Chỉ Xích Chi Dao
Chương 2
Có lẽ là do mặt hắn đang vùi ở ngực ta, giọng nói Lâm Quân nghe không hiểu nặng nề: “Vậy Công chúa mới vừa rồi ở trước mặt Lục đại nhân nói câu kia, cũng không có ý khinh bỉ ta sao?”
“Đó chỉ là câu tục ngữ!”
Ta hận không thể chỉ lên trời thề: “A Quân là tiểu tâm can của ta, ta thương ngươi còn không kịp, làm sao nỡ mắng ngươi!”
Ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Ta còn chưa kịp phản ứng, vị trí với Lâm Quân đã đảo ngược lại.
Hắn ôm ta vào lòng, cằm đặt ở đầu vai ta, hơi thở nóng rực phả vào bên tai, trong giọng nói mang theo chút ý cười.
“Không sao.”
Hắn thấp giọng nói: “Ta nguyện ý nhận Trản Trản làm chủ nhân, vui vẻ chịu đựng.”
Vừa dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của hắn cũng rơi xuống theo. Nhiều ngày nay hắn hầu hạ ta vẫn rất khá, giờ phút này cũng như thế.
Ta lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng bởi vậy mà không để ý – – lúc nói những lời này, hắn cũng không có gọi ta là công chúa.
4.
Cái gọi là bị sắc đẹp làm cho mê muội, đại khái chính là nhìn thấy khuôn mặt kia của Lâm Quân, ta đã bị hắn làm cho đầu óc choáng váng, hai ba câu đã đáp ứng rất nhiều yêu cầu quá phận của hắn.
Thật ra ta cũng không phải chưa từng đặt ra nghi vấn: “Ngươi vì sao lại biết nhiều tư thế như vậy?”
Lâm Quân lập tức cụp mắt xuống, giọng điệu khổ sở: “Ở Nam Phong quán nhiều ngày, tuy rằng đã thấy qua nhưng thân thể vẫn còn trong sạch. Nhưng nếu như công chúa để ý – -”
“Không để ý không để ý.” Ta vội vàng nói, vì để thể hiện thành ý, còn nâng mặt hắn lên hôn một cái thật mạnh: “Ngươi đã dâng sự trong sạch của mình cho ta, ta tất sẽ không phụ lòng ngươi.”
Lâm Quân nhướng mày, nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp, nói muốn đánh đàn cho ta nghe.
Tiếng đàn róc rách, ta uống rượu thanh mai, thất thần nghĩ tới một ít chuyện đã qua.
Lưu lạc dân gian mấy năm nay, cuộc sống của ta không được tốt lắm.
Khi còn bé ta được nuôi ở thiện đường trong thôn, gần như chưa được ăn no mấy bữa. Về sau hơi lớn một chút, tự mình học cày ruộng nuôi gà.
Về sau nữa, ta cập kê, muốn lập gia thất, sau đó vừa vặn gặp Lục Vân Châu.
Thật ra không phải nhìn không ra, lúc cứu hắn, hắn chắp tay nói cám ơn ta, trong ánh mắt che giấu sự ghét bỏ.
Khi đó quả thật ta cũng không sạch sẽ lắm, y phục thô bằng vải gai, giữa tóc cắm trâm trúc, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc thì rối bời.
Nhưng Lục Vân Châu thì ngược lại, một thân thanh sam, thân nhiễm Mặc Hương, nhưng cũng chịu cùng ta cầm liềm lên núi cắt cỏ.
Ta luôn cho rằng, chỉ cần toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn, nói không chừng hắn cũng sẽ thích ta.
Mặc dù sau này trở thành Công chúa, ta vẫn không hợp với Tề Đô thành.
Vị phụ hoàng kia của ta thật ra cũng rất ghét bỏ ta, từ khi ban thưởng phủ Công chúa cho ta, sau đó cũng không triệu kiến ta nữa.
