Chỉ Xích Chi Dao
Chương 3
Giọng nói này như phảng phất từ nơi rất xa truyền đến, ta há miệng, miễn cưỡng phát ra tiếng: “Nhi thần đã có người trong phòng, vả lại…”
Ta còn muốn thành thân cùng hắn.
Hắn nhíu nhíu mày, không quá để ý nói: “Ban chet là được.”
Thiên uy chí cao vô thượng, hoàng quyền càng không thể phản kháng.
Ta nghĩ đến một năm gập ghềnh này, bỗng nhiên cười rộ lên: “Phụ hoàng ngay từ đầu tìm ta, chính là vì ngày này sao? Trừ ta ra, dưới gối người chỉ có một nữ nhi, là người cùng Hoàng hậu sinh ra, yêu thương như châu như bảo, làm sao nỡ để nàng đi hòa thân?”
“Ngươi thật to gan!” Hắn phất tay áo, giận dữ nói: “Trẫm sai người tìm ngươi về, một năm nay ngươi cẩm y ngọc thực, cuộc sống tùy ý làm bậy còn chưa đủ sao? Ngôn hành vô trạng, cử chỉ phóng đãng, đưa ngươi đi hòa thân đã là cất nhắc ngươi rồi!”
Ta cười nói: “Nói như vậy, ta còn nên cám ơn phụ hoàng?”
“Ngươi đúng là nên quỳ xuống lĩnh chỉ, dập đầu tạ ơn.”
Thật ra ngay từ đầu, ta đã không thể thích ứng với sự lãnh khốc và uy nghiêm của hoàng cung này, chỉ là trước đây không thường đến, còn cho rằng không quan trọng.
Trầm mặc một lát, ta mới nghe được giọng nói chet lặng của mình: “Nhi thần nguyện đi hòa thân, chỉ là người kia dù sao cũng vô tội, kính xin phụ hoàng buông tha – -”
“Muộn rồi.”
Hắn lạnh lùng nói: “Thuốc đ//ộc đã ban xuống, nếu ngươi cảm thấy tiếc hận, trẫm có thể truy phong tước vị cho hắn.”
Mới vừa rời phủ, ánh mặt trời sáng chói, ta không thể thấy rõ mặt Lâm Quân, cũng không để ở trong lòng. Nhưng không nghĩ, đó là lần cuối cùng.
Khoảnh khắc kia ta bỗng nhiên nhớ tới lời Lâm Quân nói đêm qua, ta cực kỳ mệt mỏi, mềm nhũn tựa vào trong lòng hắn, nói: “Yên tâm, ngày mai ta sẽ đi thỉnh chỉ.”
Hắn hôn trán ta, nhẹ nhàng cười: “Không cần miễn cưỡng, ta cũng không nhất định phải làm phò mã.”
“Trản Trản, có chân tình là được rồi.”
Có chân tình là đủ rồi.
Hoàng gia thiên uy, mệnh không thể vi phạm, lấy đâu ra chân tâm?
Trong lòng dâng lên cơn đau nhức dữ dội, ta ho khan hai tiếng, giơ tay lên che miệng. Lúc lấy tay ra là một màu đỏ tươi chói mắt.
7.
Lúc ta hồi phủ, đã là đêm khuya.
Th//i th//ể Lâm Quân đã không thấy đâu, trên mặt đất chỉ có vài giọt m//áu đã chuyển đen, nghe nói là người trong cung tới sợ phức tạp, người vừa tắt thở đã lập tức mang đi.
“Hoàng thượng có chỉ, cho Định An Công chúa hạn bảy ngày. Bảy ngày vừa đến, lập tức xuất phát đi đô thành Đại Chu.”
Ta tháo trâm cài, thay vải thô áo gai, mặt không chút thay đổi ngồi ở trong phòng rơi lệ.
Kỳ thật Lâm Quân vào phủ Công chúa làm nam sủng của ta cũng không lâu lắm, thời gian chỉ có ba tháng.
