà đưa ngươi đến Tề Đô, số tiền này ngươi trả thế nào đây?”
Có lẽ để nhục nhã ta, Tống Minh Chi mời ta đến sinh thần mười bảy tuổi của nàng ta, nói muốn trả tiền trước mặt mọi người, khiến ta và Lục Vân Châu hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Ai ngờ, tiệc sinh thần của nàng ta lại có người trong cung tới, liếc mắt một cái đã nhận ra ta và Tô quý phi đã mất nhiều năm trước khi cung biến xảy ra giống nhau đến bảy tám phần.
Ta cứ như vậy trở thành Công chúa mới nổi của bổn triều.
2.
Xui xẻo gặp được Lục Vân Châu lúc ta đang hồi phủ Công chúa, cơn tức giận vẫn chưa tiêu hết.
Thị nữ Tiểu Đào đến bẩm báo, nói thiếu niên ta nhặt đã tỉnh, hơn nữa cũng biết tin tức hắn hiện giờ đã là nam sủng của ta.
Ta thừa nhận, lúc đó ta đã chột dạ: “… Hắn phản ứng thế nào?”
“Hắn nói muốn gặp Công chúa một lần.”
Trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập, màn lụa mỏng treo lên, hắn đang nằm ở trên giường, mái tóc đen xoã xuống, khuôn mặt bởi vì mất m//áu nhiều có hơi tái nhợt, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp của hắn.
Ta ho nhẹ một tiếng: “Ngươi tên gì?”
Giọng nói của hắn mang theo chút khàn khàn: “Lâm Quân.”
Theo lời Lâm Quân, phụ mẫu hắn sau khi chet sớm, hắn bị ca ca bán vào Nam Phong quán, mấy lần bị đ//ánh đ//ập t//àn nh//ẫn, khó khăn lắm mới trốn thoát được, lại bởi vì bị thương quá nặng nên ngã xuống ven đường.
“Công chúa đã cứu ta, ân cứu mạng không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Lâm Quân cố gắng ngồi dậy, cặp mắt sáng ngời kia đong đưa nhìn về phía ta: “Hạ thần sẽ mau chóng dưỡng thương, để có thể sớm ngày phụng dưỡng Công chúa.”
Nói xong, hắn còn kéo chăn xuống, lộ ra bộ ngực lớn, giống như đang dùng sắc đẹp hấp dẫn ta……
Hắn thích ứng với vai diễn rất nhanh. Nhưng thật ra ta còn không thích ứng nhanh được như vậy, khô khan an ủi hai câu sau đó bỏ chạy trối chet.
Đêm đó nằm mơ, tất cả đều là hình ảnh ta nhìn thấy sau khi vô ý xé rách y phục hắn trong xe ngựa.
Kỳ thật sau khi trở thành Công chúa, ta từng nghĩ tới có nên lấy thế áp người, cưỡng ép ép Lục Vân Châu thực hiện hôn ước hay không.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt chán ghét của hắn, cuối cùng cảm thấy không có ý nghĩa. Hôn sự của ta, cứ như vậy bị trì hoãn.
Liên tiếp năm ngày mơ thấy Lâm Quân trong xe ngựa, ta không khỏi bắt đầu nghĩ lại: Chẳng lẽ, ta thật sự thiếu nam nhân tới vậy sao?
Vì thế đêm hôm đó, ta trằn trọc khó ngủ, dứt khoát lặng lẽ đi vào phòng Lâm Quân.
Hắn đang tắm thuốc, có lẽ là áy náy với việc ta lưu lạc dân gian nhiều năm, phụ hoàng đối xử với ta rất tốt, đồ đưa tới phủ Công chúa đều là thượng hạng, dược liệu cũng không ngoại lệ.
Lâm Quân ngâm mình mấy ngày nay, vết thương trên người đã tốt hơn, lại có sương nóng lượn lờ, khiến đuôi lông mày đuôi mắt hơi đỏ lên, một khuôn mặt vô cùng mỹ lệ.
Nghe được động tĩnh, hắn ngước mắt nhìn về phía ta, cong mắt lên: “Công chúa tối nay sẽ gọi hạ thần thị tẩm sao?”
Vành tai ta đỏ lên, nuốt nước miếng: “Cũng không phải ý này…”
Đầu ngón tay ướt sũng của hắn đưa tới, gỡ dây áo ra, ta lập tức đổi giọng: “Nhưng nếu ngươi nhất quyết như thế, ta cũng không phải không thể…”
Cứ như vậy, Tề Đô thành rất nhanh đã có tin đồn, nói Lâm Quân trở thành nam sủng được sủng ái nhất phủ Công chúa.