Nghĩ đến thất thần, lại không để ý tiếng đàn đã ngừng từ lúc nào.
Lâm Quân đi tới, quỳ xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên: “Công chúa sao lại khóc?”
“Kỳ thật ca khúc ngươi đàn, ta đều nghe không hiểu, chỉ cảm thấy rất dễ nghe.”
Ta dùng sức mím môi, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, nhưng trong mắt vẫn là lớp sương mù lượn lờ: “Nói ra thật xấu hổ, ta chính là một Công chúa không có văn hóa như vậy.”
“Ta đánh đàn vốn là vì dỗ Công chúa vui vẻ, nếu ông chúa cảm thấy dễ nghe, đó là vinh hạnh của ta.”
Đầu ngón tay ấm áp của Lâm Quân chạm vào đuôi mắt ta, từ từ lau đi nước mắt: “Nước mắt Công chúa rất trân quý, bất kì kẻ nào cũng không xứng để người khóc vì bọn họ.”
Ta túm lấy ống tay áo hắn lau nước mắt, choáng váng hỏi: “Vậy A Quân thì sao?”
“…”
Trong tầm mắt mông lung, Lâm Quân dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn ta: “Hắn cũng không xứng.”
Sau đó ta hôn mê. Lúc tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, chuyện đêm qua cũng nhớ không rõ lắm.
Chỉ nhớ rõ ta nghe Lâm Quân đánh đàn, uống say, là hắn ôm ta trở về phòng. Ta gọi Tiểu Đào tới: “Lâm Quân đâu?”
Nàng muốn nói lại thôi: “Lâm công tử ở Tây Thiên viện, giúp Công chúa cho gà ăn, nói muốn phân ưu cùng Công chúa.”
Cứ như vậy, Lâm Quân thuận lý thành chương nhận thầu công việc nuôi gà và ngỗng này. Hắn và Lục Vân Châu hoàn toàn là hai loại người khác nhau.
Lục Vân Châu tự xưng là người đọc sách cao quý, sau này đề tên bảng vàng, lại vào triều làm quan, ngay cả ta cũng chướng mắt, chớ nói chi là gà vịt ngỗng của ta.
Nhưng Lâm Quân vô cùng chu toàn, dưới sự chăm sóc cẩn thận của hắn, không quá hai tháng, số lượng gà con trong viện đã tăng gấp đôi.
Lúc hắn quét dọn chuồng gà, ta chống đầu ngồi ở bên cạnh nhìn. Nhìn hắn hơi khom lưng thì bị đai lưng khảm ngọc phác họa ra thắt lưng hẹp, xinh đẹp đến kỳ cục.
Đang chăm chú nhìn, ánh mắt bất ngờ không kịp đề phòng lại đối diện với hắn. Lâm Quân nhếch khóe môi, bỗng nhiên cười rộ lên: “Công chúa thèm sao?”
Lời này hỏi thật khiến người ta mơ màng. Ta thừa nhận là có chút động tâm, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không, không thể! Chúng ta đã nói lát nữa phải ra ngoài dạo phố!”
Hắn vẻ mặt vô tội nhìn ta: “Công chúa đang nói cái gì? Ta là muốn hỏi, có muốn dùng bữa trưa rồi mới ra khỏi phủ hay không.”
“…..”
Chet tiệt!
Lâm Quân nhìn biểu cảm xấu hổ của ta, cười đến ngửa tới ngửa lui.
Nhưng cho dù là động tác khoa trương như vậy, vẫn không che giấu được vẻ tuấn tú như lưu phong hồi tuyết của hắn, ngược lại có vẻ càng thêm sinh động.
Lúc ra cửa ta cố ý xụ mặt, biểu hiện rất không vui. Vì dỗ dành ta, Lâm Quân ở cửa hàng trang sức mua một quả cầu xông hương bằng vàng ròng.
Chế tác tinh xảo, giá cả xa xỉ, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của ta.