Nhưng cũng đủ để ta dần dần động tâm, lại trong nháy mắt tâm chet thành tro. Một ngày trước khi xuất phát, Lục Vân Châu lại đến thăm ta.
Từ trong con ngươi trong suốt của hắn, ta nhìn thấy dáng vẻ của mình, rũ mắt nói: “Lục đại nhân đến có việc gì?”
Trong mắt hắn hiện ra một chút đau đớn: “Nếu ngày đó nàng đồng ý thành thân với ta, hà tất phải như vậy…”
“Nếu nàng thật sự muốn thành thân với ta, thì hôm nay sợ là ngay cả hài tử cũng đã có.”
Ta lạnh lùng nói: “Lục Vân Châu, đừng ở trước mặt ta giả bộ làm người tốt nữa. Nếu bây giờ đã không còn ta ngăn cản, ngươi có thể lập tức thành thân với Tống Minh Chi, trăm năm hảo hợp.”
Hắn cứng đờ: “Ta vẫn chưa thật sự nghĩ tới thành thân với nàng ấy, chỉ là bởi vì ân tình…”
Nhưng ta đã không còn kiên nhẫn nghe hắn giảng giải tâm tình. Ta chỉ là rất nhớ Lâm Quân.
Mọi người đều nói hưởng phúc khí không nên hưởng, ngày sau sẽ phải chịu khổ gấp bội. Ta vốn không nên nhận mệnh làm Công chúa.
Đi tới dịch quán tiếp giáp hai nước, ta cởi áo vải thô gai, thay hỉ phục đỏ tươi, một đường xóc nảy tới đô thành Đại Chu, đầu xuân đã tới.
Đại khái là bởi vì Tề quốc chiến bại mới đưa ta đến hòa thân, người của Đại Chu đối xử với ta vô cùng khinh miệt.
Trong đại điện, ta vừa mới hành lễ xong, Tam hoàng tử lập tức mở miệng trêu chọc: “Đây chính là Công chúa Tề quốc đưa tới? Nhìn thế nào cũng giống như nữ tử dung chi thô tục bình thường, còn không bằng thị thiếp trong phòng ta.”
Một vị hoàng tử khác nói tiếp: “Tam hoàng huynh có điều không biết, nghe nói nữ nhân này thuở nhỏ lớn lên trong dân gian, một năm trước mới được tìm về.”
Tam hoàng tử vẻ mặt khinh miệt, đang muốn mở miệng lại, ngoài điện lại truyền đến tiếng nói: “Thất điện hạ đến – -”
Thần sắc hắn lúc này biến đổi: “Tên đ//iên này sao cũng theo tới đây?”
Ta đối với những chuyện phức tạp của hoàng thất Đại Chu hoàn toàn không có hứng thú, chỉ rũ mắt nhìn hà bao bên hông.
Đây là hà bao lúc trước Lâm Quân thêu cho ta, lúc ấy ta còn cảm khái hắn hiền lương thục đức, không chỉ có cầm kỳ thư họa không chỗ nào không am hiểu, thậm chí ngay cả nữ công cũng biết.
Ta quan sát quá nhập thần, không để ý trong đại điện không biết lúc nào đã an tĩnh lại. Ánh sáng trước mắt hơi tối, có người dừng lại trước mặt ta.
Không đợi ta ngẩng đầu, giọng nói vô cùng quen thuộc kia đã vang lên: “Ta đến xem Công chúa Tề quốc mà thôi, sao Tam hoàng huynh dường như không hoan nghênh ta lắm vậy?”
Giọng nói đó đột nhiên đến gần, mang theo gió đầu xuân bước vào, dường như có tiếng ù ù bên tai.
Ta từ từ ngẩng đầu lên. Thiếu niên trước mặt tóc đen tán loạn, thắt lưng đeo trường k//iếm, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm ta kia, giống như có ngọn lửa đang th//iêu đ//ốt.