Ta cảm thấy tin đồn này không chính xác lắm. Dù sao thời gian ta trở thành Công chúa vẫn còn ngắn, từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, phủ Công chúa to như vậy cũng chỉ có mỗi nam sủng là Lâm Quân mà thôi.
Ta nói lại lời này cho Lâm Quân nghe, hắn vốn đang bóc nho đút ta, nghe vậy động tác dừng lại: “…..Công chúa có muốn nạp thêm mấy nam sủng nữa không?”
“Không muốn không muốn, có một mình A Quân là đủ rồi.”
Ta nuốt nho, vội vàng dỗ hắn: “Huống hồ chỉ có một mình ngươi ta đã chịu không nổi rồi, thêm mấy người nữa vậy còn sống được sao?”
Quan trọng hơn là, thật ra những người khác trong Tề Đô đều rất ghét bỏ ta.
Bởi vì ta thuở nhỏ lớn lên trong dân gian, không hiểu quy củ, cũng sẽ không như những cao môn quý nữ kia thông thạo cầm kỳ thư họa, bọn họ rất thích vụng trộm giễu cợt ở sau lưng ta.
“Công chúa thì sao? Nghe nói nàng ta ở trong phủ nuôi gà và ngỗng, chẳng khác gì thôn phụ hương dã.”
“Chỉ đáng thương cho Lục đại nhân, tuổi trẻ tài cao, cùng Minh Chi tình đầu ý hợp, lại bị nàng ta chen ngang như vậy.”
Tống Minh Chi rõ ràng rất vui vẻ khi ta bị mắng, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Đừng nói như vậy, nàng ấy dù sao cũng là Công chúa.”
Nguyên nhân chính là như thế, ta rất không vui khi tham gia các buổi tụ hội hàng ngày của đám khuê tú này.
Giao tiếp với các nàng, còn không bằng ở nhà cho mấy con gà, con ngỗng ăn.
Chỉ là hôm đó trong cung có tiệc, vị phụ hoàng rất ít khi gặp mặt kia của ta đặc biệt hạ chỉ, lệnh cho ta dự tiệc.
Ta ăn mặc trang nhã xinh đẹp, đầu đầy châu thúy, xoay người hỏi Lâm Quân: “Như vậy đẹp không?”
Hắn cười cười: “Công chúa xinh đẹp, người bên ngoài khó bằng.”
“…… Ta sao lại có cảm giác ngươi chỉ là đang dỗ ta vui vẻ nhỉ?”
Ta lưu luyến không rời lấy xuống một cây trâm vàng: “Trong Tề Đô thành từ trước đến nay lấy thanh nhã giản dị làm đẹp, ta mỗi lần tham dự yến tiệc, tất cả mọi người đều nói ta dung tục.”
Ánh mắt Lâm Quân hơi sâu, lại đưa tay lấy cây trâm kia cắm lên lại: “Bọn họ chỉ là hâm mộ Công chúa xinh đẹp quý phái, cho nên nói chút lời ganh tị mà thôi, không cần để ý.”
Đầu ngón tay ấm áp của hắn lướt qua tua rua trên đầu, chạm vào má và đầu ngón tay ta.
Ta nắm chặt ngón tay hắn, cảm khái nói: “Nếu không phải biết ngươi từ nhỏ ở nhà đã phải làm việc vất vả, ta còn tưởng rằng đây là do tập võ luyện kiếm mà ra.”
Lâm Quân hạ mắt, giọng nói không hiểu sao hơi trầm xuống: “Mặc kệ là như thế nào đi nữa, có thể làm cho Công chúa thoải mái hưởng thụ thì đó cũng là một chuyện tốt.”
Lời này nói, thật sự khiến người ta…. Ta thất thần một lát, cho đến khi hơi thở ấm áp phả bên tai: “Công chúa…… Lau nước miếng đi.”
3.
Ta và Lâm Quân cùng dự tiệc, quả nhiên không ít người chỉ trỏ ta. Trong lời ngoài lời đều là nói hành vi của ta phóng đãng, không hợp quy củ.
Những lời tương tự ta đã nghe quá nhiều, nội tâm không hề dao động, sau khi sắp xếp xong chỗ cho Lâm Quân, trước hết đi tìm Hoàng thượng Hoàng hậu chào hỏi.