Trong lòng ta đã vui mừng nhảy nhót, nhưng vẫn ra vẻ khinh thường: “Lấy tiền của bổn cung mua đồ, làm cho bổn cung vui lòng?”
Lâm Quân dừng động tác lại: “Công chúa chờ một chút.”
Ta trơ mắt nhìn hắn quay đầu đi vào cầm quán sát vách, không bao lâu đã cầm mấy tờ ngân phiếu đi ra.
“Sao công chúa lại có vẻ mặt như vậy?”
Hắn rút một tờ ngân phiếu ra, mua kim hoa cầu kia, thuận tay đem mấy tấm còn lại nhét cho ta: “Bán mấy bài cầm phổ tổ truyền mà thôi, phổ nhạc ta đã sớm ghi nhớ, không có gì đáng ngại.”
Vì vậy ta hài lòng nhận lễ vật của hắn, cũng thuận lý thành chương hòa hảo với hắn.
5.
Kết quả đi dạo được nửa đường, lại đụng phải Lục Vân Châu.
Hắn đang ở một cửa hàng trang sức khác, cẩn thận chọn lựa mấy cây trâm ngọc trắng nõn trước mặt, vừa nhìn đã biết là quà tặng cho Tống Minh Chi.
“Xui xẻo.”
Ta lạnh mặt, kéo cánh tay Lâm Quân xoay người muốn đi, Lục Vân Châu cũng đã xoay người hành lễ: “Thần bái kiến Công chúa.”
Ánh mắt của hắn dừng ở cánh tay ta kề sát với Lâm Quân, hàm dưới căng thẳng, vẻ mặt nhìn qua đặc biệt lạnh như băng.
Trước kia ta vẫn cảm thấy Lục Vân Châu sinh ra cực kỳ đẹp mắt, thậm chí vì thế mà âm thầm tự ti.
Nhưng hôm nay có Lâm Quân so sánh, cũng đã nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ của hắn khi tình động ở trước mặt ta……
Tóm lại, gương mặt Lục Vân Châu canh suông ít nước này, hôm nay xem ra thật tẻ nhạt vô vị.
Ta cười nhạo nói: “Lục đại nhân, ngươi đã thấy ta không vui như vậy, cũng không cần đặc biệt hành lễ, chúng ta cứ làm bộ như không nhìn thấy nhau được rồi. Hiếm khi ra ngoài giải sầu, không phải là để mình ngột ngạt.”
Lục Vân Châu ngưng mắt nhìn ta, vẻ mặt trước sau như một lãnh đạm: “Thần cũng không có ý này.”
Ta chán ghét xua tay: “Tùy ngươi, ngày khác bổn cung sẽ vào cung thỉnh chỉ, để phụ hoàng ban hôn cho Lục đại nhân và Tống Minh Chi, Lục đại nhân nhớ mau chóng đem tiền thiếu bổn cung đưa đến phủ Công chúa.”
Nói xong, ta quay đầu bước đi. Lục Vân Châu ở phía sau gọi ta là Công chúa, ta cũng không quay đầu lại.
Đi tới gần cổng thành phía tây, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng hét, còn có tiếng vó ngựa dồn dập càng lúc càng gần.
Còn chưa kịp phản ứng, Lâm Quân đã ôm lấy thắt lưng ta, kéo mạnh về phía sau. Gần như cùng một lúc, một thanh k//iếm dài lướt qua má ta.
Sau đó bụi bặm bay lên, đường phố hỗn loạn, mấy người cưỡi ngựa một đường chạy như đ//iên mà đi.
Nhìn hướng bọn họ đi, rõ ràng là hoàng cung.
Ta vẫn chưa hoàn hồn đứng tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Đây là đã xảy ra chuyện gì…”
Trái tim trong lồng ngực, đập càng lúc càng mạnh, giống như có dự cảm gì đó.