Hắn một thân hồng y, cùng hỉ phục trên người ta cực kỳ xứng đôi. Giống như là đến để cùng ta thành thân.
Hắn thấp giọng hỏi ta: “Công chúa đã đến Đại Chu hòa thân, có nguyện ý gả cho ta không?”
Tam hoàng tử ở phía sau hắn giễu cợt: “Ta nói Thất hoàng đệ sao nhiều năm như vậy cũng không thành thân cũng không nạp thông phòng, thì ra là lại cảm thấy hứng thú với loại nữ nhân dung chi thô tục này sao?”
Hắn quay đầu liếc nhìn, nhưng Tam hoàng tử chưa kịp phản ứng thì trường k//iếm đã được rút ra khỏi vỏ, đặt trên cổ Tam hoàng tử.
“Tam hoàng huynh vẫn nên cẩn thận lời nói đi.”
Hắn lười biếng nói: “K//iếm của ta cũng không có mắt đâu, nhất là không muốn nghe những kẻ nghị luận về hôn sự của ta.”
Rõ ràng là huynh đệ, Tam hoàng tử lại chỉ lộ vẻ tức giận mà không dám nói gì.
Ta tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Thì ra ngươi lợi hại như vậy.”
Một câu rất nhẹ nhàng, nhưng tay cầm k//iếm của hắn lại run rẩy.
Trong bầu không khí căng thẳng, lão Hoàng đế Đại Chu rốt cục đã tới.
“Thịnh Quân, bỏ k//iếm xuống, đó là Tam hoàng huynh của ngươi!”
Thì ra hắn tên là Thịnh Quân. Rất kỳ quái chính là, giọng điệu lão Hoàng đế nghe có vẻ cũng có chút sợ hắn.
“Cũng không phải nhi thần cố ý nhằm vào Tam hoàng huynh, chỉ là cách hắn nói chuyện nhi thần thật sự không thích nghe.”
Thịnh Quân thản nhiên nói: “Phụ hoàng cũng biết, nhi thần không thích nhất là người khác nghị luận về hôn sự của nhi thần.”
“Trẫm biết, trẫm biết.”
Lão Hoàng đế rõ ràng là muốn dàn xếp ổn thỏa, ánh mắt xoay qua một vòng, cuối cùng dừng ở trên người ta: “Ngươi đã cảm thấy hứng thú với Công chúa Tề quốc đưa tới, vậy mang về làm thông phòng đi.”
Giọng điệu khinh miệt, giống hệt như Tam hoàng tử.
Cũng đúng, Tề quốc vốn là nước chiến bại, bọn họ cũng biết rõ lai lịch của ta, đương nhiên không có sự tôn trọng.
Thịnh Quân cũng không lập tức lên tiếng, chỉ thu hồi trường k//iếm, đi tới nắm tay ta.
Xúc cảm ấm áp quen thuộc, đầu ngón tay vô tình cọ qua mu bàn tay, ta giống như là bị bỏng, rụt lại, hắn càng nắm chặt hơn.
“Công chúa tài mạo song toàn, sao có thể ủy khuất nàng chỉ làm thông phòng chứ?”
Hắn cười khẽ một tiếng, giọng điệu chắc chắn: “Nhi thần tròn mười tám tuổi chưa cưới thê tử, kính xin phụ hoàng hạ chỉ ban hôn.”
8.
Ngồi vào xe ngựa, Thịnh Quân lùi lại, nơi này chỉ còn lại hai chúng ta.
Không gian rộng rãi, trải thảm dày mà mềm mại, lư hương vàng ròng bốc lên khói thuốc lượn lờ, là mùi thơm của vỏ bưởi mà ta rất thích.
Thịnh Quân cẩn thận nhìn ta: “Trản Trản, nàng giận sao?”
Ta không trả lời.
“Ta cũng không phải cố ý lừa gạt nàng, chỉ là trước đây đến Tề Đô có chuyện quan trọng, lần đó bị thương cũng chỉ là ngoài ý muốn.”
Ta vẫn không nói lời nào.