Nhiều năm như vậy cũng chưa gặp mặt, vị phụ hoàng này cùng ta cũng rất xa lạ, chỉ khách sáo nói vài câu, sau đó thả ta đi.
Không nghĩ tới khi ta trở về, Lâm Quân lại không ở vị trí ta sắp xếp. Ta sợ hắn lạc đường, va chạm người hắn đắc tội không nổi, vội vàng tìm đến trong rừng hoa hải đường ngoài điện, cuối cùng tìm được Lâm Quân.
Cùng với thân hình đứng trước mặt hắn, vô cùng quen thuộc.
“Lục…” Vừa mới thốt ra một chữ, đã thấy Lục Vân Châu giơ tay lên, Lâm Quân trước mặt hắn lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất.
“A Quân!”
Ta tiến lên, đỡ Lâm Quân nằm trên mặt đất dậy, chắn trước mặt hắn, xoay người nhìn Lục Vân Châu, sắc mặt lạnh lùng: “Lục đại nhân, mặc dù ngài bất mãn với ta nhiều ra sao, nhưng A Quân nhà ta không hề đắc tội với ngài.”
Lục Vân Châu cứng đờ người, một lúc lâu mới lặp lại lời ta: “A Quân nhà ngươi?”
Hắn hiếm khi lộ ra biểu tình chán ghét lạnh lùng trước mặt ta, ta hơi ngẩn ra, đang muốn nói thêm gì đó, Lâm Quân phía sau lại phát ra vài tiếng thở dốc dồn dập.
Nghĩ đến vết thương trên người hắn còn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay lại rất vất vả, ta nhất thời vứt phản ứng của Lục Vân Châu lên chín tầng mây.
Lòng tràn đầy lo lắng xoay người, chỉ thấy Lâm Quân mím môi, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Công chúa, không phải lỗi của Lục đại nhân, là thần không đứng vững.”
Hiển nhiên, hắn biết chức quan Lục Vân Châu không thấp, sợ gây phiền toái cho ta.
“Ngươi đừng sợ.”
Ta nắm chặt đầu ngón tay hắn, lắc lắc đầu, sau đó xoay người tức giận nhìn Lục Vân Châu: “Lục Vân Châu, đ//ánh chó cũng phải xem chủ nhân! Ngươi bắt nạt người trong phủ bổn cung như thế, có phải là khinh thường bổn cung, khinh thường phụ hoàng của bổn cung hay không?”
Ai mà không biết cách lấy thế áp người chứ!
Lục Vân Châu trầm mặc nhìn ta, thần sắc lạnh lùng nghiêm túc, hồi lâu mới nói: “Thần cũng không phải cố ý đắc tội Công chúa, càng không có ý coi thường Thánh thượng, mong Công chúa thứ tội.”
Đây dường như là lần đầu tiên hắn cúi đầu trước mặt ta. Ta hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa, nắm tay Lâm Quân rời đi.
Bởi vì lo lắng cho vết thương của hắn, cung yến vừa kết thúc ta gấp rút rời cung, chờ ngồi vào xe ngựa, lập tức đưa tay vén cổ áo hắn ra.
Lâm Quân đưa tay che lại: “… Công chúa vội vàng như vậy sao?”
Một lát sau ta mới phản ứng được ý tứ của hắn, mặt nhất thời đỏ lên: “Không có ý gì đâu, vừa rồi Lục Vân Châu không phải đã đẩy ngã ngươi sao? Ta chỉ là muốn nhìn xem vết thương của ngươi.”
Nghe được tên Lục Vân Châu, Lâm Quân kỳ quái dừng lại một chút, tiếp theo liền thay đổi thành bộ dáng khổ sở: “Thật ra ta đều hiểu, công chúa gọi ta là A Quân, chỉ bởi vì ta là người thay thế Lục đại nhân mà thôi. Chỉ là nam sủng, quả thật không nên có vọng tưởng –”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, hắn quay đầu đi, giọng nói hơi run rẩy, phảng phất như khóc nức nở. Ta lập tức luống cuống.
Nhanh chóng ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an: “Làm sao có thể chứ! Lục Vân Châu dung chi tục phấn, có chỗ nào sánh được với A Quân nhà ta – – Nếu như ngươi không thích, ta đây đổi cách xưng hô nhé?”
“Nói như vậy, công chúa cũng không có ý muốn ta làm thế thân của Lục đại nhân?”
“Tuyệt đối không có ý này.”