Lâm Quân nắm chặt bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của ta, giọng điệu trấn định lại thong dong, có thể trấn an lòng người: “Có thể thời thế sắp thay đổi rồi. Trản Trản, chúng ta về nhà trước.”
Dự cảm của ta không sai. Bởi vì mấy ngày kế tiếp, dù cho ta đóng cửa không ra ngoài, vẫn có thể nghe được Tề Đô thành truyền đến tin tức.
Tống thái phó cùng Bình Tây Tướng quân cấu kết với nhau, thông địch bán nước, đưa bí mật quân sự tới Đại Chu, biên cảnh Tề quốc đã có sáu thành thất thủ.
Hai người này lúc này bị ch//ém đầu, cả tộc xét nhà tống ngục.
Ngày đó, Lục Vân Châu quỳ gối trước mặt phủ Công chúa, từ sáng sớm đến đêm khuya, cho đến ngày hôm sau, sương sớm dần tan.
Ta mới bảo Tiểu Đào gọi người vào: “Lục đại nhân, ngươi đây là ý gì?”
Thời tiết dần lạnh, hắn quỳ một ngày một đêm, môi không còn huyết sắc, chỉ có hai mắt hơi ngước lên, vẫn như cũ: “Chỉ cần Công chúa chịu cứu nàng, thần nguyện làm phò mã.”
Lời này hắn nói từng chữ, hết sức nghiêm túc. Ta lại phảng phất như nghe được chuyện cười tronh thiên hạ: “Lục đại nhân, với chút tư sắc này của ngươi có phải là đã quá coi trọng bản thân mình rồi không? Bổn cung hiện giờ đã có giai nhân ở bên cạnh, làm sao có thể thành thân cùng ngươi?”
Lâm Quân ở một bên bóc nho đút ta, bổ sung một câu: “Không tự lượng sức.”
Lục Vân Châu làm như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm ta: “Thần cùng Công chúa, vốn đã có hôn ước.”
Lời này đã chọc giận ta. Ta bỗng nhiên đứng dậy, khép áo choàng Lâm Quân khoác trên người, đi tới trước mặt Lục Vân Châu, tát hắn một cái.
“Hôn ước? Lục Vân Châu ngươi có phải đã quên hay không? Chuyện đầu tiên sau khi ngươi đỗ đạt công danh, chính là mang theo Tống Minh Chi tới cửa tìm ta từ hôn! Hiện tại ngươi lại nói với ta chuyện hôn ước sao?”
Ta hung dữ nhìn hắn: “Huống chi thông địch bán nước là tội danh gì? Ta, một Công chúa nửa đường tìm về, ngay cả phong hào cũng không có, làm sao giúp ngươi cứu nàng ta?”
“Biên cảnh Tề quốc liên tiếp mất sáu thành, bách tính lưu lạc, ngươi lại chỉ nhớ người trong lòng của ngươi — Lục đại nhân, đây chính là chuyện người khổ học sách thánh hiền nhiều năm mới lên được chức quan như bây giờ nên làm sao?”
Đột nhiên một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, Lục Vân Châu sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt giống như có một ngọn đuốc lay lắt, cứ như vậy tắt ngúm.
Sau khi hắn rời đi, ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi cánh tay ấm áp phía sau vòng qua.
Ta đột nhiên phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Lâm Quân: “A Quân, ngươi có nguyện ý cùng ta thành thân, làm phò mã của ta hay không?”
Hắn bình tĩnh nhìn ta, trong đôi mắt mang theo vài phần diễm sắc kia, cảm xúc phức tạp như sóng triều dâng lên.
Chỉ trong nháy mắt, ta còn chưa phân biệt rõ, lại yên lặng. Lâm Quân cúi đầu cười nói: “Ta đương nhiên nguyện ý.”
6.
Đã từ lâu lắm rồi, hắn ở trước mặt ta đã sớm không tự xưng là hạ thần, thậm chí khi tình cảm nồng đậm, cũng sẽ không gọi là công chúa nữa.