Hắn dừng một chút, trong giọng nói khàn khàn mang theo một chút nức nở: “Trản Trản, nàng sẽ không tha thứ cho ta, phải không?”
Ta dùng sức rút tay về, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thú vị lắm sao?”
“Diễn đến nghiện rồi phải không?”
“Bị ca ca bán vào Nam Phong quán, Lục Vân Châu đẩy một cái đã ngã, còn ra vẻ đáng thương, ngươi không phải tên là Lâm Quân sao? Vị điện hạ điên cuồng Đại Chu kia, Thất hoàng tử bò ra từ trong biển m//áu, hạ mình làm nam sủng trong phủ ta, thật đúng là thiệt thòi cho ngươi rồi.”
Hắn thấp giọng nói: “Không thiệt thòi, ta vui vẻ chịu đựng.”
Ta lại mặc kệ hắn, xắn tay áo lên ngả người ra sau. Kết quả xe ngựa xóc nảy một cái, ta không để ý, gáy đ//ập mạnh vào vách xe, đau đến mức ta hít một hơi khí lạnh.
Trong nháy mắt tiếp theo, Thịnh Quân đưa tay ôm ta vào trong ngực, trước khi ta giãy dụa thoát khỏi, hắn đã đưa tay ra và dùng một lực vừa phải để giúp ta xoa bóp vùng bị đ//ập mạnh.
Cơn đau kia rõ ràng đã giảm bớt, nhưng cơn đau dữ dội trong lòng lại dâng lên.
Ta cắn môi, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn, lại bị Thịnh Quân đè chặt lại. Hắn cơ hồ dùng giọng điệu khẩn cầu nói: “Trản Trản, đừng nhúc nhích, để ta ôm một cái.”
“Cũng đúng, trách ta ngu xuẩn, từ lần đầu tiên gặp mặt lẽ ra nên phát hiện rồi.”
Luận sức lực, ta thực sự đánh không lại hắn, đành phải tạm thời từ bỏ giãy dụa: “Người nghèo từ trước đến nay là vải thô áo gai, lấy rắn chắc bền bỉ làm đầu, làm sao có thể có xiêm y vừa kéo đã rách được chứ?”
Cho nên bị hắn hàm hồ nói, vết chai trên tay thực ra là do luyện kiếm gây nên. Mà cái tên bị ta gọi qua vô số lần, thậm chí ngay từ đầu cũng là giả.
Đại khái ngay từ đầu, hắn tiếp cận ta chính là có mưu đồ khác. Thịnh Quân còn chưa mở miệng, xe ngựa đã ngừng lại.
Thân là Hoàng tử, hơn nữa là người Hoàng đế phải dựa vào, phủ đệ của hắn lớn đến kinh người, cũng vô cùng tráng lệ.
Đại Chu phồn thịnh hơn Tề quốc rất nhiều, đô thành cũng tọa lạc ở Giang Nam ôn nhuận, hôm nay đã là ngày xuân, cả vườn hoa nở rực rỡ.
Thịnh Quân dẫn ta đi qua hành lang quanh co thật dài, cuối cùng cũng vào trong phòng. Hắn nói: “Trản Trản, chúng ta nói chuyện đi.”
Đôi mắt kia trước sau vẫn chăm chú nhìn ta, giống như thâm tình chân thành.
Trước kia ta luôn bị nhìn đến đỏ mặt, miệng khô lưỡi khô, sau đó bị hắn thuận lý thành chương đưa ta lên mây.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đến tột cùng có mấy phần thật giả, ta rốt cuộc nghĩ mãi mà không rõ.
“Không có gì để nói.”
Ta lấy lại bình tĩnh, đè xuống đau lòng, dứt khoát mở lời nói: “Ta lần này là đến hòa thân, nếu không phải bị ngươi mang đi, khó tránh khỏi phải chịu mấy vị hoàng huynh của ngươi làm nhục. Ngươi cứu ta, nhưng lúc trước ở Tề Đô ta cũng đã cứu ngươi một lần, xem như huề nhau. Ta cũng sẽ không dựa vào chút tình cảm trước kia, sai khiến ngươi làm gì cả, nếu ngươi cảm thấy tổn hại tôn nghiêm, những chuyện ở phủ Công chúa ta sẽ không nhắc lại nữa.”