“Trản Trản.”
Tên ta là Kiều Nhất Trản, vô cùng đơn giản, là bởi vì sáng sớm hôm đó tổ mẫu ở Thiện đường nhặt được ta, trùng hợp đang uống một chén rượu.
Ta đối với cái tên này vẫn không thể nói là thích, nhưng mà bị Lâm Quân gọi như vậy, giọng nói trầm thấp, trong tiếng khàn lại có chút quyến rũ.
Mỗi lần hắn ghé sát vào tai ta gọi ta như vậy, ta cũng giống như uống một chén rượu, đầu óc choáng váng.
Ta nghiêm túc suy nghĩ mấy ngày, xác nhận ý niệm muốn hắn làm phò mã này, cũng không phải nhất thời cao hứng, vì thế quyết định vào cung thỉnh một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Trong lúc này, Tề Đô thành cũng có tin tức truyền đến.
Cả tộc Tống thị bị xét nhà, mà sau khi bị ta từ chối, Lục Vân Châu bôn ba khắp nơi, đoán chừng là muốn nghĩ cách khác, tốt xấu gì cũng bảo vệ được một m//ạng của Tống Minh Chi.
Lúc Tiểu Đào đến bẩm báo tin tức này, giọng nói không khỏi có chút cẩn thận từng li từng tí, nhưng khi ta nghe, nội tâm không hề dao động.
Ta nói: “Ngươi giúp bổn cung tìm y phục đoan trang một chút, bổn cung muốn vào cung gặp phụ hoàng, cầu một đạo ý chỉ.”
“Công chúa quả thật muốn thỉnh chỉ với hoàng thượng, nạp Lâm công tử làm phò mã sao?”
Ta vốn đang chọn lựa đồ hộp trang sức, nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Ngươi cảm thấy không ổn lắm sao?”
Tiểu Đào nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Không, nô tỳ cảm thấy rất tốt. Lâm công tử là một người thỏa đáng, ngay cả gà và ngỗng của Công chúa cũng có thể cẩn thận chăm sóc.”
Nàng nói cũng không sai.
Ta ăn mặc chỉnh tề, đi vào trong phòng Lâm Quân tìm hắn: “A Quân, ta muốn vào cung một chuyến, ngươi ở nhà bảo hạ nhân giet gà làm món gà om – – giet gà trống, gà mái giữ lại đẻ trứng.”
Lâm Quân vốn đang cầm một quyển sách tựa ở trên nhuyễn tháp, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Có lẽ là buổi trưa ánh mặt trời quá chói mắt, trong khoảnh khắc đó, ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt Lâm Quân, chỉ có thể nghe thấy giọng nói vô cùng dịu dàng của hắn: “Được.”
Xe ngựa một đường đi tới ngoài cửa cung, ta dọc theo con đường dài đi về phía trước, cuối cùng đi tới tẩm cung của phụ hoàng tiện nghi của ta.
“Trản Trản tới à?”
Hắn híp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên: “Tới đúng lúc lắm, trẫm đang định phái người triệu ngươi vào cung, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Giọng điệu này nghe rất là thân mật, hoàn toàn khác với sự xa lạ khách sáo trong số ít lần gặp mặt trước đây.
Giống như dự cảm mờ mịt nào đó về nguy hiểm, ta ngẩng đầu lên.
“Đại Chu sai sứ thần đưa mật thư tới, Tề quốc ta nhượng lại sáu thành, đưa Công chúa đến Đại Chu hòa thân, trận chiến này có thể dừng lại. Ngươi cũng biết, lần này quân tình bị tiết lộ, Tề quốc đã nguyên khí đại thương, lại chịu không nổi một trận ác chiến. Trẫm muốn hạ chỉ phong ngươi làm Định An Công chúa, ít ngày nữa sẽ đến Đại Chu hòa thân, ngươi có ý kiến gì không?”