Ánh mắt Thịnh Quân nhìn ta hơi tối lại: “Còn gì nữa?”
“Tùy tiện cho ta một cái viện nhỏ, làm vài miếng đất trồng rau, ta có thể sống.”
“Còn gì nữa?”
“Còn có… Ta không hiểu chuyện hoàng thất Đại Chu các ngươi rắc rối, nếu ngày sau ngươi gặp được người trong lòng, muốn cưới nàng làm thê tử, cũng có thể nói trước với ta, ta nhường chỗ cho nàng.”
“Khi ngươi là Lâm Quân, ta thật sự thèm muốn sắc đẹp của ngươi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây. Hiện tại ngươi đã khôi phục thân phận Thịnh Quân, ta tuyệt đối sẽ không ham muốn phú quý của ngươi.”
Thịnh Quân nhìn lại, trong mắt phảng phất như có một lớp sương xuân: “Nói xong chưa?”
Ta hồi tưởng một chút, không có gì bỏ sót, vì vậy gật đầu. Sau đó, hắn ở ngay trước mặt ta, rút thắt lưng ra.
Hồng y rơi xuống đất, cùng với thanh trường k//iếm kia phát ra tiếng vang thanh thúy.
Chỉ có một cây trâm ngọc đen bị rút ra, mái tóc đen xõa ra lộn xộn, xõa xuống vai trên nền vải trắng như tuyết, xương quai xanh xinh đẹp cũng thấp thoáng khiến người ta mê man.
Thấy hắn còn muốn cởi nữa, ta vội vàng hét lớn một tiếng: “Được rồi!”
Tay Thịnh Quân dừng ở vạt áo, giương mắt nhìn ta: “Nếu Công chúa thèm muốn sắc đẹp của ta, sao không tiếp tục?”
“… Thịnh Quân, ngươi đừng ở trước mặt ta giả ngu.”
Ta hít sâu một hơi, nghĩ đến mấy ngày trước tâm như tro tàn, cảm thấy thực sự khó xử lại buồn cười: “Thật ra trong lòng ngươi biết rõ, giữa chúng ta thật sự không cách nào giả bộ như những chuyện kia chưa từng xảy ra.”
Ánh mắt hắn khẽ run, nhìn chằm chằm ta, nhẹ giọng hỏi: “Cục diện như bây giờ, nàng có phải thà rằng ta lúc trước thật sự uống rượu đ//ộc, chết ở Tề Đô không?”
“Không đến mức như thế.”
Ta nói: “Mặc kệ ngươi là Thịnh Quân hay là Lâm Quân, ta đều hy vọng ngươi có thể sống thật tốt. Nhưng giữa ta và ngươi, vẫn là không cần lại gặp nhau nữa.”
9.
Thịnh Quân ở trước mắt bao người mang ta đi, tương đương với ở trước mặt lão Hoàng đế qua đường sáng.
Sáng sớm hôm sau, trong cung có người mang thánh chỉ đến, ban ta cho Thịnh Quân làm chính thê, chọn ngày thành hôn.
Buổi sáng, người hắn phái đi mang Tiểu Đào từ dịch quán đô thành tới. Lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Quân, Tiểu Đào lập tức ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới phản ứng lại: “Lâm công tử?”
“Tiểu Đào, không thể vô lễ.”
Ta mặt không chút thay đổi nói: ‘Đây là Thất hoàng tử điện hạ của Đại Chu, nhanh chóng nhận lỗi.”
Thịnh Quân lại giống như rất vui vẻ: “Không có gì đâu, cứ gọi ta là Lâm công tử đi, ta thích nghe.”
Ta quay đầu bước đi.